Tàng Phong

Chương 89: Cao đồ Của Ly Sơn




Dịch: Kenkensi
Sự xuất hiện của người đàn ông này không thể nghi ngờ đã cứu vớt cả Linh Lung Các.
Tuy còn chưa biết rõ thân phận của y, nhưng không thể nghi ngờ chính là, lời y nói vẫn có chút sức nặng trong lòng mọi người. Bởi vậy khi đó mọi người đều ngừng động tác của bản thân lại.
"Tại hạ là Ninh Trúc Mang, Chưởng giáo của Linh Lung các, tạ ơn các hạ đã trượng nghĩa ra tay giúp đỡ, chỉ là không biết phải xưng hô với các hạ như thế nào?"
Ninh Trúc Mang với tư cách là chưởng giáo lúc này bước lên trước, đi tới trước mặt người đàn ông kia, chắp tay chào hỏi y.
"Kiếm Lăng Nam Hoang - Mặc Trần Tử." Không đợi người đàn ông đáp lại, Chung Trường Hận ở bên đã mở miệng nói.
Lời kia vừa thốt ra, mọi người nhất thời hít ngược một hơi khí lạnh, nhao nhao phóng ánh mắt lên thân người nọ.
Người đàn ông khẽ gật đầu coi như thừa nhận thân phận của mình, mà ánh mắt y nhìn lướt qua mọi người một lượt, hơi dừng lại trên người Từ Hàn một chút, sau đó quay qua Chung Trường Hận ở bên cạnh, chắp tay nói: "Ba mươi năm trước từ biệt ở Kiếm Lăng, tu vi của Chung huynh đã tinh tiến hơn rồi."
Chung Trường Hận nghe vậy lập tức cười khổ, vừa rồi đối chiến với tiểu hòa thượng kia đã bộc lộ rõ chênh lệch giữa hai người, giờ lão đã hiểu vì sao năm đó sư tôn của mình lại có chấp niệm sâu nặng như vậy.
Có vài người, rõ ràng đã dùng hết toàn lực vẫn khó có thể so sánh kịp người kia, cảm giác như vậy, hoàn toàn đủ để khiến người khác lạc lối.
Lúc này Ninh Trúc Mang cũng đã tiêu hóa xong tin tức rung động rằng người đàn ông trước mắt chính là Thủ Lăng nhân trong truyền thuyết. (người giữ mộ)
"Hóa ra là Thủ Lăng nhân. Chỉ là không rõ vị yêu tăng vừa rồi đến tột cùng là?" Gã trầm giọng hỏi.
Nhưng cũng giống lần trước Ninh Trúc Mang vừa hỏi đến vấn đề này.
"A!"
Một tiếng kinh hô hoảng loạn chợt vang lên. Lại thấy hai thân ảnh chậm rãi hạ từ không trung xuống, đi đến bên cạnh người đàn ông kia.
Hai người kia cũng mặc đồ đen, một vị thanh niên trẻ tuổi nhìn qua cùng lắm chỉ mới hai mươi, giờ phút này thần sắc bối rối, tiếng kinh hô nọ chính là từ trong miệng hắn phát ra. Mà một vị khác là thiếu nữ nhìn qua cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, diện mạo cực kỳ xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt màu tím, vừa yêu dị vừa mỹ diễm, quả thực rất hút hồn người khác. Nhưng kỳ quái là, nàng tuy nhỏ tuổi, nét mặt lại cực kỳ lạnh lùng, không có chút nào giống với thanh niên đi bên cạnh.
"Đồng bạn." Như đã nhìn thấu sự nghi hoặc của mọi người đối với hai người vừa đến, Mặc Trần Tử bấy giờ mở miệng giải thích. Rồi sau đó chuyển về đề tài cũ, nói: "Tiểu hòa thượng vừa rồi ta cũng không biết rốt cuộc là vật gì, nhưng hắn dường như bị gieo một loại phong ấn nào đó, đại chiến với Chung huynh không thể nghi ngờ là giữa chừng đã thức tỉnh một chút lực lượng bị phong ấn của hắn, nếu chúng ta cứ nhất quyết đuổi theo, hắn bị dồn vào đường cùng, chỉ sợ không tránh khỏi làm ra vài sự tình khiến người khác sợ hãi, đến lúc đó ta cũng không dám cam đoan có thể bắt hắn trở về."
