Tàng Phong

Chương 64: Ngu xuẩn




Dịch: phuongkta1
Từ Hàn suy nghĩ cẩn thận lực lượng tràn vào trong cơ thể hắn đến tột cùng là cái gì.
Đương nhiên, Từ Hàn không thể nói ra tên của nó, lại biết rõ lực lượng này cực kỳ giống với ánh sáng tím ẩn chứa bên trong thân thể khi hắn kinh lịch qua Thiên kiếp trước kia, mặc dù có chút khác biệt vi diệu, nhưng bản chất lại rất giống nhau.
Mà Kim đan trong cơ thể hắn là vật mà lực lượng còn sót lại cuối cùng của ánh sáng tím lúc thu nạp linh khí trong thiên địa ngưng tụ thành.
Có thể nói hai thứ này đồng nguyên.
Đương nhiên vì sao Kim đan có thể hấp thu cỗ lực lượng này, Từ Hàn vẫn khó hiểu như cũ.
Nếu như chỉ vì đồng nguyên mà hấp thu, vậy việc tu hành liền không có ý nghĩa tồn tại. Dù sao tu sĩ trong thiên hạ bất kể tu luyện loại công pháp nào, thì chân khí trong cơ thể hoặc chân nguyên đều từ linh khí trong thiên địa biến ảo mà đến, từ trình độ nào đó bên trên mà nói cũng là đồng nguyên. Như chiếu theo ý này, chẳng phải là nói bất luận tu luyện cái gì, bất luận pháp thuật gì cuối cùng chỉ cần đánh vào nhân thể, chính là mai mối cho người khác hưởng?.
Chuyện này đương nhiên là không đúng, trên đời này chưa bao giờ thiếu người bởi vì chân khí nhập vào cơ thể, mà không có phương pháp hóa giải, bị chân khí này xơi tái mất tính mạng một cách đáng thương.
Từ Hàn có thể hấp thu cỗ lực lượng kia đương nhiên còn có nguyên nhân khác.
Nhưng Từ Hàn nghĩ không ra, cũng không có thời gian suy nghĩ.
Nhưng ít nhất hắn xác định cỗ lực lượng kia vô hại đối với hắn, vì vậy hắn lại tiếp tục đưa tay ra vỗ vào trên đầu con Giao Long kia.
Lúc này mọi người chung quanh cũng hồi phục thần trí, mặc dù không xác định được Từ Hàn muốn làm cái gì, nhưng hiển nhiên lúc này bọn họ chỉ có thể ký thác hy vọng ở trên người Từ Hàn. Ngay sau đó Phương Tử Ngư, Du Lĩnh Khuất, Bạch Phượng Y mạnh mẽ nhấp lên một hơi, vận chuyển chân nguyên còn thừa không nhiều bên trong thân thể, phóng về phía con Giao Long kia, ý đồ dùng chuyện này giảm bớt lực đánh của nó, sáng tạo ra cơ hội càng lớn cho Từ Hàn. Ngay cả vị đại sư huynh của Đại Hoàn Phong sau khi dìu Tống Nguyệt Minh dậy lại tiếp tục gọi ra Thánh hiền chi lực trong cơ thể y, theo chân nguyên của ba người tuôn về phía Giao Long.
Cú va chạm này hiển nhiên là tốc độ ánh sáng.
Giao Long minh bạch những con sâu cái kiến trước mặt dường như có năng lực chém giết được nó, mà mọi người cũng hiểu rõ muốn sống chỉ có thể giết chết con Giao Long này.
Thời khắc sinh tử thường thường có thể kích phát tiềm năng lớn nhất của con người.
Bởi vậy một kích này bộc phát ra âm thanh cực kỳ to lớn, cơ hồ chấn động màng nhĩ của mọi người.
Nhưng cho dù Giao Long đã bị trọng thương, cũng đã vượt xa vật mà mọi người có thể đánh bại một cách đơn giản.
