Tang Thi Biến Địa Tẩu

Chương 4:




Dưới sự bảo vệ mạnh mẽ hữu lực của Triệu Nhiên, hai người phối hợp ăn ý ngược lại dễ dàng chạy khỏi khu nhà học.
Bên ngoài trời cũng chưa tối, không trung đắm chìm trong sắc trời chiều nhuộm thành màu vỏ quýt không một tia ấm áp, Tỉnh Vân lại thêm một lần cảm thán, còn sống thật là tốt
Cho dù trong tầm nhìn không hề thấy loại quái vật kia, bọn họ vẫn không dám thả lỏng.
“Thầy, đến nhà em đi. Nhà em có một phòng thí nghiệm ngầm dưới đất, nếu trốn ở đó sẽ an toàn hơn. Dù sao, trước tiên cũng phải tìm được một nơi an toàn để ổn định đã, sau đó chúng ta sẽ thương lượng bước đi tiếp theo, được không? Mấy hôm trước em đã mua không ít đồ ăn, nếu chỉ có hai người ăn hẳn ít nhất cũng chống đỡ được hai tuần.” Tỉnh Vân chạy theo sau Triệu Nhiên, vừa chạy vừa nói.
Triệu Nhiên cũng không nói gì, từng dây thần kinh trong đầu anh bây giờ vẫn đang rất căng thẳng. Có điều dường như cũng không phản đối đề nghị của Tỉnh Vân, nhìn vẻ mặt của anh, Tỉnh Vân cũng đoán được phần nào.
“Thầy, để em dẫn đường cho.” Tỉnh Vân cố gắng theo sát Triệu Nhiên không để mình bị tụt lại phía sau. Tuy nhà hai người rất gần nhau nhưng cậu cũng không dám khẳng định Triệu Nhiên biết được vị trí nhà mình ở chỗ nào.
Cảnh tượng trên đường quả thật không hề đẹp đẽ. Nơi nơi đều có đám quái vật kia, chúng chia thành từng nhóm nhỏ cắn nuốt thịt tươi. Ô tô cùng con người điên cuồng chạy trốn, loạn thành một đoàn.
Tiếng thét chói tai xen lẫn tiếng còi ô tô inh ỏi không ngừng vang lên.
Có thi thể trên mặt đất không phải bị cắn chết mà là bị ô tô đâm chết. Đến lúc này mà còn giữ được bình tĩnh thì tuyệt đối không phải người thường. Cho nên đa số mọi người đều hoang mang rối loạn cùng sợ hãi. Do đó, việc lái xe đâm chết người cũng chẳng có ai để ý.
Tỉnh Vân trong lúc chạy vẫn không quên cảnh giới nhìn xung quanh. Đột nhiên từ phía sau, một bàn tay vươn ra nắm lấy cậu.
Cậu cả kinh, giật mình nhìn lại, hóa ra là Triệu Nhiên.
“Không cần nhìn đông tây nữa, chỉ cần để ý trước mặt là được.” Triệu Nhiên nắm lấy tay cậu không thấy buông ra, chỉ càng lúc càng chặt.
Tỉnh Vân cứ như vậy bị anh lôi chạy tới trước. Rõ ràng cậu nói để cậu dẫn đường, hiện tại lại đổi thành bản thân bị người ta kéo đi. Giờ cậu nên cười hay là nên khóc đây?
Có điều, loại cảm giác được ấm áp cũng ngọt ngào bao lấy này quả thật khiến cậu muốn cười thỏa mãn từ tận đáy lòng.
Nếu như thời gian có thể dừng lại tại giây phút này thì thật tốt!
Đáng tiếc, thời gian là thứ vô pháp dừng lại, cũng như những thứ phải đối mặt chung quy vẫn phải đối mặt, cho dù có muốn trốn cũng chạy không thoát.
