Tạo Hóa Tiên Đế

Chương 147: Tế tổ thiên đàn




- Phương thúc thúc, phiền toái ngươi mang theo Huyền Vũ vệ cùng Bạch Hổ vệ, bình định nơi đây!
Khương Tư Nam nói với hai người, trong thanh âm có một tia quả quyết chân thật đáng tin.
Yến Vô Cực cùng Phương Vũ đều nội tâm rùng mình, cảm giác được thiếu gia nhà mình uy nghiêm càng ngày càng nặng, đã có khí độ Đại Tông Sư, đều âm thầm tán thưởng không thôi, quay người lĩnh mệnh.
- Đại ca, ta tới giúp ngươi giải quyết tiểu tử này như thế nào?
Thanh âm trêu tức của Khương Tư Nam truyền đến, Khương Vân Thiên cùng Hoàng Thiên Dương đang đại chiến đều chấn động.
Hai người đều là Tiên Thiên lục trọng chân khí Ngưng Cương, nhưng mà Khương Vân Thiên vô luận là chiến lực hay võ học, đều hơn Hoàng Thiên Dương một bậc, nếu không phải hắn có một tia sát khí tàn nhẫn, đã sớm bại vong rồi.
Khương Vân Thiên cười khổ một tiếng nói:
- Tư Nam, ngươi đây không phải khi dễ người sao? Nếu ngươi ra tay, hắn tuyệt đối một chiêu cũng tiếp không được, nơi này có ta, ngươi nhanh tiến đến Hoàng thành quan trọng hơn!
Hoàng Thiên Dương đối diện, chứng kiến hai huynh đệ một chút cũng không để mình vào mắt, gào thét liên tục, đao pháp trong tay tàn nhẫn vô tình, mang theo khí thế cắn xé nhau, tấn công mạnh về phía Khương Vân Thiên.
Trong lòng của hắn giờ phút này sinh ra rất nhiều sợ hãi cùng lo sợ không yên, Khương Tư Nam dùng sức một mình thay đổi toàn bộ chiến cuộc, để cho trong lòng của hắn ghen ghét nổi giận.
Đức Tông Hoàng Đế cùng Hoàng Lễ Nghiêm đã chạy, chỉ có hắn vẫn ngoan cố chống cự, hắn biết rõ hôm nay thế nào cũng trốn không thoát, cổ hung ác trong nội tâm bị kích phát ra, cho dù chết, cũng phải kéo một cái đệm lưng!
Trên chiến đao ô quang cuồn cuộn, sát khí trùng thiên, sắc mặt dữ tợn đáng sợ, đao khí tung hoành, khí tượng kinh người.
Mà Khương Vân Thiên thì một bộ mây trôi nước chảy, xích sắc cổ kiếm trong tay huy sái, mang theo khí tức xuất trần, trong khoảnh khắc liền hóa giải thế công của Hoàng Thiên Dương, hơn nữa áp chế hắn gắt gao.
Võ Thành Vương Phủ đại chiến đã tiếp cận khâu cuối cùng, những Tiên Thiên cao thủ kia ở dưới đám người Phương Vũ phản kích, hoặc cầm hoặc giết, chỉ có lão gia tử cùng Nam Cung Chính Hùng đại chiến, Khương Vân Thiên cùng Hoàng Thiên Dương chiến đấu vẫn còn tiếp tục.
Nơi đây đã không có gì ngoài ý muốn, ánh mắt của Khương Tư Nam lóe lên, phóng lên trời, bay nhanh về phía hoàng thành.
Thời điểm bay về phía hoàng thành, Khương Tư Nam bỗng nhiên cảm giác được đầu đau nhức kịch liệt, ngay sau đó Kiếm Ý toàn thân như thủy triều thối lui, một cảm giác suy yếu truyền ra.
- Lực lượng mượn tới, đúng là vẫn còn phải trả lại!
Khương Tư Nam cười khổ một tiếng, hắn sớm đã biết rõ, mình có thể dẫn Kiếm Ý nhập vào cơ thể, một là bởi vì thần hồn của mình đầy đủ cường đại, hai là tác dụng của Hồng Mông Tạo Hóa Tháp.
Nhưng mà cỗ lực lượng này không bền bỉ, bởi vậy khi thần hồn của hắn tiêu hao tới trình độ nhất định, Kiếm Ý sẽ lui về Hắc Thạch.
- Ồ? Ta vậy mà đạt đến Tiên Thiên lục trọng, chân khí Ngưng Cương!
Trong ánh mắt của Khương Tư Nam lộ ra thần sắc mừng rỡ, tuy thần hồn tiêu hao cực lớn, đầu truyền ra đau nhức kịch liệt, nhưng mà chân khí toàn thân mãnh liệt, mỗi một tia phảng phất như đều cô đọng gấp bội, có chứa lực sát thương thật lớn.