Hai cổ lực lượng sau khi giằng co một lúc ngắn ngủi, Giao Long liền quấy vỡ lực lượng mà mọi người kích phát ra, rồi sau đó thân thể của nó liên tục công về phía trước, mạnh mẽ vọt tới Từ Hàn vốn cách đó không xa.
Mặc dù nó là Giao Long được tạo ra từ việc quán chú Yêu khí, cực kỳ khát máu, nhưng còn có thần trí của riêng mình, trong một đám người, Từ Hàn là uy hiếp lớn nhất với nó, vì vậy mục tiêu thứ nhất của nó đương nhiên sẽ rơi vào trên người hắn.
Mục tiêu của nó rất rõ ràng, nhưng Từ Hàn sao phải là hạng người ngu dốt.
Lực lượng mà mọi người kích phát mặc dù không tạo thành thương tổn thực chất đối với Giao Long, nhưng lại tranh thủ được một chút thời gian mấu chốt cho Từ Hàn.
Từ Hàn trong khoảnh khắc lực lượng kia bị Giao Long đánh tan, thân thể không lùi mà tiến tới, thẳng tắp nghênh đón con Giao Long kia.
Cùng lúc đó cơ bắp quanh người hắn phồng lên, 365 cái khiếu huyệt bên trong thân thể mở ra, điên cuồng rút lấy Linh khí trong thiên địa, mà Kim đan trong cơ thể lúc này cũng nhanh chóng vận chuyển.
Hắn thúc giục lực lượng của mình đến cực hạn, cong chân mãnh liệt đạp một cái, thân thể bỗng nhiên nhảy lên thật cao, một tay duỗi ra, lúc thân thể đến điểm cao nhất lại mãnh liệt đáp xuống, vỗ thẳng đầu con Giao Long kia.
Lúc trước bọn hắn đón đỡ được Giao Long trùng kích là vì Phượng Ngôn kích phát ra Thánh hiền chi lực loại bỏ đi đa số lực lượng của nó. Mà bây giờ mọi người đã là nỏ mạnh hết đà, chuyện có thể làm cũng chỉ thoáng trì hoãn Giao Long xông tới, một kích này của nó vẫn thế lớn lực nặng, Từ Hàn không dám đối chiến, chỉ có thể chọn lối đi khác, tránh đi phong mang.
Giao Long giết đỏ cả mắt cũng không lường trước được Từ Hàn còn có tâm tư như vậy, nó nhất thời không xem xét kỹ, thân thể Từ Hàn liền vững vàng đứng trên đầu nó, mà cách tay phải của Từ Hàn lại vỗ lên trên đầu nó một lần nữa.
Bị một người đè trên thân thể, đối với một con rồng mà nói, chỉ sợ chuyện này càng khiến cho nó cảm thấy bị sỉ nhục.
Huống chi, nó đã ăn đủ vì chỗ quỷ dị của cánh tay Từ Hàn.
Bởi vậy cùng lúc đó Giao Long gầm lên giận dữ, ý đồ giãy giụa khỏi sự kiềm chế của Từ Hàn, nhưng Từ Hàn sao phải hạng người ngu dốt, trong tích tắc cánh tay va chạm vào đầu Giao Long, lực lượng của Đại Hoang đan còn sót lại bên trong cánh tay một lần nữa bị hắn thúc giục đến.
Giao Long giật mình một cái, khí tức quanh thân lại uể oải thêm vài phần.
Hai tròng mắt của nó đỏ ửng, trong miệng phát ra một tiếng gào rú không cam lòng.
Lực lượng khiến tâm tình Từ Hàn chấn động lại tiếp tục từ trong cơ thể nó tuôn ra, thuận theo cánh tay Từ Hàn tuôn vào trong cơ thể hắn.
Lúc này đây Từ Hàn đã sớm dự liệu được chuyện này, hắn vận chuyển chân khí trong cơ thể, bảo vệ tâm mạch của mình, cùng lúc đó viên Kim đan kia bị hắn thúc giục xoay tròn.
