Tàng Phong

Chương 44: Mạng của ngươi là ta cho!




Dịch: phuongkta1
Lời kia vừa thốt ra, bầu không khí trong cuộc ngay lập tức yên tĩnh trở lại.
Mặc cho ai cũng không nghĩ tới một tên kinh mạch đứt đoạn, tu vi chưa tới Bảo Bình cảnh như Từ Hàn lại dám nói ra như vậy.
Đây thực sự là muốn viết giấy sinh tử, có ý tử đấu a!
Đồng Thiết Tâm nghe vậy cũng sững sờ, Từ Hàn dám ra mặt giúp đỡ Chu Chương đã khiến gã không lường trước được, mà những lời nói sau đó lại càng làm cho Đồng Thiết Tâm không kịp thích ứng. Gã bình tĩnh đưa mắt nhìn thiếu niên sắc mặt lạnh lùng trước mặt mình một hồi lâu, thực sự nghĩ mãi mà không rõ là hắn thật sự ngu ngốc, hay vẫn còn chỗ dựa nào đó.
Đồng Thiết Tâm lúc này trong lòng có chút do dự, thế nhưng gã nhanh chóng đè tâm tình này xuống.
Gã rất vất vả mới tìm được cơ hội giáo huấn Từ Hàn, nếu như lúc này buông tay, không chỉ mất hết mặt mũi mà cơn giận trong lòng mình cũng sẽ không bao giờ tiêu tan được.
Nghĩ như vậy, trên mặt gã lập tức lộ ra nụ cười dữ tợn.
"Tốt! Vậy ngày hôm nay Đồng mỗ đắc tội rồi." Đồng Thiết Tâm nói, một cỗ khí thế vào một khắc này tuôn ra mãnh liệt từ bên trong cơ thể gã. Từ Hàn rút cuộc là khách khanh mà Ninh Trúc Mang tự mình nhận lấy, Đồng Thiết Tâm không có lá gan giết hắn, nhưng có thể khiến hắn nằm trên giường ba bốn tháng thì gã lại rất vui.
Lời này vừa dứt thì Đồng Thiết Tâm đã duỗi tay ra, lập tức nói một chữ "Mời".
Thế nhưng Từ Hàn lại không hề để ý những quy củ của gã.
Thứ Từ Hàn học đều là cách giết người.
Mà đã là giết người, rốt cuộc sẽ có người phải chết.
Mà đã là người chết, còn cần nói quy củ với y làm gì?
Chữ "Mời" vẫn còn đảo quanh trong cổ họng Đồng Thiết Tâm thì Từ Hàn bỗng nhiên nắm chặt cánh tay phải bọc vải trắng rồi vung ra.
Cơ bắp quanh người hắn vào một khắc này phồng căng lên, vừa ra tay chính là ứng phó toàn lực, nhìn như một quyền bình thường, lại mơ hồ tuôn ra từng hồi âm thanh phá không.
Quả thực âm như tiếng sét, thế như mãnh hổ, có sức mạnh xẻ đát bạt núi, cũng có thế dập nổi dìm thuyền.
Con ngươi của Đồng quyết tâm và hai tên đệ tử thân truyền phía sau gã vào lúc này ngưng tụ. Bọn chúng đều là người có kiến thức, nếu là võ giả Bảo Bình cảnh thông thường thì lực lượng mà cánh tay có thể vung ra khoảng mười quân, mà âm thanh phá không nổi lên khi Từ Hàn huy động cánh tay phải, thì chỉ có lực đạo lớn hơn tám mươi quân mới có thể tạo ra được.
Đây cũng không phải là chuyện mà người thường có thể làm được, ngay cả tu sĩ luyện thể đến Kim Cương cảnh thì lực đạo vung ra của một cánh tay cũng không thể quá năm mươi quân.
Bọn chúng cùng lúc đó bỗng nhiên tỉnh ngộ, Từ Hàn rõ ràng là võ giả luyện thể!
