Tạo Hóa Thần Đế

Chương 31: Máu lên não




Sâu trong Lôi vụ sâm lâm, thời điểm này đã là lúc bóng tối bao trùm. Thỉnh thoảng vang lên vài tiếng yêu thú, nơi này có bốn người đang ngồi quanh một bếp lửa đỏ rực, không ai khác là nhóm người Thiên Mặc, ở nơi đó không xa lắm là Bạch Vũ đang nằm nhắm mắt, cũng không biết là nó đang ngủ hay chỉ là tĩnh tu. 
- Thiên Mặc, ta thấy hình như đệ vẫn là thiếu một công pháp tấn công thích hợp! 
Hồng Ngọc nhẹ nhàng nói. Xuất thân từ một đại gia tộc, nàng đủ hiểu biết độ quan trọng của công pháp tấn công đối với tu sĩ là như thế nào. Trong lúc giao chiến, người có thể thi triển ra công pháp lợi hại thì phần thắng sẽ chiếm nhiều hơn. 
- Phải! Chỉ là ta còn chưa thấy qua công pháp tấn công lần nào chứ đừng nói là có! 
Thiên Mặc ủ rũ nói. Ở Lâm gia, đệ tử có tu vi trên kết nguyên tầng năm mới có tư cách đi vào tàng thư các của gia tộc để tìm công pháp tấn công, hắn lúc đó cũng mới là tu vi luyện khí kì mà thôi, muốn có công pháp tấn công căn bản là nằm mơ.
- Nếu như Thiên Mặc huynh có thể tới nhà chúng ta, sẽ có rất nhiều công pháp tấn công cho huynh lựa chọn! 
Khánh Như ở một bên nhanh nhảu nói, tay cô nàng huơ huơ một miếng thịt hổ thật lớn. 
- Khánh Như, muội đừng nói lung tung, Thiên Mặc muốn lấy công pháp tấn công của gia tộc chúng ta cũng không phải dễ dàng như vậy! 
Thái Hồng Ngọc nghe Khánh Như nói liền trừng mắt nhìn nàng, Khánh Như tuy có tu vi cao lại không phải rất hiểu chuyện như Hồng Ngọc. 
- Thôi, mọi người đừng nói chuyện này nữa, nếu lần này dễ dàng trở về gia tộc, chắc ta cũng có thể vào tàng thư các để lựa chọn công pháp tấn công! 
Thiên Mặc hiểu ý của Hồng Ngọc, mỗi gia tộc lớn đều có một thứ gì đó để duy trì lực lượng, truyền thừa cho các thế hệ ở phía sau mà tàng thư các chính là một trong số đó, và tất nhiên là gia tộc đó sẽ không chấp nhận một người lạ nào có thể  tiến vào đó. Chỉ là Thiên Mặc còn không biết gia tộc của bọn người Hồng Ngọc không đơn giản như Lâm gia của hắn. 
Hồng Ngọc trầm ngâm một chút vẫn là nói với Thiên Mặc:
- Thiên Mặc, ở đây ta có một bộ kiếm kĩ, tuy là không thực sự mạnh nhưng vẫn có thể dùng được, đệ xem... 
- Không cần đâu, dù sao lúc trở lại gia tộc, đệ sẽ chọn vài công pháp thích hợp. 
Không chờ Hồng Ngọc nói hết câu thì Thiên Mặc đã từ chối, không nói tới công pháp tấn công trân quý, hắn lại còn đang nợ người ta mấy trăm linh ngọc trung phẩm a. Còn như việc trở về Lâm gia để lấy công pháp thì quên đi sao, hắn còn không thèm. Dường như nhớ ra điều gì đó, Thiên Mặc nhanh chóng nhìn Hồng Ngọc hỏi:
- Hồng Ngọc tỉ, vừa rồi tỉ nói kiếm kĩ kia không thực sự mạnh là ý gì? Chẳng phải nói là công pháp tấn công không có phân chia mạnh yếu sao? 
- Haiz, đó là về mặt lí thuyết, công pháp tấn công không được phân chia cấp bậc nhưng thực ra là không phải như vậy. 
- Tỉ nói rõ hơn đi! 
Thiên Mặc nóng nảy, hắn là còn chưa rõ việc này a. Như trong trí nhớ của Lâm Mặc thì công pháp tấn công không được phân chia cấp bậc, độ mạnh yếu tùy thuộc vào nhiều yếu tố, mà quan trọng nhất vẫn là do thực lực người thi triển, lúc này Hồng Ngọc nói không phải như vậy làm cho Thiên Mặc thật sự tò mò. Không chỉ hắn, ngay cả Hàn Phong và Khánh Như ở một bên cũng yên tĩnh lắng nghe, hai người này vẫn là lần đầu tiên được nghe tới chuyện này. 