Chờ cỗ lực lượng kia nhảy vào trong cơ thể của hắn, thân thể của hắn chấn động, mặc dù vẫn khó tránh khỏi bị trùng kích, nhưng lại không có ảnh hưởng nhiều như lần trọng thương trước đây. Mà Kim đan sau đó lại hấp thu cỗ lực lượng kia một cách triệt để, mặc dù trong thời gian ngắn khó có thể nhìn ra công hiệu gì, dường như hắn cũng không thể sử dụng, nhưng là thủ đoạn tốt để áp chế Yêu vật này.
Quả nhiên, con Giao Long kia thấy Long khí của mình đánh vào bên trong thân thể Từ Hàn lại giống như bùn trâu vào sông, lập tức vừa vội vừa giận.
Nó cũng bất chấp mọi thứ, huyết quang trong hai tròng mắt đại thịnh, cũng bất chấp quý trọng Long khí trong cơ thể lúc này, bị nó điên cuồng thúc giục tuôn vào trong cơ thể Từ Hàn, ý đồ dùng chuyện này cải biến tình cảnh vây khốn của bản thân hiện tại.
Mà Long khí tràn đầy nhập vào cơ thể, sắc mặt Từ Hàn lập tức trở nên khó coi, Kim đan của hắn tuy có thể thôn phệ lực lượng này, nhưng lực lượng thoáng cái tràn vào trong cơ thể hắn thực sự quá nhiều, tốc độ cắn nuốt của Kim đan rõ ràng không kịp tốc độ lực lượng kia tràn vào, tiếp tục như vậy, không quá trăm hơi thở hắn sẽ bị lực lượng kia tác động khiến thân thể nứt vỡ, bạo thể mà chết.
Con Giao Long kia dường như cũng ý thức được điểm này, giữa sinh tử và Long khí trân quý, nó không có một chút chần chờ, vào lúc đó càng mãnh liệt rót vào trong thân thể Từ Hàn.
Lúc này Từ Hàn dường như rơi vào một cái tử cục.
Thu tay lại, yêu lực bạo chạy sẽ khiến hắn đứng mũi chịu sào mà xé thành mảnh nhỏ.
Không buông tay, hắn sẽ bị lực lượng mà hắn không thể đoán được tên này khiến cho bạo thể mà chết.
Chuyện này đại khái chính là tiến thoái lưỡng nan.
Thân thể Từ Hàn đã bắt đầu run rẩy kịch liệt, sắc mặt cũng bởi vì sung huyết mà trở nên ửng hồng, đường máu dưới da bắt đầu vỡ ra từng cột một, vết máu thuận theo da của hắn tràn ra, nhuộm cả thân thể thành đỏ thẫm.
Hắn biết mình kiên trì không được bao lâu.
"Chạy!" Vào lúc đó hắn chợt quay đầu, hai con ngươi đỏ thẫm quát lớn đám người đang còn ngẩn ra.
Thanh tuyến khô khốc lại khàn khàn, cực kỳ giống một con sư tử đã không còn lối thoát.
Từ Hàn là một người rất quái gở.
Trước kia, hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày vì cứu người nào đó mà hi sinh bản thân.
Nhưng hiện tại hắn thực sự làm như vậy.
Mặc dù đáy lòng có chút bất mãn, dù có chút không muốn rời xa thế giới này. Nhưng điều thần kỳ là, hắn gần như không hối hận quá nhiều.
Từ Hàn cũng không thích cảm giác như vậy, nhưng hắn vẫn không có tâm tư miệt mài theo đuổi vì sao mình lại sinh ra ý nghĩ như vậy.
Hắn chỉ muốn, nếu như mình chết, cũng cố tranh thủ để người khác có thể sống sót, bằng không cái chết của hắn lại không có ý nghĩa gì.
"Ta kêu bọn ngươi chạy!" Bởi vậy, lúc cảm thấy mọi người vẫn ngẩn ra như cũ, hắn rất tức giận, tức giận tới mức trước đây chưa từng có.
