Tang Thi Biến Địa Tẩu

Chương 27:




Đám Tỉnh Vân ngày hôm sau từ lúc trời còn chưa sáng đã tạm biệt thôn trưởng rời đi. Sau khi ba chiếc xe lái khỏi cửa làng, thôn lại trở về yên lặng như trước.
Thế nhưng, không ai hay biết, mầm mống nguy hiểm đã ẩn núp trong thôn từ bao giờ.
Lúc mặt trời vừa mọc, cửa nhà thôn trưởng bị đập rầm rầm.
Thôn trưởng rời giường, khoác thêm chiếc áo liền đi ra mở cửa, bên ngoài, một người phụ nữ hoảng sợ đến hai mắt trợn trừng, sắc mặt trắng bệch còn dính không ít máu, “Thôn trưởng…… Không…… Không tốt rồi…… A……”
Bà còn chưa nói xong đã thảm thiết kêu lên một tiếng. Thôn trưởng tận mắt chứng kiến, một thôn dân khác tướng mạo kinh khủng từ phía sau đem đầu người phụ nữ tươi sống cắn ra. Sau đó, một đám thôn dân lập tức lao tới, bắt đầu giằng xé da thịt người xấu số.
Có mấy thôn dân trong đám chú ý tới thôn trưởng liền tách ra, chậm rãi chồm lên.
Thôn trường sợ tới mức lập tức sập cửa lại. Đúng lúc này, vợ ông cũng từ trên cầu thang bước xuống, bà đi theo tiếng ồn ào mà tới, không hề hay biết bên ngoài lúc này là cảnh tượng đáng sợ đến mức nào.
Cửa bị đập ầm ầm, thôn trưởng cố sức chặn cửa gỗ, không để đám quái vật kia lao vào.
Ai ngờ chỉ giây sau, một bàn tay đen sì đâm xuyên qua tấm cửa, xuyên qua cả lồng ngực của ông. Người vợ nhìn thấy, hét vang một tiếng, ngất xỉu tại chỗ……
===========================
Do đêm hôm trước chơi tới khuya mới trở về, hôm sau lại đi từ sáng sớm nên sau khi dời khỏi thôn không bao lâu, Tỉnh Vân, Mễ Á Tư cùng Chi Khanh đã lăn quay ra ngủ.
Vị trí ngồi vẫn không thay đổi, Ba Kiều lái xe, Mễ Á Tư ngồi ghế bên cạnh. Sau khi bị hắn mãnh liệt yêu cầu phải đeo dây bảo hiểm, Mễ Á Tư liền an an ổn ổn ngủ mất.
Tỉnh Vân, Triệu Nhiên cùng Chi Khanh thì ngồi ở ghế sau. Tỉnh Vân tối hôm qua rất hưng phấn, một đêm không cách nào ngủ yên, giờ mới bắt đầu thấm mệt, dựa đầu vào vai Triệu Nhiên ngủ ngon lành.
Chi Khanh tối hôm qua vì ăn rất nhiều, có hơi quá no, nên nằm trên giường thật lâu vẫn không ngủ được. Vất vả lắm mới thiếp đi một chút đã bị mọi người đánh thức lên đường.
Nói thật, Chi Khanh có điểm luyến tiếc phải rời khỏi nơi này. Khó khăn lắm mới tìm được một chỗ an bình như thế, rốt cuộc vẫn phải đi. Có lẽ về sau mà còn có cơ hội, cậu nhất định sẽ trở lại đây cũng không chừng! Mấy thím làm đồ ăn ngon thật nha!
Bọn họ đi tiếp, mục tiêu là Viện thí nghiệm và nghiên cứu quốc gia.
Căn cứ vào GPS, Viện nghiên cứu cũng không gần lắm. Nếu lái xe không nghỉ thì khoảng hai ngày mới tới. Có điều, nỗi lo trước mắt chính là xăng xe cùng đồ ăn cho mọi người.
Khi bọn họ rời đi có chút vội vàng, chỉ mong không lưu lại quá lâu, tránh dẫn tới nguy hiểm cho thôn làng. Thế nênvừa định ra mục tiêu đã rời đi, lần này hắn chuyện gì cũng chưa suy tính kỹ.
Ba Kiều chống tay vào trán, nhìn đám người ngủ lăn lóc trên xe, bất đắc dĩ thở dài.