Lời của Mặc Trần Tử vẫn có gì đó không nói thẳng ra, dường như biết chút chuyện khác nhưng lại không muốn nói rõ, nhưng dù sao hắn đã trợ giúp Linh Lung Các, hơn nữa nơi này nhiều người lắm thị phi, Ninh Trúc Mang cũng không muốn biết quá rõ, bởi vậy gã mỉm cười hỏi tiếp: "Chẳng hay Mặc huynh lần này đến Linh Lung các chúng ta có chuyện gì hay không?"
Thủ Lăng nhân mang trách nhiệm trọng đại, nhất là sau khi phát sinh chuyện Thương Hải Lưu trộm kiếm vào ba mươi năm trước, thân là một trong hai vị Thủ Lăng nhân cuối cùng còn sót lại, rất hiếm khi rời khỏi Kiếm Lăng, Mặc Trần Tử bỗng nhiên xuất hiện khiến Ninh Trúc Mang tự cảm thấy mọi chuyện không phải đơn giản chỉ là sự trùng hợp. Khi ấy khóe mắt gã nhịn không được liếc qua Từ Hàn cách đó không xa, theo gã thấy khả năng duy nhất có thể khiến Thủ Lăng nhân rời khỏi Kiếm Trủng đến Linh Lung các chính là vì truyền nhân của Thương Hải Lưu. (Trủng: mồ mả đắp cao à mộ kiếm)
Gã không biết rõ thái độ của Kiếm Lăng đối với Thương Hải Lưu, lúc này nội tâm gã không khỏi âm thầm cân nhắc, nếu Mặc Trần Tử tới đòi người, vậy gã có nên bảo vệ Từ Hàn hay không?
Tuy rằng gần đây tiếp xúc với Từ Hàn, thêm chuyện lúc trước Từ Hàn ở thành Nhạn Lai liều mình bảo vệ mọi người khiến Ninh Trúc Mang cảm thấy vị thiếu niên này không tồi.
Nhưng gã vẫn biết rõ, tâm ý ban đầu để bản thân tiếp xúc với Từ Hàn đến tột cùng là vì cái gì.
Gã coi trọng quan hệ giữa Từ Hàn và Thiên Sách phủ, nếu một ngày nào đó trong tương lai Linh Lung các phải chịu mưa to gió lớn, có lẽ phần quan hệ này có thể mang đến chút cơ hội xoay chuyển, nhưng vì tầng quan hệ chưa biết có đáng giá hay không mà trở mặt với Kiếm Lăng Nam Hoang, chuyện này cần phải suy nghĩ cho kỹ.
"Hắn." Nhưng rất nhanh, người đàn ông liền đánh gãy những băn khoăn trong lòng Ninh Trúc Mang, y đưa tay ra, chỉ vào vị thanh niên mới đến đứng cạnh mình.
Nghe xong lời ấy mọi người tất nhiên là nhịn không được mà ném ánh mắt của mình lên trên người thanh niên nọ.
Chỉ thấy người trẻ tuổi kia dường như vẫn còn chìm trong nỗi sợ bị thiếu nữ kéo bay lên trời, bấy giờ sắc mặt hắn trắng bệch, chịu không nổi cong thân nôn ọe ở bên cạnh, có vẻ chuyện bay trên trời đối với hắn mà nói cũng không phải thể nghiệm tốt đẹp gì.
Không khí chung quanh bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Lúc này người trẻ tuổi dường như cũng cảm giác được, hắn đã ngừng lại động tác chật vật của bản thân, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, khi thấy mọi người đều đang nhìn hắn, khuôn mặt người trẻ tuổi đỏ ửng, vội vàng đứng thẳng lưng, hòng che giấu vẻ khó coi khi nãy.
