Tạo Hóa Tiên Đế

Chương 696: Huynh muội tương kiến




Hỏa Nguyên đi bước ra một bước, khí tức mênh mông trên người tràn ngập, lập tức để cho Khương Vũ Điệp, Phương Tình Tuyết cùng Tử Huyên sắc mặt trắng bệch, cảm thấy một cỗ khí thế không cách nào ngăn cản.
- Cùng ta rời đi!
Hỏa Nguyên có chút không kiên nhẫn được nữa, sợ thời gian lâu sẽ sinh ra biến cố, trực tiếp vung tay áo lên, trảo về phía ba người Khương Vũ Điệp.
- Hỏa sư huynh, ngươi vậy mà vô duyên vô cớ ra tay với đồng môn, chẳng lẽ là muốn xúc phạm môn quy của Đan Khí Tông?
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Khương Vũ Điệp lộ ra thần sắc lo lắng, lập tức liền chắn ở trước mặt Phương Tình Tuyết cùng Tử Huyên, há miệng nhổ, một cổ kiếm xích sắc, lưu động lấy hào quang sáng chói, chém về phía Hỏa Nguyên.
- Cái gì? Chưởng giáo Chân Nhân vậy mà ban cho ngươi Xích Hà Trảm Long Kiếm, tốt, đã như vầy chuôi Vương phẩm Linh kiếm này ta cũng thu nhận!
Hỏa Nguyên biến sắc, trong ánh mắt mang theo thần sắc khiếp sợ, lập tức một tia tham lam lóe lên rồi biến mất.
Hắn biết rõ lai lịch chuôi cổ kiếm này, chính là Linh khí Vương phẩm Diệp Cương tự tay luyện chế, vô cùng cường đại, không biết chém giết bao nhiêu cường giả, ở trong Đan Khí Tông tiếng tăm lừng lẫy, không nghĩ tới lại bị Diệp Cương ban cho Khương Vũ Điệp.
Trong nội tâm Hỏa Nguyên bay lên ghen ghét, Vương phẩm Linh kiếm cường đại như vậy, coi như là hắn cũng không có.
Đỉnh đầu của hắn lóe lên hào quang, xuất hiện một đóa hỏa diễm hoa sen thanh sắc, tản mát ra hào quang mịt mờ, thoạt nhìn cực kỳ thần bí.
- Thanh Liên Địa Tâm Hỏa?
Khương Vũ Điệp cũng kinh hô một tiếng, nhận ra đó là Hỏa Nguyên dung hợp thiên địa linh hỏa, khuôn mặt nàng trở nên có chút trắng bệch, tuy Xích Hà Trảm Long Kiếm rất cường đại, nhưng mà lấy tu vi của nàng hôm nay căn bản phát huy không ra uy lực trong đó, nàng bất quá là vừa đạt tới Anh Thiên Cảnh sơ kỳ, chỉ sợ không mấy kiếm sẽ rút sạch pháp lực toàn thân, căn bản không phải đối thủ của Hỏa Nguyên.
Nhưng mà nàng lại không thể không ra tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kiên nghị cùng quật cường, nàng đã truyền âm cho sư tôn, hi vọng có thể chống được tới lúc sư tôn đến.
Ầm ầm!
Hỏa Nguyên thả người mà lên, trên đỉnh đầu Thanh Liên Địa Tâm Hỏa tản mát ra thần mang rừng rực, lập tức phóng về phía Khương Vũ Điệp, tốc độ cực nhanh.
Khương Vũ Điệp chỉ kịp để ngang Xích Hà Trảm Long Kiếm trước mặt, chặn một kích này, nhưng mà lực phản chấn khổng lồ kia, làm cho nàng cũng có chút sắc mặt tái nhợt, lục phủ ngũ tạng đều nhận lấy chấn động thật lớn.
Khương Vũ Điệp dù sao chỉ là Anh Thiên Cảnh sơ kỳ, cùng Hỏa Nguyên tầm đó kém một đại cảnh giới, coi như là có Xích Hà Trảm Long Kiếm, cũng căn bản không cách nào ngăn cản Hỏa Nguyên, lập tức liền rơi vào hạ phong.
- Xích Hà ngập trời, Phúc Hải Trảm Long!
Khương Vũ Điệp nũng nịu một tiếng, Xích Hà Trảm Long Kiếm ở trong hư không đại phóng hào quang, thần mang sáng chói bắn ra bốn phía, từ đó bay ra một Chân Long hư ảnh, rồng ngâm kinh tiêu, chém giết về phía Hỏa Nguyên.
Mà cùng lúc đó, Phương Tình Tuyết cùng Tử Huyên cũng xuất thủ, phân biệt phóng ra một thanh cổ kiếm màu ngà sữa, ẩn ẩn có Phượng Tường Vu Thiên loong coong minh, ở trong hư không huyễn hóa ra Thiên Phượng hư ảnh, thần bí mà thánh khiết.
- Dĩ nhiên là Thiên Phượng Bạch Hoàng song kiếm?