"Cẩn thận!" Du Lĩnh Khuất cùng Bạch Phượng Y, cũng chính là hai người cùng Đồng Thiết Tâm bái nhập môn hạ Thanh Như Khê vào lúc đó phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Đồng Thiết Tâm dù sao đã là tu sĩ đại thành Tam Nguyên cảnh, phản ứng cực kỳ linh mẫn, gã giật mình một cái, mãnh liệt khởi động chân khí quanh người, hai tay bắt chéo hình chữ thập ở trước ngực, muốn cứng rắn ngăn lại một quyền của Từ Hàn.
Oanh!
Chỉ nghe một tiếng nặng nề nổ tung.
Từ Hàn cong người lên, vẫn giữ tư thế một quyền đánh ra kia.
Thế nhưng thân thể Đồng Thiết Tâm vào lúc đó giống như con rối bay ngược ra ngoài, trùng trùng điệp điệp đập vào đống tuyết cách đó mấy trượng. Trên cánh tay không ngừng có máu loãng phun ra, mà nó cũng đã không rõ huyết nhục, đầy nghiêng một cái, cả người đổ xuống rồi ngất đi.
Bầu không khí chung quanh một lần nữa yên tĩnh xuống.
Tống Nguyệt Minh mở to hai mắt nhìn, cái miệng của gã lúc này cũng có thể nhét đầy một rổ trứng gà.
Chu Chương thì giống như chưa hề quan tâm chuyện này, vẫn yên lặng sắp xếp những quyển sách của chính mình đang rơi lả tả trên đất.
Mạnh Thư Các cũng những đệ tử nội môn kia thì vẻ mặt giống như gặp ma giữa ban ngày.
Người nào cũng không nghĩ tới, thiếu niên được cho là phế vật kinh mạch đứt đoạn lại có tu vi luyện thể đáng sợ như thế, chỉ cần một quyền đã đánh cho Đồng Thiết Tâm vừa mới tấn chức trở thành đệ tử thân truyền bay ngược ra ngoài.
Mà với tư cách là đối tượng khiến mọi người thán phục, Từ Hàn vào lúc đó yên tĩnh thu hồi nắm đấm của mình, sau đó hắn có chút ảo não cau mày, lắc đầu nói: "lâu rồi không ra tay, một quyền này lại không thể lấy mạng của gã."
"..." Mọi người nghe vậy lập tức líu lưỡi một hồi, thế mới biết những lời nói của Từ Hàn lúc trước cũng không phải là phô trương thanh thế, hắn thực sự muốn kết liễu tính mạng của Đồng Thiết Tâm. Sắc mặt của Du Lĩnh Khuất và Bạch Phượng Y lại càng phát lạnh, tên Từ Hàn này không chỉ có tu vi cao, tâm tư lại càng cực kỳ ác độc, thật khác biệt với cái danh phế vật trong truyền thuyết.
Ngay khi bọn chúng thầm nghĩ đến điều này, Từ Hàn sau khi thu hồi nắm đấm lại bước chân ra, nhìn bộ dáng muốn đi tới chỗ Đồng Thiết Tâm ngã xuống đất.
Du Lĩnh Khuất cùng Bạch Phượng Y trong lòng giật mình, vội tiến lên chắn trước mặt Từ Hàn.
"Từ công tử, ngươi đã chiến thắng, chuyện này kết thúc thôi, chúng ta liền gọi người chuyển đồ của Chu sư đệ trở về đi, chớ được một tấc lại muốn tiến một thước." Du Lĩnh Khuất mở miệng nói, dựa theo bộ dáng thì nam tử này khoảng tầm ba mươi tuổi, lưng đeo một thanh trường đao, khuôn mặt cương nghị, trong giọng nói mang theo ý dọa dẫm.