Ngay lúc Tỉnh Vân cho rằng rẽ qua góc phố này là có thể đến nhà của mình, không biết từ nơi nào, một quân đoàn quái vật đã nháy mắt lao ra. Chúng gắt gao đuổi theo hai người, không chỉ có phía trước lẫn phía sau, đến cả hai bên trái phải đều có. Không ngừng xồ ra, động tác cũng không hề chậm rì rì như lúc trước.
Hai người đều biết rõ, bọn họ không có cách nào chạy thoát, chỉ có thể kiên trì đến cùng.
Hai người lưng tựa lưng, đem sau lưng mình giao phó cho đối phương, rất tin tưởng người kia có thể bảo vệ mình chu đáo. Mộc côn nắm chặt trong tay, đối với Triệu Nhiên mà nói, một đòn hạ một con là dễ như trở bàn tay. Nhưng với Tỉnh Vân thì quả thật có chút cố sức. Sau khi hạ được vài con, cậu đã mệt đến mức muốn thở hồng hộc.
Lượng vận động lúc trước đã sớm vượt qua khả năng cơ thể cậu có thể chịu đựng được, nếu còn tiếp tục như vậy, cho dù không bị cắn chết cậu cũng sẽ sớm mệt chết.
Còn đang nghĩ như vậy, sau lưng đột nhiên bị người đẩy một cái. Tỉnh Vân quay đầu, khó hiểu nhìn về phía Triệu Nhiên.
“Cậu ra ngoài trước đi!” Triệu Nhiên chỉ một chỗ trống nhỏ vừa một thân người mới mở ra trước mặt nói.
Tỉnh Vân cũng nhìn thấy lỗ hổng kia, “Không, anh đã quên em vừa nói gì sao? Em sẽ không chạy một mình đâu.”
“Ngu ngốc, một người hy sinh còn hơn hai kẻ cùng chết. Cậu đã lớn như vậy, tại sao ngay cả đạo lý đơn giản như thế cũng không hiểu? Còn muốn người ta phải lo cho đến lúc nào?” Triệu Nhiên hiếm khi không khống chế được cơn giận mà rống lên.
Tỉnh Vân lần đầu tiên nhìn thấy anh giận lớn như vậy, lập tức không dám lên tiếng. Ngây ra như phỗng nhìn người kia.
Thế nhưng Triệu Nhiên lại không cho phép cậu được tiếp tục lãng phí thời gian, giải quyết xong một con quái vật đang thừa dịp lao tới, anh lập tức vươn tay kéo Tỉnh Vân hướng khe hở kia chạy đi. Đến khi tới gần, lại vung tay dùng sức ném một cái, Tỉnh Vân cứ thế bị đẩy về phía trước. Bản thân Triệu Nhiên thì ngay lập tức xoay người lại, tiếp tục xử lý vài con quái đang lao lại đây.
“Nhanh đi đi, nhớ kỹ, tôi cũng……” Thanh âm Triệu Nhiên bị tiếng rít gào át mất, Tỉnh Vân không thể nghe thấy đoạn cuối cùng anh nói là gì.
Một đám quái vật chỉ trong nháy mắt đã lao tới vây kín Triệu Nhiên, thứ duy nhất cậu có thể nhìn thấy chính là cây mộc côn vẫn kiên cường xuyên qua thân quái vật lộ ra, cùng tiếng rống gào không ngừng vang lên.
“Không –” Tỉnh Vân kêu lớn một tiếng, sức lực không biết từ đâu sinh ra. Bàn tay nắm chặt cán lau nhà, vọt vào trong.
Có lẽ cậu đã điên rồi, cho dù lúc này tính mạng chỉ như mành chỉ treo chuông, cậu căn bản vẫn không có cách nào bỏ anh lại mà chạy. Có lẽ cậu đã phí hoài một lần hảo ý của Triệu Nhiên, thế nhưng, cậu chính là không thế một mình sống tiếp.
Cho dù có chết, cậu cũng muốn cùng người kia chết chung một chỗ. Cậu còn chưa nghe thấy câu nói cuối cùng của anh, cậu nhất định phải nghe được đoạn sau cùng ấy.