"Vị này là?" Ninh Trúc Mang nhíu mày, tất nhiên gã không nhận ra thân phận của người trẻ tuổi này.
"Mông Lương!" Người trẻ tuổi nhăn mày, hất đầu nói.
Cực kỳ giống Khổng Tước xòe đuôi (chim công xòe đuôi), đang đợi tiếng tán dương trong dự liệu.
"Mông Lương?" Mà hắn đoán không sai lắm, sau khi nghe thấy cái tên này, trong đám người quả thực vang lên một đợt kinh hô.
Nếu hỏi gần đây giang hồ Đại Chu đàm luận chuyện gì nhiều nhất, chỉ sợ không phải Bắc Cương vương Mục Cực ở biên quan lại tránh chiến không ló đầu, cũng không phải đại hội luận đạo sắp tổ chức.
Mà là một vị đến từ Trần quốc, một đường khiêu chiến đám người kiếm đạo trẻ tuổi hạng nhất của Đại Chu, đệ tử thiên tài của Ly Sơn -- Mông Lương!
Ngay cả Nhạc Thành Bằng, con trai của Nhạc Phù Dao thành Thiên Đấu cũng thua dưới kiếm của hắn, mà người trẻ tuổi duy nhất có thể đánh bại vị Mông Lương thế như chẻ tre này, chính là cao đồ của Chung Trường Hận, Trần Huyền Cơ rồi.
Trận chiến này không chỉ liên quan đến cái danh ‘thiên tài đệ nhất kiếm đạo trên thiên hạ’ rơi vào nhà nào, còn liên quan đến cả thể diện của giang hồ Đại Chu.
Vì vậy đối với trận chiến này, có thể nói người trong thiên hạ đều cực kỳ quan tâm.
Chỉ là người trong Linh Lung Các không thể tưởng tượng nổi phương thức lên sân khấu của vị thiên tài kiếm đạo trong truyền thuyết này lại... khác người như thế.
Mông Lương tất nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt khác thường của mọi người, hắn không khỏi đỏ mặt, nhưng lại không muốn vứt đi mặt mũi của Ly Sơn và Trần quốc.
Loảng xoảng!
Chỉ nghe một tiếng giòn vang, trường kiếm sau lưng hắn ra khỏi vỏ, Mông Lương cầm trường kiếm trong tay, ngẩng đầu mà đứng.
"Trần Huyền Cơ đâu? Mông Lương, đệ tử Ly Sơn tới khiêu chiến!" Khi ấy hắn cao giọng quát to, hắn cảm thấy biện pháp duy nhất có thể giảm bớt lúng túng của hắn lúc bấy giờ chính là, ở trước mặt mọi người, dùng kiếm trong tay đánh bại vị Trần Huyền Cơ kia.
Mà hắn cũng đạt được hiệu quả hắn muốn.
Một khắc này, dáng vẻ hắn hiên ngang, tay cầm lợi kiếm, kiếm ý lay động quanh thân, thật sự có vài phần bộ dạng của kiếm khách trẻ tuổi.
Đám đông chung quanh lúc này cũng chuyển sang ánh mắt hoặc cảnh giác, hoặc sợ hãi thán phục.
Đối với tình huống này, Mông Lương rất thoả mãn, hắn nhướn mày, mở miệng, muốn lên tiếng khiêu chiến lần nữa.
Thế nhưng chưa kịp thốt nên lời, cái cảm giác quay cuồng khi bị thiếu nữ kéo bay lên trời rồi hạ xuống đất lại ập đến, dạ dày hắn như sông cuộn biển gầm.
Vì vậy, mới uy phong chưa được mười hơi thở, vị cao đồ của Ly Sơn này lại gập người lần nữa, sắc mặt tái nhợt, trước mặt mấy ngàn đệ tử Linh Lung Các, nôn ọe một trận...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.