Tàng Phong

Chương 4: Dạ vấn




Dịch giả: Lê Nghĩa
Biên: Phuongkta1
Sắc mặt Từ Hàn trì trệ, hắn không nghĩ nam tử say rượu kia lại nghĩ ra được biện pháp như vậy.
“ Hả?” Những gã sai vặt đang xông lên có chút nghi hoặc, vội ngừng nắm đấm đang giơ cao, quay nhìn vị đại hán cầm đầu với ánh mắt phân vân.
Nhưng tròng mắt vị đại hán kia rực đỏ, y cũng không cần suy nghĩ chút nào, chỉ vào hai người “ đánh tất cả cho ta!”
Mấy gã sai vặt nghe vậy, tự hiên không chút chậm trễ, lập tức giơ cao nắm đấm, đánh tới mặt Từ Hàn.
Hai con ngươi Từ Hàn phát lạnh, hắn vốn định ra ngoài đi dạo, lại không nghĩ tới gặp phải chuyện như vậy. Hắn đang định lên tiếng giải thích một chút, nhưng đối phương lại không hỏi trắng đen. Từ Hàn cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, tâm hắn khẽ động, cánh tay được bao bọc bởi vải trắng mãnh liệt xuất ra. Đó là một nắm đấm thẳng, không có chiêu thức cũng không có sự hoa mỹ. Chỉ đơn giản là một quyền, lực theo đó mà xuất ra.
“ A…!”
Những âm thanh và tiếng kêu thảm thiết vang lên, mấy gã sai vặt đang vây quanh đồng loạt bị đánh rơi ra ngoài.
Từ Hàn đứng nguyên tại chỗ, khóe miệng nở nụ cười cổ quái, vui vẻ nhìn gã đại hán cầm đầu kia.
Chân gã đại hán bắt đầu run lên, mấy tên sai vặt đang nằm kêu rên không thôi trên mặt đất xung quanh. Vừa rồi y có cảm giác mình như là một vị tướng quân, hô mưa gọi gió, muốn làm gì thì làm. Còn bây giờ, lại trở thành một kẻ cô độc. Mà trong mắt y, nụ cười của Từ Hàn lại dữ tợn vô cùng.
Bịch!
Một tiếng động nhỏ vang lên, gã đại hán vừa rồi còn đang kiêu ngạo vội vàng quỳ xuống, quay về phía Từ Hàn cầu xin tha thứ: “ tiểu nhân có mắt như mù, làm phiền tới đại gia rồi, xin đại nhân rộng lượng bỏ qua cho tiểu nhân!”
“…” Gã đại hán có thái độ trước sau bất nhất như thế, khiến cho Từ Hàn có chút khó xử, sững sờ.
“ Đi đi” Hắn không có hứng thú, vội khoát tay áo nói với gã đại hán. Dù sao hắn cũng có hơn mười năm làm ăn mày, đại hán này suy cho cùng hoặc có chút đáng hận hoặc có chút ít tâm tư, thế nhưng cũng vì miếng cơm manh áo mà lăn lộn.
Thấy Từ Hàn không có ý tứ làm khó, đại hán lập tức vui mừng, vội vàng hét mấy gã sai vặt đang nằm lăn lộn dưới mặt đất, vội vàng dìu nhau dậy.
Từ Hàn lơ đễnh, khoát tay áo, lúc này mấy tên kia mới dám lục đục rời đi.
Sau khi giải quyết xong chuyện này, Từ Hàn mới quay người lại phía sau lưng mình.
Người khởi xướng tất cả những chuyện này chính là tên nam tử trung niên quỵt tiền uống rượu kia.
Từ Hàn có thể bỏ qua cho những gã sai vặt, chuyện này vốn là do vị khách quỵt nợ mà ra. Tuy rằng bọn họ xử lý có chút thiếu sót, nhưng mà có đạo lý thiếu nợ trả tiền nên cũng không có mắc sai lầm lớn.
