Ngay thời điểm Khương Tư Nam cùng Lý Kim Long phát hiện bọn hắn, bọn hắn cũng đồng thời phát hiện Khương Tư Nam cùng Lý Kim Long, hơn nữa ở trên phi thuyền, Lý Kim Long đang dương dương đắc ý cầm Khô Lâu thiết phiến của Bạch Vũ vung lên, chín cái đầu lâu ở trong hư không bay múa, thoạt nhìn có chút khủng bố.
- Cẩu tặc Bạch Cốt tông, ta liều mạng với các ngươi!
Đôi mắt đẹp của Linh San đỏ bừng lên, trong ánh mắt lộ ra cừu hận, nàng thật không ngờ vậy mà ở chỗ này gặp phải người Bạch Cốt tông, hơn nữa nhìn bộ dáng như là đang chờ hai người bọn họ.
Linh San cùng Như Phong tu vi đều là Vương giả sơ kỳ, giờ phút này trong nội tâm đều bay lên tuyệt vọng, Linh San càng rút ra một thanh trường kiếm thanh sắc, tràn ngập nước gợn nhàn nhạt, chém về phía Lý Kim Long.
- Tiểu nương tử thật mạnh mẽ!
Lý Kim Long quái kêu một tiếng, vội vàng vung quạt xếp trong tay, chín cái đầu lâu ngang trời mà đến, trực tiếp chắn một đạo kiếm quang, đầu lâu không chút sứt mẻ, nhưng kiếm quang tạc toái, Linh San buồn bực hừ một tiếng, từ giữa không trung rớt xuống.
- Kim Long, tạm thời dừng tay!
Trong nội tâm Khương Tư Nam khẽ động, vừa rồi hắn còn có chút cảnh giác hai người này tại sao lại xuất hiện ở đây, nhưng nghe Linh San hô mấy chữ cẩu tặc Bạch Cốt tông, lập tức liền quát bảo Lý Kim Long ngưng lại.
- Hai vị bằng hữu, chúng ta không phải người Bạch Cốt tông, không biết hai vị gặp khó xử gì? Có lẽ ta có thể giúp một chút!
Khương Tư Nam mỉm cười, từ trong hư không rơi xuống, đứng ở trước mặt Linh San cùng Như Phong.
- Cẩu tặc Bạch Cốt tông, đừng nghĩ gạt ta, Khô Lâu thiết phiến trong tay ngươi rõ ràng là Linh khí của Bạch Cốt tông mới có, thật không ngờ các ngươi lại ở chỗ này, chẳng lẽ trời muốn tiêu diệt Hắc Sơn bộ lạc ta sao?
Khuôn mặt Linh San sương lạnh, trong ánh mắt lộ ra một tia tuyệt vọng.
- Hai vị thật là đã hiểu lầm! Vừa rồi chúng ta giết Bạch Cốt tông Thiếu chủ Bạch Vũ, Khô Lâu Linh khí này là chúng ta lấy được từ trong tay Bạch Vũ, chúng ta không phải người Bạch Cốt tông! Chúng ta là chuẩn bị tiến về Thiên Đế Sơn, trùng hợp gặp hai vị mà thôi!
Khương Tư Nam cười khổ một tiếng, thật không ngờ lại bị người coi là người Bạch Cốt tông.
- Thật?
Trên mặt Linh San cùng Như Phong đều lộ ra hồ nghi.
- Nói nhảm! Nếu như ta cùng thiếu gia nhà ta thật sự là người Bạch Cốt tông, bằng tu vi của hai người các ngươi, ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ cùng các ngươi nói nhảm sao? Sớm đã bắt các ngươi lại!
Lý Kim Long trợn trắng mắt, có chút không kiên nhẫn nói.
- Hai vị đã không phải người Bạch Cốt tông, vừa rồi là Linh San có chỗ đắc tội, chúng ta còn có chuyện quan trọng, tạm biệt!
Trong ánh mắt Linh San lộ ra thần sắc nhẹ nhõm, có chút áy náy nói với Khương Tư Nam, sau đó lưng cõng Như Phong muốn rời khỏi nơi đây.
- Ha ha ha... hai tiểu gia hỏa của Hắc Sơn bộ lạc, các ngươi chạy đi đâu?
Vừa lúc đó, một thanh âm lạnh như băng ở trong hư không vang lên, sau lưng đạo đạo thần quang sáng chói ngang trời phóng tới, lập tức liền đến nơi này.
Đây là tám Vương giả đỉnh cấp mặc Khô Lâu đạo bào, cả đám toàn thân lạnh như băng, tản ra sát khí ngập trời, giờ phút này đều trêu tức nhìn Linh San cùng Như Phong.
- Cái này đã xong!
