Dịch: phuongkta1
Từ Hàn cuối cùng vẫn đồng ý với lời khuyên của Chung Trường Hận, quyết định ở lại Linh Lung Các.
Hắn cũng không phải đã tin tưởng hoàn toàn lý do thoái thác của Chung Trường Hận, lấy tính cách của Từ Hàn muốn làm được điểm này, lại khó càng thêm khó.
Nhưng Từ Hàn đột nhiên hiểu ra một đạo lý, có lẽ từ khi hắn bị Thương Hải Lưu gieo hạt giống Đại Diễn Kiếm Chủng xuống, hắn đã phải chấp nhận lưng đeo chút số mệnh đến từ Thương Hải Lưu hoặc Kiếm Lăng Nam Hoang.
Sức nặng này vượt xa dự liệu của Từ Hàn, vượt qua khỏi năng lực chạy trốn của hắn.
Từ Hàn không thể thản nhiên tiếp nhận, nhưng hắn cũng không kháng cự quá nhiều.
Tính tình của hắn như thế, thiếu nợ nhất định trả. Không có Thương Hải Lưu thì hắn không sống đến bây giờ, ngay cả may mắn sống tới bây giờ, cũng chỉ là phế nhân đứt một cánh tay mà thôi.
Đã nhận thứ người tặng, nhất định phải gánh được sức nặng kia.
Từ Hàn đã có chuẩn bị, so với việc lang bạt khắp nơi, chẳng bằng sống yên ổn ở nơi đây, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Chung Trường Hận cũng là một người sảng khoái, thấy Từ Hàn đồng ý, vị tông sư kiếm đạo này lập tức mặt mày hớn hở, liền hỏi thăm kiến giải và cách nhìn của Từ Hàn đối với tu hành kiếm đạo.
Câu hỏi này lập tức khiến Từ Hàn chỉ biết cười khổ.
Hắn dù sao cũng là cao đồ của Thương Hải Lưu, lúc này gần như không có một chút kiến thức nào về kiếm đạo, ngay cả lựa chọn ngẫu nhiên một hai vị đệ tử nội môn đang tu hành kiếm đạo, thì trình độ trên phương diện này dù sao cũng cao hơn Từ Hàn không chỉ một bậc.
Thế nhưng cũng may sau khi Từ Hàn xuất ra mấy chiêu kiếm cơ bản nhất ngay trước mặt lão, mặt mày vị tông sư kiếm đạo này lập tức hớn hở.
"Cần cù bù kém cỏi, có chút phong thái của Huyền Cơ."
Huyền Cơ đương nhiên là Trần Huyền Cơ, vị đại sư huynh của Trọng Củ Phong này lúc mới nhập môn cũng không hề vang danh được như bây giờ, tư chất bình thường, kết ra Hoàng Đan hạ phẩm, nền móng tu luyện lại là kiếm thuật. Lại không ngờ được Chung Trường Hận coi trọng, từ đó tu vi kiếm đạo tiến triển cực nhanh, đến hôm nay đã đứng hàng ngũ đầu trong những nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi.
Có lẽ là thấy được bóng hình của ái đồ từ trên người Từ Hàn, hoặc có thể thực sự ghi nhớ ân tình của Thương Hải Lưu năm đó.
Từ đó về sau Chung Trường Hận liền dốc lòng dạy bảo kiếm đạo cho Từ Hàn.
Thế nhưng hai người không hề có danh phận thầy trò, cũng có thể coi là một sự ăn ý, bọn hắn đều hiểu nên không hề đề cập tới chuyện này. Mỗi ngày Từ Hàn sẽ tiến đến Chung phủ từ giờ mẹo sáng sớm tới gần buổi trưa mới trở về.
Không thể không nói kinh nghiệm của Chung Trường Hận trên kiếm đạo thực sự khiến người ta khâm phục, bây giờ mới trôi qua hơn mười ngày nhưng Từ Hàn đã cảm nhận được tinh tiến rất nhiều so với tự mình lục lọi tìm hiểu trước đó.
Một ngày này, hắn vẫn như thường lệ, sau khi tu luyện kiếm đạo trong nơi ở của Chung Trường Hận lại một mình trở về sân nhỏ.
Sở Cừu Ly chẳng biết đi đâu, chỉ để lại một bàn cơm trưa khá phong phú.
Từ Hàn mỉm cười, cực kỳ thích thú tâm tư tinh tế của vị tráng hán thô kệch này, hắn nhâm nhi những món ăn kia, trong tay lại cầm lấy một bản kiếm quyết đọc kỹ càng.
Bản kiếm quyết này tên là [Tồi Sơn Kiếm Pháp], không nói là cao thâm, nhưng sau khi Chung Trường Hận chọn kỹ lựa khéo, ngày hôm nay giao cho Từ Hàn.