“Này, ngươi có kế hoạch gì không, chúng ta làm sao đến được căn cứ Viện nghiên cứu kia?” Người duy nhất trên xe không ngủ là Triệu Nhiên, Ba Kiều giờ này chỉ có thể thương lượng với hắn.
“Không phải đi xe đến đấy à?”
“…… Câu nói đùa này của ngươi tuyệt không buồn cười đâu. Ta muốn nói là, xe chạy được thì phải có xăng, trên đường đi phải có trạm xăng mới được. Hơn nữa, mọi người đều phải ăn phải uống, không thể đói bụng qua suốt mấy ngày được. Chẳng lẽ cứ như lúc trước, vào rừng kiếm đồ ăn sao?”
“Không thì còn cách khác à?” Triệu Nhiên diện vô biểu tình nói.
“……” Hay a, Ba Kiều đã sớm biết không nên tìm Triệu Nhiên thương lượng. Cái tên này căn bản lúc nào cũng biểu cảm như chuyện không liên quan đến mình. Xem ra phải chờ Mễ Á Tư tỉnh lại rồi bàn với anh thôi.
“Lão đại, phía trước phát hiện có quân đoàn tang thi, làm sao bây giờ?” Tai nghe đột nhiên truyền tới giọng nói của đồng đội.
Ba Kiều điều chỉnh máy phát, “Không có đường vòng sao?”
“Nơi này lúc trước dường như tụ tập không ít người, có vẻ là một rạp xiếc, trước mặt còn nguyên một công viên trò chơi. Bốn phương tám hướng đều có tang thi, muốn đi đường vòng có chút khó khăn.”
“……” Ba Kiều hít sâu một hơi, mở rộng năng lực của mình, nhìn ra xung quanh.
Quả nhiên, khắp nơi đều là tang thi vây chật như nêm cối. Đường lui duy nhất chỉ còn con đường vừa mới tới ban nãy. Nhưng muốn đi Viện nghiên cứu kia thì chỉ có con đường này. Cho dù lui về được thì sau này phải làm sao?
“Sao vậy? Sao đột nhiên lại dừng lại?” Mễ Á Tư dụi dụi hai mắt, đeo kính lên, khó hiểu nhìn Ba Kiều.
“Chúng ta bị bao vây.” Mắt Ba Kiều vẫn chăm chú nhìn về phía trước, giọng nói nghiêm túc dị thường.
“Bọn tôi xuống xe dụ chúng đi.” Tai nghe truyền đến giọng Dã Ưng.
“Này, đừng hành động thiếu suy nghĩ.” Ba Kiều còn chưa nói xong, từ chiếc xe đi đầu đã có bốn người nhảy xuống, chiếc xe thứ hai lại có thêm hai người chui ra. Sáu người chia thành ba tổ, nhanh chóng chạy về hướng tang thi.
“Chết tiệt!” Ba Kiều hung hăng đập tay lái, “Dám không nghe lệnh tôi.”
Tiếng quát tức giận của hắn khiến Tỉnh Vân cùng Chi Khanh đang ngủ bị đánh thức. Hai người không hiểu nhìn hắn, hoàn toàn không biết tình trạng bên ngoài nguy hiểm thế nào.
“Dùng lựu đạn của tôi mở đường được không?” Mễ Á Tư rốt cuộc cũng mang máng đoán được chuyện gì đang xảy ra.
“Không được, giờ xung quanh đều có tang thi. Số lượng rất nhiều, dùng lựu đạn chưa chắc đã cản được toàn bộ. Đến lúc đó có khi chúng ta còn chưa kịp rời đi đã bị bọn chúng ùa tới rồi. Huống chi, nổ xong rồi, thi thể tang thi la liệt khắp nơi cũng sẽ thành vật cản trên đường.” Ba Kiều gạt bỏ đề nghị của Mễ Á Tư, “Lựu đạn này cứ giữ lại đi, sau này sẽ có lúc dùng.”
“Thế nhưng bọn họ……”
“Anh em của tôi cũng không phải bọn giá áo túi cơm (vô dụng).” Ba Kiều nói xong liền tắt máy, nhìn về phía Mễ Á Tư, “Có biết dùng súng không?”
Mễ Á Tư lắc đầu.
“Không sao, tôi dạy cho em!” Ba Kiều quay về phía sau nói với Triệu Nhiên, “Đưa cái ba lô kia cho tôi.”
