Tang Thi Biến Địa Tẩu

Chương 18:




“Không được!” Triệu Nhiên không chút do dự phủ định đề nghị của Tỉnh Vân.
Ý của cậu là muốn giữ Thu Thu lại, bọn họ sẽ mang cô bé đi theo, không đưa đến chỗ lánh nạn nữa. Ai ngờ cậu vừa nói ra đã bị Triệu Nhiên nhanh chóng phủ quyết.
“Thu Thu rất đáng thương.”
“Thế thì liên quan gì đến cậu? Lúc này đến ăn còn không đủ no, cậu còn bận tâm được nhiều như vậy à? Cậu đã nghĩ chưa, cậu có năng lực nuôi đứa bé này không?”
“……” Nghe Triệu Nhiên nói như vậy, Tỉnh Vân cũng ngây ngẩn cả người.
Quả thật như lời anh nói, trước mắt cậu không có khả năng nuôi cô bé. Hơn nữa bản thân vẫn còn chuyện rất quan trọng phải làm, mang theo Thu Thu đồng nghĩa với rất nhiều phiền phức, đến lúc đó, có thể sẽ ảnh hưởng tới người khác.
“Tôi thấy Triệu Nhiên nói rất có lý, chúng ta hiện tại không phải đi du lịch mà là đang chạy trốn. Đưa Thu Thu đến trại tị nạn vẫn là toàn nhất.” Mễ Á Tư đã lâu không nói gì lúc này cũng mở miệng nói vài câu.
“Tuy rằng em cũng rất luyến tiếc Thu Thu, nhưng mà Vân ca ca, đến em còn hiểu được, đưa Thu Thu đến nơi an toàn mới là ưu tiên hàng đầu của chúng ta.” Ngay cả tiểu Chi Khanh cũng đứng về phía Triệu Nhiên.
Tỉnh Vân trầm tư, trong hai ngày ở chung với Thu Thu này, có thể nhìn ra rõ ràng, con bé thực sự thích cậu. Chỉ cần cậu vừa ôm một cái, bé liền lập tức ngừng khóc, ngoan ngoãn để cậu ôm.
Bộ dạng Thu Thu khả ái như vậy, giờ lại muốn cậu trực tiếp đưa bé đi, quả thật có điểm luyến tiếc. Vì sao mọi người có thể tuyệt tình như vậy, nói bỏ là có thể bỏ lại ngay?
Thế nhưng, bọn họ nói cũng đúng, cậu căn bản không có khả năng nuôi nấng Thu Thu. Đến ngay cả chuyện đơn giản như đổi tã còn làm không được, đến một nơi an toàn ấm áp cũng không thể cho bé thì cậu lấy gì mà nuôi nấng bé đây?
Cánh tay đang ôm lấy Thu Thu của Tỉnh Vân có chút run rẩy. Thu Thu ở trong lòng cậu dường như cũng cảm giác được điều gì đó, khuôn miệng bĩu ra, vươn bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy áo Tỉnh Vân xong mới chịu nhắm mắt. Giống như phải nắm chặt như  thế mới có thể yên tâm ngủ tiếp.
Đứa trẻ mang đến cho cậu sự ấm áp này, có lẽ chỉ ngày mai thôi sẽ rời xa. Vừa nghĩ đến đây, Tỉnh Vân không khỏi có chút khổ sở.
Từ nhỏ đến lớn, cái cậu thấy nhiều nhất chính là sự ly biệt. Mẹ qua đời sớm, cha cũng rời đi, đến ngay cả con chó nhỏ trước đây cậu nuôi cũng vì ngộ độc thức ăn mà bỏ cậu đi. Lần đó, khi Triệu Nhiên bị tang thi cắn, sinh mệnh như mành chỉ treo chuông, cậu lúc ấy luôn thầm nhủ trong lòng, không muốn lại phải nhìn loại ly biệt này nữa. Cho nên cậu liều mạng toàn lực đi cứu Triệu Nhiên, thật vất vả mới có thể đem anh cứu trở về.
Thu Thu cho dù còn sống, nhưng một khi đã chia ly, về sau có lẽ cũng không còn gặp lại nữa. Lần này chia tay chính là vĩnh biệt!