Trái lại, vị khách này chẳng những không thưởng thì thôi, lại còn muốn họa thủy đông dẫn, thực sự đáng hận. Từ Hàn cũng không tự dưng mà giết người vô cớ, nhưng cũng không phải tùy ý để người khác lợi dụng.
Nhưng khi hắn quay đầu lại thì phát hiện ra, vị nam tử trung niên kia đã biến mất từ lúc nào. Hắn nhướng mày, hiện tại hắn đã là Kim Cương cảnh. Bởi vì có quan hệ với việc chỉ tu ngoại công, nên có chút không bằng so với tu sĩ cùng cảnh giới, nhưng thính giác lại có chút công phu.
Môt gã say rượu, làm cách nào để trốn thoát mà hắn không thể phát hiện ra được, nếu nhìn vào điểm này thì cớ sao gã lại bị mấy tên sai vặt, thân không có nửa tấc tu vi đánh cho răng rơi đầy mặt đất?
Hắn nhìn con phố trống vắng phía sau, khẽ lắc đầu, không suy nghĩ gì thêm nữa.
Trên đời việc lạ quá nhiều, hắn cũng không thể hiểu rõ từng cái được.
Từ Hàn liền chỉnh đốn lại tâm tình, mang theo Huyền Nhi tìm được một tiểu điếm tĩnh lặng. Gọi cho Huyền Nhi một phần cá hấp yêu thích, lại gọi thêm cho bản thân một chén nhỏ, coi như là bữa tối của ngày hôm nay.
Dùng cơm xong xuôi, Từ Hàn đứng người lên muốn thanh toán, tay sờ bên hông lại giật mình phát hiện chỗ đó trống rỗng.
Hắn vốn sững sờ rồi lập tức cười khổ.
Túi tiền của hắn đã mất.

Ước chừng nửa canh giờ, Diệp Thừa Thai đi tới cửa tiểu điếm này.
Khi trông thấy Từ Hàn ngồi ngay ngắn trong tiểu điếm, bị tiểu nhị nhìn với ánh mắt hồ nghi. Thần sắc trên mặt lão thực sự cực kỳ đặc sắc.
Gã thay mặt Từ Hàn trả tiền cơm, rồi dẫn hắn theo lối cửa chính rời đi.
Có lẽ vì bắt người khác giải vây cho mình nên trên đường đi, Từ Hàn im lặng không nói. Cho đến lúc tới cửa Hầu phủ, hai người cũng không nói với nhau câu nào.
Sau khi vào cửa, Từ Hàn muốn trở về chỗ ở của mình, hắn mới bị Diệp Thừa Thai gọi lại.
“ Tiểu tử, nếu ta đem tính mạng Hồng Tiên giao cho ngươi, liệu ngươi có đáng để tín nhiệm không?” Diệp Thừa Thai trầm giọng hỏi, không còn thái độ hùng hổ dọa người như lúc ở trong điện lớn, ngược lại còn mang vài phần tang thương, khó có thể nói nên lời.
Người làm cha mẹ trên đời này đều như thế.
Bất kể bản thân anh hùng như thế nào thì đối vói chuyện của con gái mình, khó tránh khỏi do dự chần chừ.
Mà chỉ sợ Diệp Thừa Thai cũng đã suy nghĩ minh bạch lời Từ Hàn nói lúc trước, Trường Dạ Ti sẽ không bỏ qua cho phủ Ninh Quốc hầu. Chúc Hiền vốn tính đa nghi, y làm sao có thể ngồi nhìn hậu duệ của Mục gia lớn mạnh như thế đây?
Từ Hàn nghe vậy liền cười, hắn xoay người nhìn về Diệp Thừa Thai.
“ Hầu gia, ngài lớn tuổi hơn ta, chẳng lẽ không hiểu rõ đạo lý. Trên đời này, ngoại từ bản thân mình ra thì không có bất cứ ai đáng tín nhiệm.”