Linh San cùng Như Phong đều biến sắc, tràn ngập vẻ tuyệt vọng.
Bọn hắn thật không ngờ, chậm trễ một hồi, người Bạch Cốt tông cũng đã đuổi theo.
Tám Vương giả đỉnh cấp, bọn hắn tuyệt đối không cách nào đối phó, hôm nay ngay cả chạy trốn cũng khó có khả năng rồi.
- Hai người các ngươi thật trơn trượt, vậy mà thừa dịp chúng ta không chú ý, trốn ra Hắc Sơn bộ lạc, nhưng vận may của các ngươi dừng ở đây rồi, muốn tìm Thiên Đế Sơn cầu viện, quả thực là nằm mơ!
Một trung niên nhân cầm đầu, trong ánh mắt lộ ra một tia sát cơ âm lãnh, lạnh lùng nói.
- Bạch Cốt tông cẩu tặc, các ngươi dám đối phó Hắc Sơn Khương tộc bộ lạc ta, đợi đến lúc cường giả Thiên Đế Sơn đến, hết thảy các ngươi đều chết không có chỗ chôn!
Linh San nhìn tám Vương giả của Bạch Cốt tông, trong ánh mắt lộ ra một tia kiên định.
- Hắc hắc, hôm nay Thiên Đế Sơn Khương tộc đã bản thân khó bảo toàn, nơi nào còn có tinh lực đến quản chi nhánh như các ngươi, hơn nữa, coi như bọn hắn đến, cũng chỉ là có đến mà không có về, hai người các ngươi vẫn là ngoan ngoãn trở về đi!
Trong ánh mắt trung niên nhân cầm đầu lộ ra một tia cười lạnh, bỗng nhiên bàn tay hóa trảo, lượn lờ lấy hắc quang, tản mát ra một cỗ khí tức kinh khủng, chộp về phía Linh San cùng Như Phong.
Oanh!
Bỗng nhiên, trong nội tâm trung niên nhân lộ ra cảnh giác, còn không đợi hắn kịp phản ứng, liền chứng kiến một đạo quyền cương kim sắc hạo hạo đãng đãng trải ra, trong Lôi Đình sáng chói, có thanh âm long ngâm hổ khiếu truyền đến, một cỗ uy lực mênh mông kích động, trung niên nhân cảm giác toàn tâm đau đớn, toàn bộ cánh tay nát bấy, bị cuốn ngược về, miệng lớn không ngừng ho ra máu.
Khương Tư Nam một quyền oanh lui trung niên nhân, căn bản không có xem hắn, mà đi tới trước mặt Linh San cùng Như Phong, trong ánh mắt lộ ra một tia kích động nói:
- Các ngươi nói Hắc Sơn Khương tộc bộ lạc là cái gì? Còn có, các ngươi cùng Thiên Đế Sơn Khương tộc có quan hệ gì?
Linh San cùng Như Phong vốn đã làm tốt chuẩn bị liều chết bác đấu, nhưng thật không ngờ Vương giả đỉnh cấp kia lại bị Khương Tư Nam một quyền oanh phi, trong nội tâm bọn hắn khiếp sợ, đồng thời cũng có chút kỳ quái, không biết tại sao Khương Tư Nam lại hỏi vấn đề này.
Nhưng Linh San vẫn rất nghiêm túc nói:
- Hắc Sơn bộ lạc chính là một chi nhánh của Thiên Đế Sơn Khương tộc, chúng ta thủ hộ lấy Hắc Sơn tiên quáng, hơn nữa lợi dụng Hắc Sơn tiên quáng sản xuất ra khoáng thạch chế tạo chiến giáp cho Khương tộc, trợ giúp Khương tộc ở Thiên Ngoại Thiên chiến trường chiến đấu!
Trong thanh âm của Linh San không tự giác mang theo một tia tự hào cùng kích động.
- Vị huynh đài này, ta gọi Khương Như Phong, này là bằng hữu của ta Khương Linh San, hiện tại Bạch Cốt tông dẫn theo vô số cường giả, vây khốn Hắc Sơn bộ lạc, muốn diệt sạch Hắc Sơn bộ lạc, ta cùng Linh San thật vất vả mới thoát ra, là muốn đi Thiên Đế Sơn cầu viện!
Khương Như Phong tâm tư kín đáo, chứng kiến Khương Tư Nam là Vương giả trung kỳ, lại có thể một quyền oanh lui Vương giả đỉnh cấp, trong lòng hắn có chút kích động, nếu Khương Tư Nam chịu ra tay, có lẽ bọn hắn còn có khả năng sống sót.
Không quản bọn hắn có phải hạng người ham sống sợ chết hay không, nhưng hôm nay vì thân hữu trong bộ lạc, vô luận như thế nào bọn hắn cũng không thể chết ở chỗ này.