Tạo Hóa Tiên Đế

Chương 1319: Khoa Phụ đi về!




Tròng mắt Khương Tư Nam phủ kín bởi một tầng huyết sắc.
Lão giả này đúng là hiếp người quá đáng, nhưng khăng khăng lại có được lực lượng vô cùng cường đại, ngay cả hai vị lão tổ Thái Xung và Thái Nhất đều không đỡ được một kích nhìn như tiện tay của hắn.
Nếu mình tế ra Hồng Mông Tạo Hóa tháp thì sao? Liệu có thể tạo thành thương hại cho hắn không?
Khương Tư Nam thầm nhủ trong lòng, chuẩn bị bất chấp tất cả tế ra Hồng Mông Tạo Hóa tháp.
Tuy nhiên bên cạnh còn có Đế Nhất Thánh Tử đang nhìn chằm chằm, hơn nữa Khương Tư Nam biết trong người hắn có một đoạn của Hồng Mông Tạo Hóa tháp, sợ rằng đang trông đợi thời khắc này, chỉ là hắn không còn cách nào khác, nếu không tế ra Hồng Mông Tạo Hóa tháp, hắn căn bản không còn cơ hội.
Oanh!
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Vừa lúc đó, mặt đất đột nhiên run rẩy kịch liệt, vòm trời cũng bắt đầu đung đưa, tiếng chấn đãng khủng bố vang rền khắp nơi, phảng phất có bước chân khổng lồ nào đó đang giẫm đạp lên mặt đất, khiến khí huyết trong người bất giác sôi trào.
- Chuyện gì?
Tất cả mọi người đều kinh nghi bất định, cảm giác như có hung thần tuyệt thế nào đó đang không ngừng kề cận, sắc mặt mọi người trắng bệch, trong lòng đè nén vô cùng.
Oanh!
Nháy mắt, vòm trời trên đỉnh đầu Lệnh Hồ Phong chợt rạn nứt, từ giữa thò ra một nắm tay vàng rực vô cùng cự đại, cổ phác mà thần bí, khí hỗn độn lượn lờ, giản đơn mà thô bạo oanh tới Lệnh Hồ Phong!
- Cuối cùng cũng đến!
Trong Thái Sơ tiên cung, Đế Nhất Thánh Tử nhìn thấy nắm tay vàng rực kia đột nhiên xuất hiện, nhãn thần khẽ chấn, cuối cùng lộ ra một tia tình tự ba động.
Ầm ầm!
Thiên địa rền vang, vụ khí hỗn độn mờ mịt, nắm tay vàng rực toát ra một cỗ lực lượng khiến người tâm kinh đảm chiến, chớp mắt đã vọt đến trên đỉnh đầu Lệnh Hồ Phong.
- Người nào?
Lệnh Hồ Phong biến sắc, nhãn thần hơi có phần ngưng trọng, hắn cảm nhận được sự cường đại của cỗ lực lượng này, trực tiếp dao động đại kỳ sau lưng, có khí lưu màu xanh den xung thiên mà lên, từng khối sao trời theo đó vọt thẳng lên vòm trời.
Ầm ầm!
Nhưng nắm tay vàng rực kia lại cường thế vô cùng, oanh toàn bộ sao trời thành vụn phấn, sau cùng trực tiếp đánh lên đại kỳ xanh đen.
Ông!
Phảng phất là đánh trúng chỗ mềm mại, một tiếng trầm vang truyền lại, trên đại kỳ xanh đen có vân sóng dập dờn, ngay sau đó là phù văn tiên đạo vô cùng tận nổ tung, tiên quang lóa mắt, Lệnh Hồ Phong kêu lên một tiếng đau đớn, đảo lui ra sau.
- Người nào? Cánh nhiên ngầm đánh lén!
Lệnh Hồ Phong hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vòm trời nứt ra, trong mắt tràn đầy sát khí.
Ầm ầm!
Vừa lúc đó, khe hở nứt ra trên vòm trời lớn dần, một thân ảnh khôi ngô trên trăm trượng đạp bước tiến ra từ trong đó, thân mặc da thú, tóc mai vũ động, nét mặt cuồng dã, đôi mắt sáng lộng lẫy như nhật nguyệt, quanh thân lượn lờ vụ khí hỗn độn, thần bí phi phàm.
Hắn giống như một tòa núi nhỏ, sừng sững chân đạp đất, đầu đội vòm trời, tự mang khí độ vô dịch khí thôn Bát Hoang Lục Hợp!
- Đường đường Tiên giới chân tiên, cánh nhiên khi phụ một tiểu bối phàm nhân, còn dám nói lão tử ngầm đánh lén? Lão tử phải cho ngươi một bài học nhớ đời!
Thanh âm hồn hậu như tiếng sấm rền, vang vọng chín tầng trời.
- Khoa Phụ tiền bối?!
Nhãn thần Khương Tư Nam chợt lóe, lập tức không khỏi kích động hô ra tiếng.
Lúc này, nội tâm hắn kích đãng vô cùng, như có một cỗ noãn lưu đang tuôn động trong lòng, không ngờ giữa thời khắc nguy cơ như thế, Khoa Phụ Trọng Mưu cánh nhiên chạy tới.
Thân ảnh thân cao trăm trượng, khí huyết như hồng kia chính là Khoa Phụ Trọng Mưu!
Bây giờ Khoa Phụ Trọng Mưu không thân cao vạn trượng giống như lúc mới xuất thế, nhưng dù thân cao chỉ chừng trăm trượng, khí tức lại càng thêm khủng bố nội liễm, còn mang theo khí độ thần bí khiến người khó mà suy đoán.