Diệp Thừa Thai, dẫu có bị đánh cũng không ngờ được Từ Hàn lại trả lời y như vậy, thần tình lão có chút trì trệ, ánh mắt sững sờ nhìn thanh niên trước mặt mình, ngây người nửa ngày không nói nên lời.
Bây giờ là tháng tám, thành Trường An đã vào cuối mùa thu, bất chợt có cơn gió đêm nổi lên, gió lạnh làm cho Diệp Thừa Thai giật mình.
Lão không hiểu vì sao lại bị thanh niên trước mắt, dù chỉ có tuổi tác như con gái của mình hù dọa, trong lòng sinh ra cảm giác ớn lạnh.
Cho đến lúc này lão mới hiểu được vài phần, vì sao thanh niên trước mặt, tu vi cũng chỉ mới Bảo Bình cảnh đã được phu tử coi trọng, thu làm đệ tử.
Diệp Thừa Thai hít sâu một hơi, đang muốn nói thêm vài lời.
“ Nhưng Hầu gia có thể tin tưởng ta, thân ta có trọng bệnh, phải vào Linh Lung Các mới có thể trị liệu. Nếu không có tiểu thư thì dẫu ta có muôn vàn bổn sự cũng không thể vào được nơi ấy. Đối với ta mà nói, bảo vệ tính mạng của tiểu thư cũng chính là bảo vệ chính bản thân mình.” Từ Hàn lên tiếng, cướp lời đã ra đên khóe miệng của Diệp Thừa Thai.
Diệp Thừa Thai lại sững sờ lần nữa, lão trầm con mắt nhìn Từ Hàn một hồi lâu rồi nặng nề gật đầu.
Một khắc này, vị Hầu gia Đại Chu này dường như già thêm mười tuổi, có chút dáng vẻ già nua, nặng nề.
Một vị Hầu gia không quyền không thế, bị kẹp giữa một Trường Dạ Ti quyền lực ngập trời và một Thiên Sách Phủ dù chết vẫn chưa ngã. Đây rốt cuộc không phải là một tư vị quá tốt.
Chẳng qua so với cách làm việc không từ thủ đoạn của Trường Dạ Ti thì Thiên Sách Phủ còn có thể cho lão một con đường sống.
Hai người nói đến đây, không nói thêm câu nào nữa, liền cáo từ, rời đi theo hướng đi của mình.

Sáng sớm ngày thứ hai, Từ Hàn đã theo thói quen rời khỏi giường.
Ăn xong điểm tâm do người hầu đưa đến, hắn tới mảnh sân chỗ mình ở, thi triển bộ quyền cước << Tu La Quyết>>.
Hôm nay, hắn đã là Kim Cương cảnh, nhưng bộ quyền cước mà Sâm La Điện trao cho hắn chỉ là phần trước của << Tu La Quyết>>. Bộ quyền cước này chỉ thích hợp cho La Hán cảnh và Bảo Bình cảnh. Sau khi đến Kim Cương cảnh thì không mang lại quá nhiều hiệu quả.
Nhưng Từ Hàn vẫn không thay đổi thái độ, vẫn tiếp tục luyện tập không ngừng nghỉ.
Huống hồ, thi triển bộ quyền cước này thì còn giúp hắn nhanh chóng thích ứng được cánh tay Yêu này.
Cũng chính vì thế mà chỉ trong một thời gian ngắn, hắn có thể vận dụng cánh tay Yêu này một cách linh hoạt và tự nhiên.
Mà không thể không nói đến, cánh tay này đã mang đến cho hắn không ít chỗ tốt.
Trong cánh tay ẩn chứa Yêu lực tràn đầy, Từ Hàn có thể dựa vào điểm này để thu nạp Yêu lực trong thân thể Huyền Nhi một cách tùy ý, chứa đựng trong cánh tay này, làm cho Huyền Nhi tránh được những thống khổ vì Yêu lực chạy loạn trong cơ thể nó.