- Công pháp tấn công thực ra là vẫn được chia ra độ mạnh yếu. Tuy nhiên cái này hơi mơ hồ một chút, công pháp tấn công có thể là dùng chân nguyên huy động trực tiếp hoặc là dùng bảo khí thi triển. Cụ thể một chút có thể chia làm phàm cấp, hoàng cấp và huyền cấp, thậm chí là nhiều cấp hơn, mà thường thì công pháp huyền cấp rất ít, ở đại lục Thủy Châu này người có được huyền cấp công pháp tấn công thực sự rất ít. Sở dĩ người ta không có cụ thể đi phân chia cấp bậc là do đôi khi công pháp tấn công còn phải thích hợp với tu sĩ sử dụng mớ có thể thi triển ra toàn bộ sức mạnh của công pháp tấn công.
- Thì ra là vậy! 
Thiên Mặc gật gật, tỏ vẻ hiểu, hắn lại nghe thấy Hồng Ngọc nói tiếp:
- Mà mọi loại công pháp tấn công đều là thuộc  pháp kĩ. Mà trên pháp kĩ còn có thứ mạnh hơn rất nhiều, đó là thần thông! Chỉ là ta cũng chỉ nghe gia gia nói như thế, nhưng vẫn chưa biết thần thông cụ thể là như thế nào. Nhưng ta cũng biết rất rõ, pháp kĩ không bao giờ có thể so sánh cùng thần thông. 
- Thần thông! 
Thiên Mặc lẩm bẩm hai tiếng, thần thông là hắn đã nghe qua a, nhất là trong mấy bộ phim thần tiên của Trung Quốc, chẳng hạn như bảy mươi hai thần thông của Tôn Ngộ Không này. Còn rất nhiều a, dù sao thì với tu vi của hắn bây giờ còn xa vời để nghĩ tới những điều này. 
- Được rồi, đi ngủ thôi! 
Thiên Mặc đứng dậy vươn vai một chút, uể oải đi tới nằm dựa Bạch Vũ nhắm đôi mắt lại. 
...
- Dừng lại! 
- Ê, lại có đầm lầy lôi điện à? 
Thiên Mặc uể oải nói với Bạch Vũ. Đã nhiều ngày nhưng họ cũng chỉ có thể thu thập được một vài cây linh thảo cấp bốn, còn như linh thảo cấp ba thì cũng có thể thường xuyên thấy. Càng vào sâu trong này sẽ có nhiều linh thảo nhưng gặp phải yêu thú cũng càng nhiều, cấp độ yêu thú cũng dần cao. 
- Không phải, ở đây hình như có một trận pháp che giấu! 
Bạch Vũ chỉ vào một phiến cây rừng phía trước đó không xa. 
- Sao? Ngươi nói thật?! 
Hàn Phong cố trợn mắt nhìn vào phía trước như muốn nhìn ra một chút trận pháp như thế nào. 
- Bạch Vũ nói đúng, có một trận pháp che giấu ở nơi này. Trận pháp này rất cao, chỉ là thời  bố trí trận pháp này đã rất lâu, cho nên mới có thể dễ phát hiện như vậy. 
Hồng Ngọc dùng thần niệm quét kĩ về phía trước một chút, dễ dàng để có thể nhìn ra dấu hiệu của trận pháp che giấu. 
-Trước đi tới gần một chút lại nói! 
Thiên Mặc nói. Thần niệm của hắn cường đại, lại thêm hắn cũng đã tiếp xúc tới da lông của trận pháp, dễ dàng để thấy trận pháp. 
Nhóm người Thiên Mặc từ từ đi tới gần hơn. 
- Trận pháp này chỉ đơn thuần là che giấu, không có công năng ngăn cản, có thể tiến vào được. 
Thiên Mặc nói rồi bước vào đầu tiên, tiếp theo là Hàn Phong, Hồng Ngọc, Khánh Như, Bạch Vũ. 
- Linh khí thật tốt a. 
Ở trước mắt bọn người Thiên Mặc là một động phủ nhìn rất cổ xưa, linh khí ở nơi này cũng nồng đậm hơn bên ngoài. 
- Là động phủ thượng cổ! 
Hồng Ngọc sau khi quan sát một lúc liền nói, nhìn động phủ cổ xưa này lại thêm khí tức hôi bại của vô số tuế nguyệt, nàng có thể rất dễ dàng đoán ra được. 
- Ồ, một tảng bạch thạch thật đẹp! 