Rõ ràng cứ tưởng bản thân có thể ích kỷ mà rời đi, nhưng đến khi thời khắc thực sự tới, cậu lại không còn lòng dạ đâu mà quay đầu chạy. Địa vị của người kia trong lòng cậu đã nặng đến mức cậu vô pháp đo lường được nữa rồi.
Muốn cứu anh, nhất định phải cứu anh!
Tỉnh Vân như phát điên mà vung côn loạn đánh, tuy rằng xác suất trúng mục tiêu không cao, nhưng ít nhất cũng tiêu diệt được vài con đang định xông vào hôi của.
Lúc này, thân thể cạn kiệt sức lực của cậu chỉ có thể dựa vào ý niệm muốn cứu anh ra mà chống đỡ xung phong liều chết lao vào. Cậu đã nói rồi, cho dù anh có biến thành cái dạng gì, cậu cũng phải tận mắt nhìn thấy. Cho dù biến thành quái vật, cậu cũng muốn tự tay chấm dứt cho anh.
Tỉnh Vân lúc này đã giết đến đỏ mắt, tận đến khi nhìn cây côn của người kia vẫn đang kiên trì vung lên, còn anh thì vẫn kiên cường vững vàng tác chiến, cậu mới có thể nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Triệu Nhiên khi nhìn thấy cậu quay trở lại rõ ràng đã sửng sốt một chút.
Trên người anh giờ đều là máu, cũng không biết máu này tột cùng là của  ai. Có Tỉnh Vân trợ giúp, hai người đánh giết từ trong vòng vây thoát ra, chạy đến cửa nhà Tỉnh Vân.
Nhà cậu rất lớn, lại còn có một hoa viên nho nhỏ. Hai người từ cửa sắt chui vào trong, đúng lúc chuẩn bị đóng cổng, một con quái vật không biết từ đâu lao ra, mắt thấy lập tức sẽ cắn trúng Tỉnh Vân, Triệu Nhiên đột nhiên chuyển người một cái, đem Tỉnh Vân che lại đằng sau. Mà một cánh tay của anh cũng vì thế mà thay vào, bị con quái vật kia cắn một ngụm.
Tỉnh Vân nổi giận một côn giáng thẳng xuống đầu con quái kia, ngay lập tức khiến cái đầu thối nát vỡ tung.
Cậu còn chưa kịp xem xét vết thương của Triệu Nhiên thế nào, nháy mắt đã lại có thêm một con nữa tập kích bên chân kia của anh, một ngụm cắn thẳng xuống.
Triệu Nhiên bị tấn công khiến trọng tâm bất ổn, cả người ngay lập tức ngã xuống. Anh thống khổ quỳ rạp trên mặt đất, vươn tay về phía mộc côn bị rơi cách đó không xa. Tỉnh Vân quay lại, nháy mắt giơ lên cán lau nhà trong tay, đôi mắt không chớp lấy một cái, nhằm thẳng đầu quái vật cắm xuống.
Dòng máu tanh tưởi mang theo mùi hôi thối phun thẳng lên mặt Tỉnh Vân thế nhưng cậu lại hoàn toàn không buồn để ý. Chỉ chuyên tâm ngồi xổm xuống đem Triệu Nhiên đang suy yếu nâng dậy, đi vào trong phòng.
Đáng mừng là, ở bên trong, bọn họ cũng không đụng phải quái vật.
Tỉnh Vân một đường nâng theo Triệu Nhiên đi về phía phòng thí nghiệm dưới lòng đất.
Nội tâm cậu lúc này cực kỳ rối loạn. Triệu Nhiên bị cắn, lại còn bị cắn đến ba chỗ. Hỗn chiến lúc trước khi bị đám quái vật bâu lại, chân trái của anh đã bị cắn một ngụm. Vừa rồi cánh tay phải cùng đùi phải cũng bị cắn nốt. Dựa theo khả năng khuếch tán của virus mà nói, chắc chẳng bao lâu nữa anh sẽ biến thành một trong số bọn chúng.
