Tạo Hóa Chi Chủ

Chương 35: Hắn đã bế quan




Trong đêm tối tĩnh lặng, tại không ai chú ý đến một thân ảnh nhanh nhẹn thoát ra một toà tiểu viện, bóng dáng như hoà cùng hắc ám làm một, thập phần quỷ dị.

Trọn vẹn ba canh giờ sau bóng dáng hoà vào bóng tối quay trở lại, hơn nữa  cũng không có ý định đi tiếp.

Vũ Thế Kiệt nhắm mắt định thần, toàn thân vận chuyển từng đợt linh khí cuốn quanh chảy vào đan điền, chợt cặp mặt lộ ánh nhìn phá lệ sắc bén.

"Đã trở về."

Chỉ thấy.

Trước mặt hắn là một người cùng hắn ngũ quan tương đồng vô cùng, khác biệt ở chỗ tu vi là có chênh lệch, đối phương chỉ mới hoá thiên hoá phàm chi đỉnh.

Nhưng là Vũ Thế Kiệt không bất ngờ, hắn từ trong tay đối phương tiếp lấy một túi trữ vật nhỏ, bản thân thả ra thần thức quan sát không tự chủ lộ ra vẻ hài lòng vô cùng.

Tiếp theo đó người kia như đã hoàn thành xứ mệnh, tự khắc thân thể tan rã trong nháy mắt hoá thành hư vô biến mất.

Một màn này xảy ra trong mắt Vũ Thế Kiệt cũng không hề bất ngờ, mà kì lạ khuôn mặt hắn sau đó lại tươi sáng hơn không ít, như bớt ra một phần gánh nặng.

"May mắn, nếu không có đồ vật của tên kia còn sót lại thì thật ta cũng chưa biết xoay sở tình hình trước mắt như nào."

Vũ Thế Kiệt nhếch miệng cười nhạt, trong tay thế mà lại nhiều ra thêm một túi trữ vật khác, khác ở chỗ màu sắc hình dáng đều bắt mắt hơn nhiều.

Túi này chính là của Huyết Lệ, lúc ấy Vũ Thế Kiệt theo bản băng tùy tiện đoạt bảo từ đối phương, thật không ngờ vì tâm hướng kiếm pháp quá sâu mà nhất thời quên bẵng một thời gian.

Nay thời gian rảnh rỗi ngẫm lại quả thật có chút đáng tiếc, nếu hắn có thể để ý sớm hơn có lẽ mọi chuyện xung quanh giải quyết dễ hơn rất nhiều.

Nghĩ lại, Vũ Thế Kiệt cũng phải cảm khái vạn phần.

"Huyết Lệ không hổ là tinh anh Tây viện, chỉ một thân tư nhân cũng phong phú như vậy."

Trọn vẹn một trăm khối hạ phẩm linh thạch, vẫn là đan dược pháp bảo linh tinh mỗi loại một ít, hơn nữa đáng giá nhất vẫn là quyển phân niệm hoá hình thuật.

Phân niệm hoá hình thuật theo lí mà nói mức độ chỉ dừng ở huyền giai hạ phẩm nhưng quy mô tiêu hao lại ở bên trên huyền giai trung phẩm.

Ngoài việc phân ra một đoàn ý niệm hoá hình thể ra quả thật gân gà quá mức, chưa kể phân thân tạo ra chỉ có một phần mười thực bản thể, cộng đồng hưởng chung tinh thần khiến cho hai người giờ giờ khắc khắc đều lâm vào trạng thái tiêu hao tinh thần.

Huyết Lệ có lẽ vì chướng mắt công pháp này nên vứt xó một chỗ, nếu không tại sao lại mặt ngoài lại mới đến như thế.

"Dù gân gà nhưng ít nhất trong hoàn cảnh này cũng giúp ta được một hai, hơn nữa đồ vật có ích đâu chỉ mỗi vậy."

Vũ Thế Kiệt cười nhạt, bàn tay vẩy nhẹ một cái trực tiếp biến ra mười đầu hình nhân bằng rơm, mỗi đầu đều có màu sắc u ám, hình dạng khuôn mặt kì dị khủng bố.