Khánh Như rất nhanh nhìn thấy một phiến đá màu bạch, trơn nhẵn, đặt ở một bên cửa động phủ. Phiến đá này có bề mặt rộng gần hai mét vuông, trên phiến đã tản mạn ra từng luồng ánh sáng yếu trông rất đẹp. 
Khánh Như tò mò dùng tay sờ lên phiến đá này xoa xoa một chút, cảm giác thoải moái. 
- Khánh Như đừng láu táu! 
Hồng Ngọc nói với Khánh Như, nàng sợ sẽ có nguy hiểm, đâu ai biết được những đại năng giả này có thể để lại một cái bẫy. Khánh Như theo bản năng rụt tay lại, ngay lúc nàng rút tha trở về, trên bề mặt phiến bạch thạch này bỗng nhiên biến đổi, từng chữ hiện lên như một video phát chậm vậy. 
- Ồ, có chữ! 
Khánh Như là người đầu tiên nhận thấy điều này. 
- Có chữ sao? 
Ba người Hàn Phong kinh ngạc, lại không có tới gần để xem, tu sĩ có thần niệm, ở trong khoảng cách gần như vậy là rất dễ dàng để nhìn những chữ đó. Cũng rất nhanh bề mặt bạch thạch đã lấp đầy một mặt chữ. 
" Đã vào đây, lại còn tò mò sờ mó lung tung... "
Khánh Như đọc tới đây bỗng chột dạ, không nghĩ tới người này vẫn có thể đoán ra được tương lai có người động vào phiến bạch thạch, nhưng mà không động vào thì ta có thể đọc được mấy chữ của ngươi sao? 
"...nhưng mà ngươi có sờ vào thì mới đọc được mấy dòng này của ta a. Ta cũng không nói tên ta ở đây, vì có nói ra chắc gì ngươi đã biết. Ta ở nơi này tu luyện tới thiên tiên đỉnh cao nhất. Lúc đó ta có thể cảm nhận được tu vi không chỉ giới hạn tới thiên tiên cảnh giới, còn có một tầng tu vi trên cả thiên tiên. Đáng tiếc ở Thủy Châu đại lục quy tắc còn chưa cao tới mức như vậy cho nên ta còn không có lôi kiếp, mà không có lôi kiếp thì căn bản sẽ không bao giờ đặt chân lên cảnh giới kia. Cho nên ta quyết định đi ra khỏi đại lục này... "
- Đi ra khỏi Thủy Châu đại lục?! 
Hàn Phong và Khánh Như ngạc nhiên, hai người này vẫn là lần đầu tiên biết tu luyện tới cực hạn còn có thể đi ra khỏi nơi này a. Còn Thiên Mặc lại có phần bình tĩnh, hắn biết không phải trên thiên tiên còn có một cảnh giới mà thậm chí là có rất nhiều cảnh giới khác, điển hình là sư phụ Thạch Nham của hắn, dù không biết sư phụ hắn lúc còn sống là tu vi gì nhưng hắn chắc chắn một điều là sẽ cao hơn rất nhiều cảnh giới thiên tiên. Lại thêm việc chủ nhân động phủ này muốn ra khỏi Thủy Châu đại lục lại càng bình thường, sư phụ hắn có thể từ bên ngoài vào thì tại sao người ta không thể từ ở đây đi ra. 
- Chuyện này ta đã nghe gia gia nói qua rồi, thời thượng cổ có rất nhiều đại năng giả có thể xé rách giới cản để ra ngoài, chỉ là cũng đã rất rất lâu lại không còn ai có thể ra ngoài nữa. 
Hồng Ngọc một bên nói, loại chuyện này cũng không phải đại sự bí mật gì, chỉ là Hồng Ngọc biết trước Hàn Phong mấy người thôi, nàng ngạc nhiên là Thiên Mặc lại có biểu hiện bình tĩnh như hắn đã biết điều này từ lâu rồi vậy. 
- Ồ, muội cũng muốn sau này có thể ra ngoài a! 
Khánh Như phấn khích nói.
- Chuyện đó sau này lại nói, đợi muội có thể đạt đến trình độ kia lại xem. Tiếp tục đọc đi! 
Hồng Nhọc tới gần xoa xoa đầu Khánh Như, tính tình của biểu muội nàng, nàng vẫn phi thường hiểu rõ. 
- Ừm! 
Bốn người lại tiếp tục theo dõi những chữ viết trên phiến bạch thạch đó. 