Ánh mắt Hỏa Nguyên lóe lên, nhận ra lai lịch hai thanh cổ kiếm này.
Thiên Phượng Bạch Hoàng song kiếm, tuy đều là chuẩn Linh khí Vương phẩm, nhưng mà chính là một bộ Linh khí, hợp lại có thể bộc phát ra uy lực không kém gì Linh khí Vương phẩm, vô cùng cường đại.
Ba thanh cổ kiếm cường đại ngang trời mà đến, có dị tượng long phượng trình tường, kiếm khí hóa biển thần bí, phảng phất như muốn triệt để chém giết Hỏa Nguyên.
Nhưng mà Hỏa Nguyên chỉ hừ lạnh một tiếng nói:
- Ba vị sư muội, kiếm là hảo kiếm, chỉ là tu vi của các ngươi còn chưa đủ!
Sau khi nói xong, Thanh Liên Địa Tâm Hỏa trên đỉnh đầu hắn rừng rực chói mắt, lập tức có sáu mặt trời hiển hóa ra, vô cùng thần bí, chậm rãi xoay tròn, có khí tức cường đại tràn ngập.
- Thần thông đỉnh cấp, Lục Dương Thần Quang?
Khương Vũ Điệp cũng biến sắc, tuy nàng biết Lục Dương Thần Quang của Hỏa Nguyên rất lợi hại, nhưng mà không nghĩ tới lại huyền diệu như vậy.
Oanh!
Chỉ thấy sáu đạo thần quang xích sắc như cầu vồng, ngang trời mà đến, xuyên thủng Chân Long cùng Thiên Phượng hư ảnh, sau đó hung hăng kích ở trên thân ba thanh cổ kiếm.
Phốc!
Khương Vũ Điệp, Phương Tình Tuyết cùng Tử Huyên như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng để lại một vết máu, ngay cả ba thanh cổ kiếm cũng run rẩy kịch liệt, cơ hồ muốn rời tay bay đi.
Phanh!
Hỏa Nguyên một kích đắc thủ, khuôn mặt lãnh khốc mà đạm mạc, thân hình như quỷ mị, lập tức liền lấn thân mà lên, liên tiếp đánh ra ba chưởng, trực tiếp oanh lên thân kiếm, để cho ba người Khương Vũ Điệp rốt cuộc khống chế không nổi, trực tiếp ngang trời bay xa.
- Ba vị sư muội, ngoan ngoãn cùng ta trở về đi, ta thiết yến chúc mừng cho ba vị sư muội!
Hỏa Nguyên cười nhạt một tiếng, biến chưởng thành trảo, cả người như một Hùng Ưng từ trên bầu trời xoay quanh mà xuống, chộp tới ba người Khương Vũ Điệp.
- Hỏa Nguyên, ngươi quá hèn hạ vô sỉ rồi!
Sắc mặt Khương Vũ Điệp tái nhợt, ho ra một ngụm máu tươi, trong ánh mắt lộ ra tuyệt vọng.
Phương Tình Tuyết cùng Tử Huyên cũng nhận lấy trọng thương, vết máu ở khóe miệng nhìn thấy mà giật mình, nhưng đều trợn mắt nhìn Hỏa Nguyên, không có một tia e ngại.
Các nàng cũng không nghĩ tới, ở trên Tê Hà sơn, Hỏa Nguyên vậy mà hiển nhiên ra tay với các nàng.
Khóe miệng Hỏa Phong lộ ra vẻ đắc ý, hắn giống như đã thấy được ba nữ tử tuyệt sắc bị Đại ca bắt được, ban thưởng cho mình, trong ánh mắt lộ ra lửa nóng.
Ầm ầm!
Vừa lúc đó, một tiếng nổ mạnh vang vọng thương khung truyền đến, để cho đại địa run rẩy, Tê Hà sơn chủ phong kịch liệt run run, mọi người thấy một khối núi đá khoảng chừng mấy trăm vạn cân từ trên trời rơi xuống, hung hăng oanh về phía Hỏa Nguyên.
Ngay sau đó, một thanh âm ẩn chứa căm giận ngút trời chấn hư không.
- Hỏa Nguyên, nếu như ngươi dám đụng đến muội muội ta một cọng tóc gáy, ta cho ngươi trọn đời không được siêu sinh!
- Cái gì? Khương Tư Nam!
Ánh mắt Hỏa Nguyên biến đổi, hắn chứng kiến ở trên khối cự thạch từ trên trời rơi xuống có một thân ảnh, tóc dài rối tung, mang trên mặt thần sắc phẫn nộ, chân đạp cự thạch dùng xu thế Phong Lôi trấn áp về phía Hỏa Nguyên.
- Là ca ca?
- Thiếu gia?
Khương Vũ Điệp cùng Phương Tình Tuyết cũng nghe được thanh âm kia quen thuộc, trong nội tâm chấn động, ngẩng đầu lên, chứng kiến thân ảnh quen thuộc trên cự thạch, trong ánh mắt lộ ra kinh hỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.