Nếu hắn đoán không sai thì Huyết Lệ đây là dùng tinh huyết, nhục thân, linh hồn của võ giả để tế ra được một đầu hình nhân, hơn nữa tu vi mỗi cái lại bất đồng không cùng một, hiển nhiên người bị Huyết Lệ giết có cao có thấp.

Ừm...

Nếu như hôm đó Vũ Thế Kiệt không có ra tay ngăn lại, hẳn bây giờ nhiều thêm hai đầu hình nhân.

Phương thức tế luyện có chút cực đoan nhưng hiệu quả phi thường tốt, mỗi cái đều thực lực không kém nguyên bản còn sống, khác ở chỗ vẫn là hoàn toàn không có tư duy cần người khác điểu khiển.

"Thời khắc mấu chốt cũng có thể lôi ra dùng được, tỉ như dùng làm mồi nhử cũng không tệ."

Vũ Thế Kiệt thu lại đồ vật, tâm tư lúc này lại khôi phục đặt tại tu vi bản thân, lập tức hắn chìm trong quá trình tu luyện tựa hồ thời gian ngắn không có nguyện ý đi ra vậy.

Tại bên trong vô giới, thanh mộc hồ lô giờ giờ khắc khắc sẽ đều đặn nhả ra linh khí hiển hoá sương mờ, mà nguyên bản vô giới trống trải giờ phút này nhiều thêm một đoàn sương mờ to lớn trải rộng với đường kính gần trăm mét.

Tại phạm vi tông môn, Vũ Thế Kiệt hoàn toàn không dám vận dụng toàn bộ tinh thần hấp thu thiên địa linh khí bên ngoài, vạn nhất hắn gây ra kinh động quá to lớn xúc đến những lão quái vật ẩn mình kia hứng thú nghiên cứu, vậy chẳng phải rước hoạ vào thân hay sao.

Trọng yếu hơn hết đây vẫn là một đại thế lực ma tông, thủ đoạn độc ác hẳn phải so bình thường cường điệu hơn nhiều.

Tốt nhất vẫn là Vũ Thế Kiệt trực tiếp rút lấy linh khí từ vô giới chảy vào tự thân đan điền, như vậy tốc độ hiệu quả hoàn toàn rất cao.

...

Tại Vũ Thế Kiệt bế quan bên ngoài, ngoại môn sự kiện nhiều ra mấy cái to lớn.

Tỉ như Lăng Thanh Trúc, tân tấn ngoại môn tam tinh đệ tử thành công đột phá thiên nguyên cảnh tứ tinh, tại trước mặt đông đảo các đệ tử lực ép hoàn toàn một vị sư huynh thiên nguyên cảnh ngũ trọng sơ kì, uy thế phải nói cao hơn vài phần.

Còn nữa như một vị sư tỉ tư chất tuyệt luân Hư Lăng thuộc Hư gia đột nhiên chết bất đắc kì tử, hơn nữa vẫn là bị địch nhân ám toán thảm trạng vô cùng.

Nghe nói vị sư tỉ này cũng thuộc một trong số thiên kiêu mới nổi dự định trùng kích tinh anh bảng, đáng tiếc giờ người chết dự định vẫn là chôn theo cùng xuống nấm mồ.

Ừm, còn có Tây viện sau khi biết tin Huyết Lệ thảm trạng trực tiếp phái tới mấy vị tinh anh thiên nguyên cảnh tứ trọng, một vị thiên nguyên cảnh ngũ trọng, bọn họ qua đến là ngay lập tức tái hiện tàn sát chúng nhân đệ tử, có thể nói đồng cấp gần như vô địch không đối thủ.

May mắn cuối cùng Đông viện cũng lộ diện đám thiên kiêu không thể nhẫn nhịn, hai bên triển khai giao chiến một hồi thì kết cục Đông viện cậy gần nhà vẫn bức lui được Tây viện, đáng tiếc trả giá vẫn là quá lớn mất đi vài nhân mạng.

...

"Các hạ vẫn nhất quyết không ra Đông viện."

Lâm Triều trầm giọng nói, quang thân khí thế bạo liệt không chút nào giảm, mà tầm nhìn của hắn gắt gao khoá chặt một thân ảnh trước mặt.