Tu hành kiếm đạo coi trọng từ cạn nhập sâu, đặc biệt đối với người có thiên phú không được coi là xuất chúng như Từ Hàn lại càng đúng. Mặc dù [Đại Diễn Kiếm Quyết] bao hàm toàn diện, từ pháp môn tu hành đến kiếm chiêu đối địch không thể thiếu bất cứ phương diện nào, thế nhưng đối với Từ Hàn mà nói những chuyện này đều quá mức thâm ảo, Từ Hàn khó có thể nắm giữ, mà phương pháp từ cạn xuống sau của Chung Trường Hận hiển nhiên sẽ thích hợp nhất với hắn.
Về phần [Tồi Sơn Kiếm Pháp] cũng rất phù hợp với Từ Hàn.
Hắn vốn xuất thân từ tu sĩ luyện thể, lực đạo của bản thân nghe rợn cả người, đánh nhau với người khác càng ưa thích dùng pháp môn tận dụng tất cả lực lượng của bản thân, mà [Tồi Sơn Kiếm Pháp] cũng như thế, từng chiêu từng thức đều muốn sử dụng tất cả lực lượng trên người mình, thêm với thúc giục chân khí sau đó gia tăng thêm, nếu như luyện đến mức tận cùng, có thể phát huy ra uy lực thực sự không thể khinh thường.
Từ Hàn càng đọc càng thấy chân tay ngứa ngáy, dự định ăn cơm trưa xong sẽ tu luyện thử một phen, tổng kết ra các loại vấn đề, ngày mai sẽ tiếp tục lĩnh giáo Chung Trường Hận.
Nhưng ý nghĩ như vậy vừa mới nổi lên trong đầu, ngoài cửa liền vang lên giọng nói mà Từ Hàn cực kỳ quen thuộc.
"Từ huynh! Từ huynh!" Ngoài cửa có người đang gọi.
Chỉ không cần nhiều lời, người không chút e dè như vậy, Từ Hàn đưa mắt nhìn khắp Linh Lung Các cũng chỉ biết một người, đó là Tống Nguyệt Minh.
Từ Hàn cũng không cảm thấy phiền chán như trước, sau nhiều lần nói chuyện, vị Tống Nguyệt Minh này chỉ có chút không hiểu sự đời, nhưng cũng chân thành đáng yêu. Mong gặp mặt là vì muốn thổ lộ tình cảm. Trong suy nghĩ của Từ Hàn thì Tống Nguyệt Minh đáng giá là một người có thế kết giao.
Hắn đặt chén đũa trong tay xuống, mở cửa sân ra, liền thấy Tống Nguyệt Minh cầm theo cà-mên đang nở nụ cười ở cửa ra vào.
"A? Sao Tống huynh ngày hôm nay lại cao hứng như thế, còn tự mang đồ ăn đến?" Ngày xưa Tống Nguyệt Minh trải qua không ít lần ăn chực, ngày hôm nay cầm theo cà-mên thật khiến Từ Hàn có chút kinh ngạc, hắn liếc nhìn Tống Nguyệt Minh, lcố ý trêu ghẹo.
Tống Nguyệt Minh mặt mũi mỏng, trên mặt lập tức ửng hồng.
"Từ huynh nói gì vậy, ta không thể so với Từ huynh, phải ở cùng các sư huynh đệ, không thể nhàn rỗi nấu ăn được, vậy nên những món ăn này đều do ta hôm nay đi quán rượu thiếu hiệp mua được, trước tiên liền nghĩ tới Từ huynh."
Tống Nguyệt Minh ý đồ cãi lại, thế nhưng định lực vẫn chưa thực sự đủ.
Từ Hàn vốn chỉ muốn trêu ghẹo một phen, nào có ý thực sự muốn làm gã khó xử, cùng lúc đó mỉm cười, nói: "Vậy tạ ơn Tống huynh cao thượng rồi."
Sau đó hắn mới chỉ chỉ bàn đá, nói: "Từ mỗ cũng mới bắt đầu dùng cơm, nếu như Tống huynh mang theo đồ ăn tới, vậy ngồi xuống vừa ăn vừa nói với ta nói rốt cuộc chuyện gì khiến Tống huynh cao hứng như thế."
Tống Nguyệt Minh là người tâm tư đơn giản, quay đầu liền quên câu nói đùa của Từ Hàn trước đó, đặt mông ngồi xuống bên cạnh hắn, liên tục bốc những món ăn trên bàn bỏ vào miệng ăn rồi mới lên tiếng: "Từ huynh có nhìn ra hôm nay ta có gì khác không?"