Sau khi chân khí Ngưng Cương, mới có thể phát sinh một loại biến chất, là chân khí ngưng kết thành binh khí, vừa ra tay có thể chém giết vô số người, có thể so với thần binh lợi khí, thực lực cũng sẽ có tăng lên thật lớn.
Không nghĩ tới Kiếm Ý nhập vào cơ thể còn có chỗ tốt như vậy, Khương Tư Nam rõ ràng cảm giác được, còn có một tia Kiếm Ý dung nhập ở trong thân thể của mình, để cho hắn đối với hai loại Tuyệt Thế Kiếm Ý trong Hắc Thạch đã có lý giải càng sâu.
- Cuối cùng có một ngày, ta cũng có thể đạt tới cảnh giới như vậy!
Khương Tư Nam nghĩ tới người áo xám trong Hắc Thạch, một kiếm Khai Thiên, một kiếm diệt thế, loại khí thế vô địch này để cho lòng hắn bành trướng.
Khương Tư Nam sửa sang lại tâm tình, tiến vào Hoàng thành.
Trong hoàng thành thủ vệ sâm nghiêm, hôm nay cũng không trông thấy rồi, không không đãng đãng, có chút quỷ dị.
- Ai?
Ánh mắt Khương Tư Nam bỗng nhiên lóe lên, đối với phía trước quát lạnh nói.
Từ trong bóng tối, vô thanh vô tức lòe ra một thân ảnh, vô cùng cung kính quỳ một chân trên đất, nói với Khương Tư Nam:
- Thiếu gia, thuộc hạ Long thập tam nhị phụng lệnh đại gia, ở đây chờ thiếu gia!
Khương Tư Nam nhẹ gật đầu, Thanh Long vệ cùng Bạch Hổ vệ đều chỉ có một trăm lẻ tám người, mỗi người đều dùng con số làm danh tự, Hắc y nhân này tu luyện công pháp đúng là Thanh Long Quyết chỉ Thanh Long vệ mới có.
- Dẫn đường!
- Vâng!
Hắc y nhân cung kính đáp, quay người bay vút về phía Hoàng thành.
- Thiếu gia, đám người Đức Tông Hoàng Đế muốn kích hoạt thông tin pháp trận trên tế tổ thiên đàn, may mắn đại gia kịp thời đuổi tới, ngăn cản bọn chúng!
Hắc y nhân vừa đi vừa nhìn Khương Tư Nam giải thích.
Tế tổ thiên đàn là Thánh Địa tế bái liệt tổ liệt tông của Khương thị nhất tộc, Khương thị nhất tộc mở Đại Càn Vương Triều tám trăm năm cơ nghiệp, đã trải qua hơn mười đời người cố gắng, mới có thành tựu hôm nay, hàng năm Khương Tư Nam đều sẽ đi theo lão gia tử, đến tế tổ thiên đàn tế bái tổ tiên.
Thông tin pháp trận liên lạc Càn Nguyên Tông giấu ở chỗ này, hắn lại một điểm cũng không biết.
Tế tổ thiên đàn cao trên trăm trượng, toàn thân dùng Bạch Thạch ngọc quý báu xây thành, vô cùng hùng vĩ, mang theo khí tức thần thánh.
Khương Tư Nam trèo lên thiên đàn đại điện, liền thấy được bọn người Đức Tông Hoàng Đế bị một đám Hắc y nhân vây quanh.
- Khương Tử Thanh, ngươi ngỗ nghịch phạm thượng, chủ mưu tạo phản, còn ức hiếp đồng tộc, coi như đến Cửu U Địa Ngục, liệt tổ liệt tông cũng sẽ không bỏ qua các ngươi!
Đức Tông Hoàng Đế đỏ mặt lên, trong ánh mắt mang theo phẫn nộ cùng thần sắc sợ hãi, chỉ vào Khương Tử Thanh, toàn thân run rẩy mắng to.
- Đúng vậy, Khương Tử Thanh, thức thời thu tay, bệ hạ niệm tình cùng ngươi đồng tộc, nhất định sẽ xử lý nhẹ, bằng không đợi Tiên Nhân của Càn Nguyên Tông giá lâm, các ngươi đều chết không có chỗ chôn!
Hoàng Lễ Nghiêm cũng ở một bên kêu gào, chỉ là trên mặt run rẩy đã bán rẻ hắn, thoạt nhìn có chút ngoài mạnh trong yếu.
- Ân?
Khương Tử Thanh thần sắc lạnh lẽo.
- Nơi này là đại điện Khương thị nhất tộc ta tế tổ, ngươi lại tính toán cái gì, cũng dám ở đây om sòm? Người tới, vả miệng!
- Ba ba ba!
Hoàng Lễ Nghiêm biến sắc, còn chưa nói lời nào, một Hắc y nhân liền đi tới, lập tức vung ra mấy tát, Hoàng Lễ Nghiêm kêu thảm, hàm răng vỡ vụn, đôi má sưng phù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.