Nghĩ tới lời mẹ Thu Thu nói trước khi chết, muốn bọn họ giúp nàng chăm sóc tốt con gái mình. Thế nhưng, bọn họ lúc này có chăm sóc tốt cho bé không? Không có đi! Như vậy, chẳng lẽ chỉ có một con đường là đưa Thu Thu tới trại tị nạn thôi sao?
Một đêm này, Tỉnh Vân một chút cũng không ngủ được. Cậu chỉ ôm lấy Thu Thu tựa vào cửa kính, nhìn cảnh vật lóe lên bên ngoài cửa sổ. Ngay cả khi cánh tay vì ôm đứa bé mà tê rần cậu cũng không hề hay biết.
Mễ Á Tư chạy xe một đêm cũng rất mệt mỏi, nhưng nhìn thấy Tỉnh Vân vì khắc khẩu với Triệu Nhiên mà không vui, anh cũng không biết nói gì, chỉ có thể cố nén mệt mỏi, tiếp tục lái xe.
“Oa oa oa oa oa ~~” Ai ngờ phía sau, Thu Thu đột nhiên khóc lên.
Bé vừa khóc, Chi Khanh vốn dĩ đang ngủ cũng bị đánh thức dậy. Còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, cậu bé dụi dụi hai mắt, đầu óc một mảnh mơ hồ chỉ biết theo bản năng hết nhìn đông tới nhìn tây, xem xem có phải tang thi vừa tập kích bọn họ hay không. Kết quả nhìn mãi một hồi, cái gì cũng không có, bọn họ vẫn đang ngồi trong xe mà xe thì vẫn bon bon chạy trên đường cao tốc. Chi Khanh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn về phía cô bé đang nỉ non khóc trên ghế sau.
Triệu Nhiên vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi cũng bị tiếng khóc lớn bất ngờ này đánh thức, quay sang nhìn Tỉnh Vân đang vỗ vỗ sau lưng Thu Thu, dỗ bé ngủ lại.
Thế nhưng khuôn mặt vốn trắng nõn của đứa bé không hiểu vì sao lúc này thực hồng, lại khóc mãi không chịu ngừng. Nước mắt một giọt lại một giọt chảy xuống, bộ dạng đáng thương đến mức khiến Tỉnh Vân đau lòng không thôi.
Nghĩ rằng bé đói bụng, cậu lập tức lấy hộp sữa tươi ra bón. Kết quả đổ vào bao nhiêu phun bấy nhiêu, khiến quần áo Tỉnh Vân dính toàn sữa.
Cậu đoán là tã bé đã ướt, vội vàng mở bọc ra kiểm tra, lại thấy bên trong vẫn sạch sẽ thoáng mát, căn bản cái gì cũng không có.
Quả thật không hiểu nổi, rốt cuộc Thu Thu vì sao lại khóc?
Lúc này, khi giúp Thu Thu đổi một miếng tã mới, bàn tay Tỉnh Vân vô tình đụng phải phần đùi mũm mịt thịt của bé, đột nhiên phát hiện, nhiệt độ cơ thể Thu Thu rất không bình thường.
Dùng lòng bàn tay áp vào trán Thu Thu, cuối cùng còn không tin nâng bé lên áp vào trán mình, một lát sau, Tỉnh Vân sắc mặt khó coi nói: “Bé phát sốt rồi.”
Đây quả thực là một tin tức xấu. Bọn họ không có thuốc hạ sốt, mà cho dù có cũng chưa chắc Thu Thu đã uống được. Thuốc cho trẻ con vốn dĩ khác biệt rất nhiều với người lớn. Tình huống lúc này, nếu không kịp chữa trị, Thu Thu có khả năng sẽ gặp nguy hiểm.
Tỉnh Vân sốt ruột, vươn người hỏi Mễ Á Tư, “Còn có bao lâu nữa mới tới chỗ tránh nạn?”
Xem ra lúc này cho dù không muốn đi thì cũng phải đi. Ít nhất nơi đó còn có thể có bác sĩ, có thuốc cùng công cụ khám bệnh, có thể cứu được Thu Thu.
Cậu vốn nghĩ bản thân có thể làm tất cả, giờ mới phát hiện ra, chính mình nhỏ bé đến mức nào, những việc trong khả năng thật sự quá ít. Cậu đột nhiên cảm thấy mình thực vô năng, vô năng đến mức ngay cả một đứa trẻ còn đang quấn tã cũng không cứu được.