Nói xong ra vẻ thần bí đứng thẳng người lên.
Từ Hàn hơi sững sờ, đánh giá Tống Nguyệt Minh một phen từ trên xuống dưới, Lúc này hiểu rõ, nụ cười trên mặt hắn càng lớn, nói: "Chúc mừng Tống huynh tiến vào Tam Nguyên cảnh!"
Hiện tại khí cơ quanh người Tống Nguyệt Minh lưu chuyển nhanh chóng, lại liên tục không dứt, quả thực là đặc thù của tu sĩ Tam Nguyên cảnh mới có.
Cũng khó trách gã mừng rỡ đến vậy, dù sao đối với tu sĩ mà nói mỗi khi khám phá được một cái cảnh giới chính là việc rất vui mừng, đương nhiên đáng giá để chúc mừng.
"Tống huynh những ngày này quyết chí tự cường, cuối cùng đã nhận được hồi báo." Từ Hàn cảm thán nói.
Ai ngờ vốn là câu chúc mừng, rơi xuống trong tai Tống Nguyệt Minh lại làm cho thần tình trên mặt thiếu niên này tối sầm lại.
"Đáng tiếc dù ta cố gắng thêm nữa cũng chỉ là Tam Nguyên cảnh mà thôi, rốt cuộc không thể có tác dụng gì." Gã nói như vậy, ngữ khí biến đổi từ hưng phấn lúc trước trở nên có chút âm trầm.
"Sao Tống huynh lại nói lời này?" Từ Hàn có chút khó hiểu với câu nói này, đáng lẽ đây là việc vui sao đột nhiên lại khiến Tống Nguyệt Minh ủ rũ đến vậy.
"Nghe nói trước đó vài ngày tên Mông Lương kia đã đánh bại Nhạc Thành Bằng, con trai của Nhạc Phù Dao. Hôm nay đã trên đường tiến về Linh Lung Các, có lẽ không mất nửa tháng y sẽ tới cửa lĩnh giáo..."
"Đệ tử chưởng giáo phái đi dò xét Cổ Lâm cũng không có một chút tin tức, các đệ tử đang truyền tai nhau, chỉ sợ đã bị ngộ hại..."
"Quốc trụ Đại Hạ - Thôi Đình cũng nhìn chằm chằm bên ngoài Kiếm Long Quan, vị Mục Cực kia giống như rùa đen rút đầu không dám ứng chiến..."
....
Câu hỏi của Từ Hàn thực sự khiến người thiếu niên yêu nước thương dân này như mở máy hát, thổ lộ ra hết tất cả phiền muộn trong lòng mình, Từ Hàn nghe thấy kinh ngạc sững sờ.
Hắn không nhịn được cười thầm, nhưng lại nghĩ đến việc Tống Nguyệt Minh sầu lo những chuyện không liên quan này. Hắn vội vàng khuyên.
"Tống huynh đây là buồn lo vô cớ a, những chuyện chúng ta không thể lo được thì suy nghĩ quá nhiều làm gì? Chẳng phải là tự tìm phiền não?"
Nhưng ai ngờ lời kia vừa thốt ra, sắc mặt Tống Nguyệt Minh lại càng xấu xí.
"Từ huynh nói gì vậy, có câu là thiên hạ hưng vong thất phu hữu trách, nếu như bất cứ chuyện gì, ngươi không cần nghĩ, ta cũng không cần nghĩ, mọi người cũng không cần nghĩ, vậy chẳng phải là đang ngồi xem kẻ xấu tàn sát bừa bãi? Một ngày kia họa tới bản thân, chẳng lẽ không phải là gieo gió gặt bão?"
Từ Hàn đã sớm lĩnh giáo một đầu đầy đạo lý của Tống Nguyệt Minh, hắn đương nhiên không dám dây dưa biện luận trên phương diện này nữa, chỉ có thể liên tục gật đầu, trong miệng lại liên tục nói mình lỡ lời.
Lúc này khó khăn lắm mới khiến Tống Nguyệt Minh nguôi giận, nhưng ngoài phòng bỗng nhiên lại truyền đến một hồi âm thanh ầm ĩ.
Dường như có một đám người đang di động cùng một chỗ, tiếng động kia cực kỳ to lớn nên chắc chắc đã xảy ra việc lớn nào đó, trong lúc hai người đang nghi hoặc thì Sở Cừu Ly đã nhanh chóng vọt vào.
"Công tử, mau mau, Long Tòng Vân mang theo trưởng lão chấp sự trên Trọng Củ Phong đi Huyền Hà Phong tìm Ninh Trúc Mang gây chuyện!"
"Chúng ta cũng mau tới xem một chút!"