Từ Hàn nghe vậy thì lông mày nhíu lại, hắn ngước mắt nhìn về phía Du Lĩnh Khuất, liếm liếm đầu lưỡi, lập tức trên mặt lại vẽ ra một ý người như gió xuân."chúng ta có tay, cũng không phiền chư vị hao tâm tổn trí, ngày hôm nay ta chỉ muốn mạng của gã."
Từ Hàn dứt lời, bước chân lại tiếp tục phóng về trước, sát cơ ngưng tụ trong mắt.
"Họ Từ kia, nơi này chính là Linh Lung Các, ngươi dám giết hắn ư?" Bạch Phượng Y vào lúc đó cũng nổi giận nói, ả đã thấy không ít người cả gan làm loạn, thế nhưng dám giết một đệ tử thân truyền ở trong Linh Lung Các, ả thực sự mới nghe lần đầu.
Từ Hàn cũng không hề phô trương thanh thế, hắn thật sự muốn giết Đồng Thiết Tâm.
Mười hai năm làm ăn mày để sinh tồn, bốn năm vào sinh ra tử trong Sâm La Điện khiến Từ Hàn hiểu rõ một đạo lý cực kỳ đơn giản, nhổ cỏ không trừ gốc, hậu hoạn vô cùng.
Đồng Thiết Tâm là hạng người lòng dạ hẹp hòi, trên đường đi đến Linh Lung Các cũng tìm mọi cách làm khó dễ, Từ Hàn cho rằng muốn vào Linh Lung Các nên cũng chỉ dàn xếp ổn thỏa, không muốn cùng xung đột chính diện. Mà sau khi tới Linh Lung Các càng cố gắng không trêu chọc đến gã.
Thế nhưng hết lần này đến lần khác lại không được như ý, càng trốn tránh đối phương, thì đối phương càng cho rằng mình mềm yếu dễ bắt nạt.
Vốn chỉ rải lời đồn, để Tống Nguyệt Minh tìm tới cửa, lại phái Mạnh Thư Các điều tra, ngày hôm nay lại gây khó dễ với Chu Chương.
Hôm nay hai người đã náo đến loại tình trạng này, lấy phong cách làm người của Đồng Thiết Tâm thì chắc chắn sau này sẽ nghĩ mọi cách gây sự với hắn. Có câu là ta ở chỗ sáng mà địch ở chỗ tối, Từ Hàn cũng không ngu xuẩn đến mức cho đối phương thêm cơ hội thứ hai.
Từ lúc Từ Hàn sinh ra, sống mười tám năm, người hắn quen biết cũng không nhiều, mà người khiến hắn xem là bằng hữu cũng rất ít ỏi.
Mà chính bởi vì có ít, cho nên phải càng quý trọng.
Cái sai của Đồng Thiết Tâm là dám trút giận vào Chu Chương, nếu như ngày hôm nay không mở được nút thắt nhân quả này, nói không chừng sau này đối tượng mà gã động thủ không chỉ còn Chu Chương, mà là Tống Nguyệt Minh, thậm chí cả Tần Khả Khanh nữa.
Từ Hàn sao có thể để gã thực hiện được.
Nhưng hắn cũng hiểu hôm nay mình không thể giết Đồng Thiết Tâm.
Không nói đến hai vị cao thủ Thông U cảnh như Du Lĩnh Khuất và Bạch Phượng Y có mặt ở đây, hai người không thể trơ mắt nhìn Từ Hàn làm gì thì làm trước mặt mình, mà nếu hắn giết Đồng Thiết Tâm ở trước mặt nhiều người như vậy, phía trên trách tội xuống, cũng đủ để khiến Từ Hàn chịu không nổi.
Từ Hàn muốn giết Đồng Thiết Tâm, nhưng bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất.
Hắn cần đợi, đợi một cái cơ hội thích hợp, thần không biết quỷ không hay giết gã đi, đó mới là cách xử lý ổn thỏa nhất.