- Tiểu gia hỏa, ngươi rất không sai!
Khoa Phụ Trọng Mưu chớp chớp tròng mắt nhìn về phía Khương Tư Nam, thần tình lộ ra một tia mãn ý.
- Ngươi chính là tên Khoa Phụ Thần tộc trốn thoát kia?!
Nhãn thần Lệnh Hồ Phong chợt lóe, đột nhiên nhớ đến một tin tức chấn hám Thái Sơ đại thế giới đoạn thời gian trước, trong tròng mắt lập tức hiện ra vẻ tham lam vô cùng.
- Một tên Khoa Phụ Thần tộc còn nhỏ, dù là ở Tiên giới cũng không thường thấy! Ha ha ha, nếu bắt được ngươi về, cơ duyên như thế, đủ khiến ta trưởng thành đến cảnh giới khó mà tưởng tượng! Không ngờ, ngươi vì tiểu tử này mà cũng dám tới đây?
Lệnh Hồ Phong lạnh giọng nói.
Tưởng muốn bắt ta? Chỉ bằng ngươi?
Trong mắt Khoa Phụ Trọng Mưu lộ ra một tia không đáng.
Tuy thực lực hắn còn chưa khôi phục toàn bộ, nhưng để đối phó một mình Lệnh Hồ Phong thì vẫn không thành vấn đề.
- Thử xem chẳng phải sẽ biết!
Trong mắt Lệnh Hồ Phong hiện ra một tia ý cười quỷ dị, nháy mắt liền ngang trời mà lên, đại kỳ xanh đen dao động, vạn ngàn tinh thần ầm ầm oanh hướng Khoa Phụ Trọng Mưu.
- Chẳng qua là một kiện thượng phẩm tiên khí thôi, hiện nay tu vị ngươi cũng đã trượt xuống rất nhiều, ta thật sự rất hiếu kỳ rốt cục ngươi lấy đâu ra tự tin?
Khoa Phụ Trọng Mưu nhàn nhạt nói, một quyền tức thì oanh hướng Lệnh Hồ Phong.
Công kích của hắn giản đơn mà thô bạo, nắm tay tán phát ra quang mang vô dụng, như một khối mặt trời nhỏ, tán phát ra cực tận chi lực, thần bí khó lường.
Oanh!
Đại kỳ xanh đen dao động, phù văn tinh thần vô tận tràn ngập ra, xảo diệu vượt qua nắm tay Khoa Phụ Trọng Mưu, hình thành 108 khối tinh vị quanh thân hắn, quỹ tích vô cùng thần bí.
Thậm chí còn có một cỗ hư vô chi hỏa vọt thăng mà lên, phảng phất muốn triệt để luyện hóa Khoa Phụ Trọng Mưu.
Quanh thân Khoa Phụ Trọng Mưu phún phát ra thần quang vô lượng, từng luồng xếp lại như thần liên, quét ngang tứ phương, trực tiếp rút bạo toàn bộ những tinh vị kia, như cây cột chống trời, quét ngang nơi đâu, đất trời nghiêng ngả.
Phanh!
Lần này, Lệnh Hồ Phong không thể tránh qua một kích tấn mãnh không gì sánh kịp đó, cả người bao gồm cả đại kỳ xanh đen trực tiếp bị Khoa Phụ Trọng Mưu đánh bay ra xa.
Ông!
Thân ảnh Lệnh Hồ Phong đột nhiên biến mất trong hư không, một khắc sau trực tiếp xuất hiện trên đỉnh đầu Khoa Phụ Trọng Mưu. Chớp mắt, đại kỳ hóa thành một chuôi trường mâu xanh đen, tán phát ra tiên quang thần bí, phù văn lượn lờ, khí cơ bén nhọn tức tốc khóa định mi tâm Khoa Phụ Trọng Mưu.
Tranh!
Tiếng kim thiết giao kích truyền đến, trường mâu xanh đen bị một đầu ngón tay của Khoa Phụ Trọng Mưu ngăn trở, song lại tấn tốc khẽ vạch, quét tới tròng mắt Khoa Phụ Trọng Mưu.
Đại kỳ xanh đen trong tay Lệnh Hồ Phong biến ảo khôn lường, nháy mắt đã giao thủ trên trăm hồi với Khoa Phụ Trọng Mưu.
Lúc này vô số cường giả Chí Tôn đã bị đại chiến giữa hai đại cường giả tuyệt thế chấn cho khí huyết lăn lộn, phải bay ra rất xa mới dám dừng lại quan chiến.
Mọi người đều không ngờ, đại chiến lần này lại lắm biến chuyển đến vậy, tới sau cùng chẳng những Chí Tôn ngoại vực hàng lâm, thậm chí còn xuất hiện hai tôn cường nhân hung mãnh như thế!
- Có thể động thủ được chưa? Ta tới kiềm chế Lệnh Hồ Phong, ngươi bắt lại Khoa Phụ Trọng Mưu?
Thái Nguyên chưởng giáo nhìn Đế Nhất một cái, khẽ cười nói.
- Không cần phiền toái vậy đâu!
Trong mắt Đế Nhất lộ ra một tia quang mang thần bí, nói:
- Lệnh Hồ Phong là người của chúng ta!
- Cái gì?!
Nhãn thần Thái Nguyên chưởng giáo chợt co rút, nhịn không được kinh hô lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.