Hắn lại dùng khí lực toàn thân mình rống lớn, muốn truyền tình cảnh nguy cấp của mình cho mọi người, để cho bọn họ có thể minh bạch chạy trốn là con đường duy nhất cũng là tốt nhất bày ở trước mặt bọn họ.
Từ Hàn nghĩ như thế, cũng làm như thế.
Nhưng trên thực tế hắn hoàn toàn không cần làm như thế, sắc mặt hắn ửng hồng, quanh người tràn ra máu tươi, vẫn cố gắng truyền tin tức như vậy tới mọi người.
Thế nhưng bọn họ lại không hề chạy.
Hoặc là nói từ đầu đến cuối bọn họ chưa từng nghĩ tới việc chạy trốn.
Phương Tử Ngư lại rút kiếm ra, Du Lĩnh Khuất cũng rút đao của gã ra, Phượng Ngôn gọi ra Thánh hiền chi lực còn tồn tại khá ít ỏi trong cơ thể y, ngay cả Tống Nguyệt Minh cùng Tần Khả Khanh cũng bắt đầu vận chuyển chân khí đơn bạc trong cơ thể bọn họ.
Bọn họ đều rất trẻ tuổi, ngoại trừ Sở Cừu Ly đã trốn ra xa từ rất lâu, Du Lĩnh Khuất lớn tuổi nhất cũng chỉ ba mươi tuổi.
Nhưng thần tình trên mặt bọn họ lúc này cực kỳ giống chinh phu đã đi qua sa trường, dứt khoát lại cương nghị.
Từ Hàn có chút ngẩn ra, hắn không rõ bọn họ muốn làm gì...
Chuẩn xác mà nói, hắn không rõ vì sao bọn họ phải làm như vậy, nếu như đổi chỗ, Từ Hàn nhất định sẽ không chút lựa chọn mà rời đi. Dù cuối cùng sẽ tìm được cơ hội báo thù cho bọn họ, cũng tốt hơn việc lúc này đau đớn chết đi.
Đây là suy luận của Từ Hàn, nhưng hiển nhiên đó không phải ý nghĩ của Linh Lung Các.
Tổ huấn đồng môn canh gác, sống chết có nhau hiển nhiên khắc vào trong lòng từng đệ tử Linh Lung Các.
Đát!
Không có bất kỳ chỉ lệnh, thật giống một sự ăn ý trời sinh, mọi người cùng một lúc bước chân ra, bọn họ bắt đầu khởi xướng công kích.
Giống như tướng sĩ tử thủ thành quách, đạp trên núi thây biển máu, vẫn cố chấp đi về phía trước như cũ.
Nhưng điều khác biệt là, bọn hắn không phải thủ hộ thành quách hay người nào đó, mà là tín niệm.
Một người đã đi qua, lại đủ để ảnh hưởng đến tín niệm của người đến sau.
"Các ngươi điên..." Từ Hàn thấy thế, hắn lo lắng quát to với mọi người, nhưng lời vừa ra miệng, lại cứng rắn dừng lại.
Ánh mắt của hắn đối mặt với khuôn mặt của mọi người, đối mặt hào quang sáng rực trong mắt bọn họ.
Tia sáng kia tựa như Tinh Thần Trụy, thế không thể đỡ.
Lại tựa như một đường sáng như tuyết lúc đao khách rút đao, kiên quyết lại sắc bén.
Hắn vẫn không rõ rốt cuộc thứ gì đã đôn đốc bọn họ làm ra quyết định như vậy, nhưng dựa vào ánh mắt của bọn họ khiến hắn có thể thấy được quyết định như vậy không phải chỉ vì đôi câu vài lời của hắn mà thay đổi được.
Ngay sau đó hắn lựa chọn trầm mặc, trong miệng nỉ non nói: "các ngươi sao có thể ngu xuẩn..."
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, hắn hơi sững sờ, giống như bỗng nhiên nhớ tới điều gì, hắn nhìn Giao Long dưới người mình, khóe miệng vẽ ra một nụ cười khổ.
Vốn, ta cũng là một người ngu xuẩn....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.