Không được, cho dù có thế nào, cậu cũng không thể để Triệu Nhiên biến thành thứ đó được!
“Đủ rồi, đừng đi nữa. Cả cậu lẫn tôi đều biết, sau khi cắn xong, sẽ trở thành thế nào.” Triệu Nhiên đẩy Tỉnh Vân ra, tựa người vào vách tường chậm rãi ngồi xuống đất.
“Thầy…… có cách mà, em có cách khiến anh không biến thành cái dạng kia.” Tỉnh Vân tin tưởng vững chắc, nhất định sẽ có biện pháp. Cho dù câu này nói ra đến ngay cả bản thân cậu cũng không dám nắm chắc được bao nhiêu phần, nhưng cậu vẫn muốn nói. Đây là tăng niềm tin cho Triệu Nhiên, cũng tự tăng thêm dũng khí cho chính mình.
“Giết ta đi!” Triệu Nhiên giống như đang hấp hối, cả người tựa vào tường, hai mắt khép hờ, bộ dạng đáng thương như vậy quả thật khiến Tỉnh Vân nhìn thấy mà đau lòng.
Ba nơi bị cắn trên người anh vẫn còn đang đổ máu, quần áo rất nhanh liền bị máu đỏ nhuộm ướt sũng.
“Em ….. Em có cách! Em sẽ không để anh chết đâu, anh ở chỗ này chờ em, nhất định phải chờ em trở lại.” Tỉnh Vân như nghĩ ra gì đó vội vàng chạy đi. Ngày hôm ấy, ba ống tiêm cậu nhặt được có vẻ là vắc xin hay thuốc khắc chế gì đó của thứ virus này.
Tình hình đã đến nước này, cậu cũng chỉ có thể ngựa chết chữa thành ngựa sống. Cậu không muốn Triệu Nhiên chết, dù có thế nào cậu cũng chỉ muốn cứu Triệu Nhiên.
Cậu nhớ rất rõ đã đem ba ống chích kia cất trong phòng mình.
Trở lên tầng trên, thật cẩn thận nhìn quanh bốn phía, sau khi xác định không có bất cứ thứ gì ẩn nấp trong bóng tối, Tỉnh Vân thật nhanh lao về phía phòng mình trên lầu hai.
Vào trong phòng, cậu thực thuận lợi lấy được ba ống tiếm kia. Nhưng vừa thả lỏng bước ra, trước mặt đã xuất hiện một con quái vật mồm miệng há to hôi thối lao đến.
Tỉnh Vân lúc này đã rèn thành phản xạ có điều kiện. Nhìn thấy con kia, cậu ngay lập tức thành thạo giơ lên cán lau nhà, nhắm thẳng phần đầu giáng xuống.
Cho nên mới nói, môi trường sinh tính cách. Mới qua có vài giờ, cậu đã không còn sợ mấy thứ này nữa. Nếu như còn sợ, có nghĩa là bản thân đã cách cái chết không xa.
Cậu hiện tại chỉ muốn cứu người, trước khi Triệu Nhiên còn chưa biến thành quái vật, phải cứu anh.
Đem con quái vật đang chắn trước cửa đá ra, Tỉnh Vân vội vàng hướng phòng thí nghiệm ngầm dưới đất chạy về.
Vừa trở về đến cửa, Tỉnh Vân ngay lập tức nhìn thấy Triệu Nhiên đang chiến đấu với một người mặc áo trắng dài. Người nọ bị Triệu Nhiên đặt dưới thân, trong tay nắm thanh mộc côn của anh, cố gắng chống cự.
Mà Triệu Nhiên lúc này đang đè trên người y kia đã không còn dễ nhìn như lúc trước. Làn da toàn thân anh giờ đã phát xanh, đôi mắt thì bắt đầu đục trắng.