Từ Hàn hiểu rõ điểm này, mà điều hắn cần phải làm là bày ra dáng vẻ phù hợp. Đủ để khiến Đồng Thiết Tâm hoảng sợ, khiến gã không dám ra tay trong thời gian ngắn, như vậy đã đủ rồi.
Bởi vậy lúc Bạch Phượng Y phát ra tiếng mắng mỏ giận dữ kia, Từ Hàn liền dừng bước, nghiêng đầu nhìn về phía hai người đang trợn mắt nhìn hắn.
Lúc đó ánh mắt của hắn nheo lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười, khẽ gật đầu: "ừ, hai vị nói cũng đúng, nơi đây dù sao cũng là Linh Lung Các. Cũng không thể giết người a."
Nói xong lời này, khí thế quanh người hắn hiển nhiên theo lời nói mà thu liễm xuống.
Phản ứng như vậy thực sự khiến hai người sững sờ, hiển nhiên nghĩ mãi mà không rõ vì sao Từ Hàn vừa rồi còn đằng đằng sát khí lại có thể dễ dàng buông tha sát cơ trong đầu như vậy
Thế nhưng dù sao đây là một chuyện tốt, mặc dù bọn họ trước kia cũng chưa từng tiếp xúc nhiều với Đồng Thiết Tâm, nhưng tốt xấu cũng bái làm môn hạ một vị sư tôn, có thể bảo vệ được tính mạng của gã, cũng có thể coi là may mắn. Chứ nếu không Từ Hàn khăng khăng muốn giết gã thì thực sự khó có thể xử lý tốt chuyện này.
"Thế nhưng..."
Ngay lúc hai người ngầm thở ra một hơi, giọng nói của Từ Hàn vào lúc đó lại vang lên.
Trái tim hai người đập mạnh một cú, cảm giác có chút không ổn.
Chỉ thấy một khắc này bọn họ bỗng hoa mắt, một cái bóng đen nhanh chóng lẻn đến chỗ Đồng Thiết Tâm ngã xuống đất.
"A!!!" Đồng Thiết Tâm đang hôn mê trên mặt đất vào lúc đó bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết như tiếng giết heo, chỉ thấy gã mãnh liệt ngồi dậy, tay trái bụm lấy tay phải của mình, mà ngón trỏ cùng ngón giữa trên tay phải đã không biết tung tích, máu tươi giàn giụa.
Mà một con mèo đen tên mặt đang toàn máu, trong miệng ngậm theo hai ngón tay chậm rãi đi tới bên cạnh người Từ Hàn.
Sau khi vứt hai cái đầu ngón tay ở trước mặt Du Lĩnh Khuất và Bạch Phượng Y, nó nhảy người lên, một lần nữa rơi vào đầu vai Từ Hàn, cực kỳ thân mật cọ lấy cổ hắn.
"Thế nhưng Từ mỗ xuất thân lùm cỏ, không thể hiểu được một cái đạo lý."
"Gã đã đáp ứng cùng ta đấu đến chết, sống chết tự chịu chính là quy củ."
"Ta nghĩ Linh Lung Các là đại phái chính đạo, không thể thấy máu tanh, vậy liền lấy hai ngón tay của gã, tính làm tính mạng."
"Nhưng theo quy củ giang hồ, ta tha cho hắn một mạng, sau này hắn gặp ta thì phải cúi đầu tránh ra, làm một con chó."
Nói đến đây, Từ Hàn quay đầu nhìn về phía Đồng Thiết Tâm vẻ mặt đang tràn đầy hoảng sợ, lạnh lùng nói ra từng chữ từng câu.
"Nếu như ngươi quen thuộc việc này, sống tạm trăm năm thì ta sẽ bỏ qua."
"Thế nhưng nếu có một ngày ngươi không làm tốt thì..."
"Cái mạng chó của ngươi, Từ mỗ đã cho như thế nào thì sẽ lấy lại như vậy!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.