"...được rồi, không cần phải nói nhiều nữa. Trong động phủ tu luyện của ta có để lại một vài thứ, những thứ này tuy đẳng cấp không cao nhưng là thích hợp với ngươi nhất. Ta cũng nói luôn, cấm chế ta bày ra không phải kẻ nào cũng có thể vào, chỉ có tu vi dưới huyền nguyên mới vào được. Đồng thời ta còn có truyền thừa lại công pháp, nếu ngươi có thể tu luyện thì tốt, nếu không thể tu luyện vậy đem cho người thích hợp, ta không muốn truyền thừa bị mất... "
Đến đây là hết. Nhóm người Thiên Mặc đọc hết những dòng chữ này liền muốn vào trong động phủ ngay. Ai biết được lỡ may cũng có một nhóm người giống như bọn hắn sắp tới đây? Trước thu đồ vào tay lại nói. 
- Thì ra cấm chế này ngăn cản tu sĩ huyền đan trở lên, thảo nào động phủ này còn chưa có ai tới. 
Hàn Phong gật gật nói. 
- Dù sao thì cũng cần cơ duyên mà. 
Hồng Ngọc còn chưa nói hết câu, thần niệm lại một lần nữa quan sát phiến bạch thạch. Trên bề mặt phiến đá sớm đã mất đi những chữ trước đó nhưng lúc này lại còn có thêm chữ xuất hiện. 
- Lại có chữ tiếp nè! 
Tất nhiên là không phải một mình Hồng Ngọc nhận ra điều này mà ba người Thiên Mặc cũng có thể thấy có chữ tiếp tục xuất hiện trên phiến đá. 
" Trước khi ngươi vào trong đó, ta phải nói trước, muốn vào động phủ của ta phải là nữ tu... "
- Sao? 
Cơ hồ là lúc đọc tới đoạn này thì Thiên Mặc cùng Hàn Phong trợn mắt nhìn cho rõ để xem mình có nhìn nhầm hay không. Chỉ là tu sĩ muốn đọc một dòng chữ mà để nhầm thì cũng quên đi. 
- Thôi, hai người ở bên ngoài đợi tỉ muội chúng ta nha! 
Khánh Như cười khúc khích, nhìn nhìn Hàn Phong cùng Thiên Mặc như muốn trêu đùa vậy. 
- Cái chủ nhân của động phủ này thật kì quái, nam tu vì sao không thể vào chứ?! 
Hàn Phong khó chịu nói, hắn vào đến đây rồi mà lại không được tiến vào động phủ, khó chịu a. 
- Không cho thì cũng tiến vào, người này dù sao cũng không còn ở đây nữa, cần gì phải sợ. Chẳng lẽ người đó còn có thể quay về làm gì chúng ta sao? Theo ta đi vào đê! 
Thiên Mặc bực tức nói, tâm tình của hắn không có khác Hàn Phong lắm. 
- Nghìn vạn lần không thể! 
Hồng Ngọc nhanh chóng ngăn cản Thiên Mặc. 
- Tại sao? 
Thiên Mặc mờ mịt nhìn Hồng Ngọc, chẳng lẽ hai người con gái này còn định đi độc chiếm động phủ này sao? 
- Người này tu vi cao như vậy, để lại câu nói này hẳn có nguyên nhân. Lỡ người này để lại một tia thần niệm sát động, hai đệ tiến vào chỉ có đường chết mà thôi! 
Thiên Mặc rùng mình, may là có Hồng Ngọc nhắc nhở không thì hắn toi mạng a. Người này tu vi cao như vậy, chẳng lẽ lại không có biện pháp gì để ngăn nam tu vào sao? Nực cười hắn còn vô tri muốn tìm đường chết. 
- Lại có chữ nè! 
Khánh Như chỉ vào phiến bạch thạch. 
"...tuy nhiên nam tu  vào cũng không sao!... "
- A đù, người này vui tính vãi! 
Hàn Phong lớn giọng nói, chỉ là hắn còn chưa vui được lâu thì lại có chữ hiện lên:
"... nhưng phải tự cung... "
- Đệt! 
Thiên Mặc theo bản năng chửi thề một tiếng. Tự cung chẳng phải là phải cắt cái ấy sao? Điên rồi, người này là điên rồi! Hắn quay sang nhìn nhìn Hàn Phong như có ý vị nói:
- Hàn Phong, ta nghĩ ngươi có thể vào được a! 
- Hừ, ta không có bê đê như ngươi, ông đây còn muốn cưới vợ sinh con, muốn làm thái giám  hay là ngươi tự mình làm đi! 
Hàn Phong hung hăng liếc mắt Thiên Mặc, tên này nghĩ hắn là ai a? Vì một chút đồ đạc lại đi cắt cái ấy sao? Đùa à?
- Lại có chữ này! 
"...nếu không tự cung cũng không sao! Vào đi thôi! "
- Đù! Hàn Phong, hay là ta với ngươi liên thủ đem cái nơi này phá bỏ đi! Xem ta máu dồn lên não rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.