Chỉ thấy đối phương phục trang khắc chữ Tây viện sau lưng, gương mặt ngược lại ẩn sâu trong mũ trùm khó nhìn nhân dạng.

Khục khục...

Hắng giọng một hồi, đệ tử Tây viện kia lạnh lùng trách vấn:

"Chúng ta đã nói qua, giao ra kẻ ám toán Huyết Lệ sư huynh, bằng không Đông viện không ngày được yên"

Đối diện một lời này Lâm Triều cũng bất đắc dĩ vạn phần, hắn thực sự muốn nện vào cái đầu đối phương cho sáng tỏ.

Người các ngươi cần tìm đang bế quan, hắn không ra chúng ta biết làm sao được, hơn nữa hắn hiện tại đã thành đệ tử nhị tinh, quy định nghiêm ngặt chỗ ở nhất chính là không được gây ra náo động, bằng không chúng ta còn chưa giao người.

Tuy nhiên ngoài mặt Lâm Triều vẫn phải nói:

"Vũ Thế Kiệt đã bế quan lâu ngày chưa ra, quả thật chúng ta cũng không cách nào lôi hắn ra được."

Rất miễn cưỡng.

Tên đệ tử Tây viện kia lộ ánh mắt trào phúng:

"Ngươi đang lừa chúng ta đi, muốn bao che cho đồng môn thì có thể nói thẳng không cần dài dòng như vậy, còn các ngươi đã không giao người như vậy đừng hối hận."

Dứt lời hai bàn tay hắn hoá hai hắc trảo âm khí bao phủ, tốc độ phải nói cực nhanh nhằm Lâm Triệt phía trước, một lời không hợp trực tiếp giết qua không cần vòng vo.

Tác phong này vẫn để chu vi chung quanh đệ tử chép miệng ảo não, nếu không luận tổng thể thực thực Tây viện quá mạnh thì cũng chưa chắc dám ngông cuồng như vậy.

"Là Tây viện các ngươi ép người quá đáng."

Lâm Triệu triệt để phẫn nộ, từ khi gia nhập đệ nhất ma tông đến nay, hắn chưa từng hạ thấp mặt mũi của mình nhiều đến như vậy.

Thế mà đối phương coi phần nhân gia này không ra gì.

Tuyệt đối không thể nhịn mãi

"Đông viện các ngươi còn có phần mặt mũi nãy sao."

Đệ tử Tây viện kia cười khinh thường, trong mắt hắn bao quát kể cả tinh anh bảng Đông viện cũng không hơn ăn mày là bao, bất đồng là tu vi cao một điểm mà thôi.

Trong nháy mắt đối diện một đôi thủ trải màu đen sắp tiến tới, Lâm Triệu cả ngươi như bừng tỉnh một cỗ thuộc về cường giả thiên nguyên cảnh nên có.

Hai người luận tu vi đều như nhau là thiên nguyên ngũ trọng, nhưng trên thực lực uy thế Lâm Triệu có phần nhỉnh hơn một chút.

Chỉ thấy Lâm Triệu trong bàn tay chẳng biết từ lúc nào nhiều ra một cái hoàng kim phiên, hắn lập tức thôi động linh lực chảy ầm ầm vào pháp bảo mà trong nháy mắt thời gian bộc phát ra uy năng pháp bảo.

Keng keng đinh tai nhức óc vang lên.

Hai bên va chạm mạnh mẽ để cho tên đệ tử Tây viện kia tức giận quát:

"Ngươi thực sự không muốn cùng ta giao chiến sao."

Bên kia Lâm Triệu cầm hoàng kim phiên bất động thần sắc, giờ phút này xung quanh hắn bao bọc một tầng kết giới hoàng kim, chỉ cần không có thiên nguyên cảnh lục trọng một kích toàn lực xuất thủ hẳn vô pháp biến mất.

Trong phút chốc Lâm Triệu vẫn là nghĩ lại.

Nếu quả thực cùng Tây viện nhấc lên chiến tranh, Đông viện của hắn không biết thảm trạng đến nhường nào, suy cho cùng chỉ cần không cùng đối phương giao thủ hẳn vẫn trong tầm kiểm soát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.