Triệu Nhiên liền chuyền lên một cái ba lô cho Ba Kiều. Hắn từ bên trong lấy ra hai khẩu súng đưa cho Mễ Á Tư, “Em cầm cái này tự bảo vệ mình, sau khi tôi xuống rồi, mọi người cứ ở lại trong xe, nếu như có cơ hội thì phải lập tức lái xe rời khỏi đây.”
“Vậy còn cậu?” Mễ Á Tư lo lắng, tình huống thế này bọn họ thật sự không nên tách ra.
“Tôi đương nhiên sẽ không có việc gì, em không cần lo lắng, tự chăm sóc bản thân tốt nhé.” Ba Kiều quay đầu nhìn Triệu Nhiên, “Người trong xe, đành nhờ ngươi.” Hắn nói xong lại từ trong bao lấy ra hai khẩu súng cùng một hộp đạn, cuối cùng đưa cả balo cho Triệu Nhiên, ý bảo anh cứ tùy ý sử dụng vũ khí bên trong.
Tỉnh Vân lúc này cũng đã tỉnh táo trở lại, từ trong balo lấy ra cây lase côn cậu quen dùng, nắm chặt trong tay.
Chi Khanh vừa nhìn thấy tang thi bên ngoài toàn thân đã bắt đầu phát run. Kí ức tưởng như đã quên bắt đầu manh nha trở lại. Chuyện Khắc Tư Khắc làm đối với cậu quả thật đã để lại ảnh hưởng quá lớn.
Tỉnh Vân thấy Chi Khanh khác thường, biết cậu bé nhất định rất sợ hãi bèn nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy, nào ngờ Chi Khanh vừa bị cậu chạm vào đã cứng đờ cả người, sắc mặt khó coi quay đầu nhìn Tỉnh Vân: “Vân ca ca, cơ thể anh lạnh quá!”
“Sao?” Triệu Nhiên phản ứng nhanh nhất, lúc Tỉnh Vân còn chưa kịp phản ứng đã nắm lấy tay cậu.
Tỉnh Vân cả kinh, trước khi cậu nói được bất cứ điều gì, Triệu Nhiên đã xác định: “Quả thật rất lạnh. Em có không thoải mái chỗ nào không?”
“Không…… Không có a! Rất lạnh sao? Nhưng em một chút cũng không cảm thấy.”
“……” Triệu Nhiên nhìn Tỉnh Vân không nói lời nào, trong lòng có một loại dự cảm không tốt. Chắc không phải thứ thuốc kì quái kia khiến cơ thể Tỉnh Vân lạnh như vậy chứ? Nhưng mấy hôm trước chạm vào cậu có cảm thấy gì đâu. Rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào?
“Vậy tôi xuống đây.” Ba Kiều sau khi dạy Mễ Á Tư sử dụng vũ khí xong liền giắt súng của mình lên, đột nhiên áp tới, ngay tại thanh thiên bạch nhật hôn lên môi anh.
Nụ hôn không sâu, cũng không có đầu lưỡi dây dưa, chỉ là chạm vào một chút liền rời đi. Sau đó, Ba Kiều không đợi Mễ Á Tư kịp nói gì đã mở cửa xuống xe.
Mễ Á Tư mặt ửng đỏ bừng, xấu hổ nhìn về phía ba người ngồi đằng sau.
Hai người Triệu Nhiên cùng Tỉnh Vân rất ăn ý đánh mắt sang chỗ khác, giả vờ như đang nhìn ra ngoài xe. Chi Khanh sợ hãi cũng chỉ ngồi im, hai tay ôm lấy đầu gối, mái đầu gục xuống, đương nhiên không nhìn thấy một màn vừa rồi.
Mễ Á Tư thở dài, trong lòng thầm nhủ Ba Kiều nhất định sẽ sống sót trở về.
“Dã Ưng, các cậu ở đâu rồi?” Ba Kiều sau khi xuống xe bắn chết vài con tang thi xong liền liên hệ với anh em.
“Tôi với Lỗ Khắc……đang ở phía đông của công viên trò chơi. Một nhóm tang thi…… đã bị chúng tôi …… dụ tới đây rồi!” Tín hiệu nơi này có vẻ không tốt, từng câu nói cứ ngắt quãng truyền lại.
“Những người khác đâu?”