“Thu Thu, cố chịu đựng một chút!” Tỉnh Vân áp mặt vào vầng trán nóng bỏng của cô bé, thấp giọng nói.
Bé khóc dữ như vậy nhất định là vì cực kỳ khó chịu. Cả người nóng ran lên như thế nhưng cậu chỉ đành bất lực. Nếu sớm một chút phát hiện Thu Thu bất thường thì tốt rồi, xem ra cậu quả nhiên không có thiên phú làm cha!
Bởi vì bản thân từ bé đã sớm tĩnh mịch nên cậu thực không muốn Thu Thu cũng phải bước đi trên con đường này. Cậu muốn giữ cô bé bên người, cho bé ấm áp, quan tâm đến bé. Thế nhưng lúc này xem ra, tất cả đều không thể thực hiện được.
Cô bé dường như nghe hiểu lời Tỉnh Vân nói mà ngừng khóc, hai mắt thật to đẫm lệ lưng tròng nhìn Tỉnh Vân cau mày, bộ dáng vừa muốn khóc vừa không, quả thât khiến người ta đau lòng.
“Yên tâm, cô bé sẽ không sao đâu.” Một cánh tay ấm áp hữu lực vòng qua Tỉnh Vân, dùng sức siết lấy bả vai cậu, nhiệt độ truyền đến từ vòng tay kia khiến thân thể vốn lạnh như băng của Tỉnh Vân chậm rãi ấm lên một chút.
Loại ban ân đầy ôn nhu này rốt cuộc là cái gì chứ?
Lúc tâm tình tốt thì ôn nhu với cậu sao? Giống như buổi sáng hôm nay, khi anh bưng bữa sáng vào phòng; Hay như đêm qua, lúc anh cùng cậu sóng vai trên sô pha nói chuyện. Thế nhưng, chỉ cần nghĩ tới lần tỏ tình kia cùng nụ hôn báo ân dưới phòng thí nghiệm, còn có biểu tình lạnh lùng khi anh nhất quyết yêu cầu cậu phải để lại Thu Thu kia  … ngực cậu lập tức liền khó chịu trở lại.
Triệu Nhiên, anh rốt cục nghĩ cái gì? Vì sao khi thì ôn nhu lúc lại lạnh lùng? Tôi thật sự càng ngày càng không thể hiểu anh đang suy nghĩ cái gì nữa. Nếu anh thật sự không thích tôi, thật sự cho rằng giữa chúng ta là không thể, vậy cứ dứt khoát cự tuyệt tôi đi, đừng có đối tốt với tôi nữa. Lòng tốt của anh, tôi chịu không được.
Loại cảm giác như gần như xa này …… Tôi không thích, cũng không muốn thích. Tôi là một người mục tiêu luôn rõ ràng, cũng là một người cực kỳ thẳng thắn. Có là có, không là không, không muốn phải do dự, làm việc lúc nào cũng rất quyết đoán, chỉ cần quyết định xong thì sẽ làm. Có lẽ trong mắt anh, tôi chỉ là một đứa trẻ con còn chưa hiểu chuyện, thậm chí còn bốc đồng xung động. Thế nhưng đắn đo quá nhiều không phải sẽ khiến người ta dậm chân tại chỗ sao?
Tỉnh Vân gạt xuống cánh tay Triệu Nhiên đang khoác hờ trên vai mình, lại ôm lấy Thu Thu tựa vào cửa kính xe, tiếp tục nhìn ra bên ngoài. Thu Thu dường như cũng đã khóc đến mệt mỏi, lúc này rúc vào lòng cậu, khó chịu nhắm lại hai mắt.
Mễ Á Tư tăng tốc xe, không buồn quan tâm vài con tang thi đang lượn lờ trên đường, mắt nhìn GPS, quan sát chấm đỏ trên đó càng ngày càng gần đích đến.
Triệu Nhiên thu lại cánh tay, cũng tựa người vào ghế, tầm mắt nhìn chằm chằm về phía Tỉnh Vân. Vừa rồi khi bị cậu gạt ra, trong lòng anh có điểm không biết giải thích làm sao.
Khoảng năm phút sau, phía trước đột nhiên có ánh sáng le lói. Khi tới gần hơn, mọi người liền nhận thấy có một tốp lính đặc công trang bị vũ khí đứng cách đó không xa. Trong tay bọn họ đều cầm súng, mắt quan sát chiếc xe lại gần, bắt đầu giương mũi súng về hướng bốn người.