Tỉnh Vân biết tình huống đã không ổn, cũng không buồn nghĩ nhiều, ngay lập tức chạy tới, lấy ra ống tiêm, nhằm thẳng mông Triệu Nhiên đâm xuống.
Chất lỏng trong ống rút đi rất nhanh, chỉ vài giây sau đã hết sạch, Tỉnh Vân vừa rút ống tiêm ra, Triệu Nhiên đã thẳng tắp ngã xuống không hề nhúc nhích. Làn da ban đầu xanh tím cũng dần khôi phục trở về màu sắc bình thường.
“Giải dược khắc chế? Hóa ra là bị cậu cầm đi sao? Cậu là con của Tiến sĩ Tỉnh đúng không?” Người đàn ông mặc áo dài trắng chật vật từ trên mặt đất đứng lên, “Xin chào, ta tên là Mễ Á Tư.”
Tỉnh Vân lạnh lùng nhìn lướt qua Mễ Á Tư, đối với người này cậu không có gì ấn tượng gì. Cậu hiện tại chỉ quan tâm đến tình trạng của Triệu Nhiên.
“Giải dược khắc chế có thể ngăn cản anh ta thi hóa trong vòng 24 giờ, sau 24 giờ, anh ta vẫn sẽ trở thành giống bọn chúng. So với lúc đó, còn không bằng hiện tại giết anh ta đi.” Mễ Á Tư đẩy kính mắt chậm rãi nói.
Ai ngờ, vừa nói dứt lời, y đã bị Tỉnh Vân túm áo ấn vào trên tường. Bởi vì chiều cao chênh lệch, Tỉnh Vân chỉ có thể ngẩng đầu nhìn người đàn ông da trắng tóc nâu mắt lam này, “Dám đem câu kia nói lại một lần nữa, tôi lập tức sẽ cho đầu anh nở hoa.”
“Cậu bình tĩnh một chút đi, trong tình cảnh hiện nay không phải chúng ta nên liên thủ đối phó với đám tang thi bên ngoài sao?”
“Tang thi?” Tỉnh Vân không hiểu từ Mễ Á Tư vừa dùng.
“Đúng vậy, mấy thứ quái vật ngoài kia kêu là tang thi, cậu không biết sao? Cách tiêu diệt chúng nó chỉ có đập vỡ đầu thôi.” Mễ Á Tư lại thong dong đẩy kính mắt lần nữa.
Tỉnh Vân thả y ra, ảo não đi tới bên cạnh Triệu Nhiên, “Có cách nào có thể cứu anh ấy không?”
“Không có, trừ phi cắt đi toàn bộ chỗ anh ta bị cắn. Giải dược khắc chế có thể đem virus ở nơi bị cắn khống chế không cho khuếch tán khắp cơ thể. Trong thời gian này, nếu có thể đem chỗ bị bắn cắt bỏ, như vậy sẽ bảo trụ được tính mạng. Thế nhưng anh ta bị cắn quá nhiều chỗ, hiện tại chúng ta lại không có đủ thiết bị chữa trị. Cắt bỏ xong, anh ta cũng sẽ vì mất quá nhiều máu mà chết.”
“Anh muốn thiết bị gì, tôi lập tức làm cho.” Tỉnh Vân thực nghiêm túc nhìn Mễ Á Tư.
“Phì –” Mễ Á Tư bật cười, “Cậu nhóc à, suy nghĩ của cậu quá ngây thơ rồi.”
“Tôi không nói đùa, tôi đang rất nghiêm túc. Chỉ cần biết nguyên lý, tôi có thể tạo cho anh bất cứ thứ gì.”
Ánh mắt cậu cực kỳ nghiêm túc khiến Mễ Á Tư không cười được nữa. Y biết cậu nhóc này không nói dối, có điều bọn họ cũng không có nhiều thời gian trao đổi như vậy.
Y cúi đầu nhìn người đàn ông đang gục trên mặt đất, không biết anh chàng này gặp được cậu nhóc kia là bất hạnh hay may mắn đây?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.