“A Kế cùng Do Ni dụ tang thi …… về phía tây, Duddy cùng Đức Phúc…… không biết, anh trực tiếp liên hệ …… với hai người bọn họ xem.” Dã Ưng vừa nói xong thì một tiếng súng vang lên, sau đó, tín hiệu liên lạc bị cắt đứt.
“Alo……Alo…… Dã Ưng, Dã Ưng? Làm sao vậy? Này……” Ba Kiều tức giận giương súng hạ gục con tang thi đang lao tới chỗ hắn.
Ngã tư đường vừa rồi còn nhung nhúc đầy tang thi giờ đã khác hẳn. Cả quân đoàn quái vật chia thành ba hướng, bị hút đi.
Ba Kiều thở dốc, tìm một nơi có vẻ kín đáo nấp vào, sau đó bắt đầu vận dụng năng lực “Thiên lý nhãn” của mình, xác định vị trí của anh em.
Hai người Dã Ưng cùng Lỗ Khắc đang ở trong công viên trò chơi chiến đấu với tang thi, xem ra tạm thời không cần hỗ trợ; A Kế cùng Do Ni lúc này cũng khá thoải mái. Khí lực của Do Ni rất lớn, bộ dạng cũng khôi ngô. Dù bị hai con tang thi cùng lúc xông tới cũng chẳng cần nổ súng, chỉ dùng tay không đã có thể đem đầu chúng đấm vỡ. A Kế tuy hơi nhỏ người một chút nhưng hành động rất nhanh nhẹn, am hiểu dùng dao. Chỉ thấy hắn một tay cầm dao, phối hợp với tốc độ kinh người, không quá vài giây, hàng loạt tang thi đã bị hắn hạ gục; Ba Kiều lại quay sang tìm Duddy cùng Đức Phúc. Hai người này hóa ra ở ngay phía trước. Ba nhóm tách ra, hai nhóm dụ tang thi rời đi, như vậy Duddy cùng Đức Phúc đang ở phía trước mở đường.
Bất quá tang thi phía trước thoạt nhìn còn rất nhiều. Ba Kiều thử ước lượng, phải tới hơn trăm. Duddy cùng Đức Phúc có vẻ bắt đầu mất sức, Ba Kiều liền quyết định đi giúp họ.
Những người khác hắn không cần lo lắng. Dã Ưng từng học qua Kungfu, hơn nữa do tác dụng của thuốc, sức mạnh của cậu ta đã đạt tới trình độ kinh người. Hai chân cũng khỏe đến bất khả tư nghị. Bình thường chỉ cần đá ra một cước đã có thể đem Do Ni cao to lừng lững đạp bay vèo đi. Lỗ Khắc lại sở trường dùng đao, một đao một tang thi là chuyện cực kỳ đơn giản. Hơn nữa Lỗ Khắc là người bền bỉ nhất trong nhóm, cho dù có phải chiến đấu lâu cũng không cảm thấy mệt. Đây đều là do thứ thuốc kỳ quái kia ban cho, khiến cậu ta trở thành người không còn cảm giác. Không biết mệt, cũng không cảm thấy đau. Cậu ta cùng Dã Ưng hợp thành một đội, phối hợp cực kỳ ăn ý, Ba Kiều yên tâm với hai người này nhất.
Năng lực của Duddy là sóng âm. Sau khi bị tiêm thuốc, Duddy liền có loại năng lực này. Chỉ cần mở miệng nói chuyện một cái, thanh âm sẽ tự nhiên biến thành sóng âm. Cho nên Duddy không bao giờ nói chuyện, chỉ khi bất đắc dĩ mới mở miệng nói vài câu ngắn gọn. Còn Đức Phúc thì có thể khiến toàn thân phát nhiệt, những thứ tới gần cậu ta trong vòng một thước đều sẽ bị nóng chảy.
Đức Phúc không giỏi về trường chiến, sóng âm của Duddy lại có phạm vi tấn công quá lớn, cũng rất tổn hao thể lực. Vô luận nhìn như thế nào, Ba Kiều vẫn thấy đi giúp hai người này là đúng nhất. Để bọn họ đối phó nhiều tang thi như vậy quả thật có chút quá sức.
Dù sao thì, hôm nay hắn nhất định phải hộ tống mấy người Mễ Á Tư an toàn rời khỏi nơi này, cho dù có phải đánh đổi bằng tính mạng này cũng không sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.