Mễ Á Tư thò đầu ra khỏi cửa xe, nói: “Chúng tôi tới tị nạn, không phải tang thi. Tôi là nghiên cứu viên của Viện thí nghiệm và nghiên cứu Quốc Gia, Mễ Á Tư.”
Mễ Á Tư vừa lái xe vừa thò tay vào túi lấy ra thẻ căn cước của mình. Khi chiếc xe đã đỗ lại bên cạnh đám lính, Mễ Á Tư đem tấm thẻ giơ ra ngoài cho bọn họ xem.
Người đi đầu bán tín bán nghi nhìn mấy người, cuối cùng cầm lấy bộ đàm, nói chuyện với một người nào đó.
“Xin cho chúng tôi vào, đứa trẻ này đang phát sốt, rất nguy hiểm, cần phải được điều trị gấp.” Tỉnh Vân sốt ruột thò đầu ra ngoài kêu.
Kẻ đứng đầu xoay mắt nhìn Thu Thu đang được Tỉnh Vân ôm trong lòng, tầm mắt lại chuyển qua đôi tay được băng trắng xóa của cậu, sau đó, nhìn lướt qua Triệu Nhiên đang ngồi một bên, cẩn thận để ý bộ quần áo nhiễm đầy máu của anh một hồi lâu mới đứng thẳng dậy, ra hiệu với mấy người xung quanh.
“Các ngươi xuống xe trước đi.” Một người vũ trang hạng nặng cầm súng đứng bên ngoài xe, ra hiệu bảo bốn người bước xuống.
Bốn người trong xe thoáng nhìn nhau một cái, cũng không nói câu nào, ngoan ngoãn đi ra.
Ai ngờ, vừa đặt chân xuống đất, cả bốn người lập tức bị đám đặc công kia chia nhau bắt lấy. Thu Thu trong tay Tỉnh Vân cũng bị một kẻ cường ngạnh giật ra.
“Này, các ngươi muốn làm gì? Mau buông đứa bé ra! Nó đang bị bệnh, cần được chữa trị. Này ….. Này……” Tỉnh Vân nhìn Thu Thu bị ôm đi càng lúc càng xa mà bất lực hô to. Cậu dồn sức muốn vùng khỏi tên đặc công đang bắt lấy mình, kết quả nhận một con đòn đánh ngay xuống gáy, nhất thời trước mắt tối đen, hôn mê bất tỉnh.
“Tỉnh Vân? Tỉnh Vân……” Triệu Nhiên đứng bên cạnh lúc này hoàn toàn không hề ngoan ngoãn nghe lời nữa, bắt đầu phản kích lại.
Thế nhưng sức của một người dù sao cũng có hạn, cộng thêm việc Triệu Nhiên còn chưa hoàn toàn hồi phục, nên sau khi bị hai mũi tiêm đâm vào cổ, anh cũng lập tức hôn mê.
Chi Khanh cùng Mễ Á Tư giờ càng không dám phản kháng, hai người kia đều đã hôn mê, vậy bản thân càng phải cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn xem những người này muốn làm gì.
Một tên đặc công nhoài người vào trong xe, đem hành lý của bốn người nhất loạt vứt ra.
“Dẫn bọn chúng đi.” Kẻ cầm đầu vừa ra lệnh, vài tên đã bước tới đem Tỉnh Vân cùng Triệu Nhiên giờ đã hôn mê lôi đi trước. Một lát sau, Chi Khanh cũng bị mang đi. Ba người bọn họ dường như được mang đến ba chỗ khác nhau.
Mễ Á Tư không hiểu, đám người này rốt cuộc muốn làm gì? Nơi này thật sự là chỗ lánh nạn sao? Vì sao hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng? Chắc không phải bọn họ bị lừa chứ?
“Các ngươi muốn làm gì chúng ta?” Mễ Á Tư nghiêm túc hỏi.
“Yên tâm đi, chỉ làm theo lệ thường, kiểm tra một chút mà thôi.” Tên cầm đầu nói với anh, thế nhưng khuôn mặt bị che kín của hắn khiến Mễ Á Tư nhìn không được biểu tình trên mặt hắn lúc này. Chỉ thấy hắn làm một tư thế “Mời”, nói: “Mễ Á Tư tiên sinh, có người muốn gặp anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.