Kế tiếp là hắn có thể lợi dụng cánh tay Yêu này để tập luyện << Tu La Quyết>>, dùng phương pháp này rèn luyện cơ thể, mà không sợ bộ quyền cước này gây tổn thương cho bản thân mình. Có thể nói, đây là cách hoàn mỹ để tránh những tai hại khi tu luyện bộ quyền cước này.
Chỉ là, kinh mạch trong cơ thể hắn lúc này đang bị tổn thương, do tu luyện << Tu La quyết>> trước kia. Nếu muốn luyện nội gia công pháp như << Đại Diễn Kiếm Quyết>> thì cần phải tìm được một ít dược liệu để tu bổ kinh mach, đây cũng chính là nguyên nhân khiến hắn muốn đi Linh Lung Các.
Nhưng mà trên đời này làm gì có bữa trưa nào miễn phí.
Cánh tay của Đại Thánh Yêu Tộc kia há có thể khống chế dễ dàng.
Cánh tay ẩn chứa đầy ắp Yêu lực, mà hiện giờ hắn chưa có cách nào có thể khống chế, nguồn Yêu lực này đang ăn mòn cơ thể hắn. Mà trước đó, hắn cần phải dùng bí pháp của Phu tử truyền thụ, cùng với những dược liệu của Linh Lung Các luyện hóa nó, thì lúc đó mới có thể dùng cánh tay này như chính của bản thân hắn.
Nghĩ đến điều này, Từ Hàn khẽ nhướng mày, thân thể tuôn ra từng cỗ lực lượng cuồng bạo, quyền cước tung ra với lực đạo lớn hơn vài phần.
Trong lúc mơ hồ vang lên từng tiếng âm thanh phá không. Nếu đứng nhìn từ xa, uy thế quyền cước của hắn quả thực làm cho người ta thấy rất cao minh.
Từ Hàn tu luyện một mạch tới trưa, khi cảm giác được toàn bộ khí lực đã dùng hết thì khi đó mới dừng lại.
Nếm qua thức ăn do người hầu đưa tới, hắn nghỉ ngơi trong viện một hồi.
Nhưng khi vừa chợp mắt, liền nghe từng đợt âm thanh ồn ào từ ngoài cửa phủ truyền vào.
Hắn nghe ngóng một chút, dường như có người tới phủ bái kiến. Hơn nữa, số lượng có vẻ không ít. Lại nghe hơn mười âm thanh đang chen nhau chúc mừng, âm thanh bái phỏng không ngớt.
Từ Hàn ngầm cảm thấy kỳ quái.
Hôm qua phủ Ninh Quốc hầu đã mở tiệc chiêu đãi khách quý, lẽ nào hôm nay lại muốn tiếp tục như thế?
Hay là trầm lặng đã lâu, nay nhân sự kiện này nên muốn huyên náo một trận, để mọi người đều biết hay sao?
Từ Hàn nghĩ tới đây, khẽ lắc đầu, ý nghĩ của hào phú nhà giàu chung quy là hắn vẫn không thể đoán được.
Hắn thả lỏng người, tiếp tục nằm xuống giường.
Mấy ngày nữa, hắn cùng với Diệp hồng Tiên lên đường đi Linh Lung Các. Trên đường đi, tất yếu sẽ không tránh được một vài nguy hiểm, Từ Hàn cần phải ứng đối thật tốt, bởi vậy giờ phút này, quang cảnh yên tĩnh thoải mái, dễ chịu như thế này quả thật hiếm có nên hắn không có ý định lãng phí giây phút này.
Nghĩ đến điều này, Từ Hàn một lần nữa nhắm hai mắt lại.
Mà trên đời này, có nhiều sự trùng hợp không thể hiểu được. Khó khăn lắm hắn mới có thể chợp mắt được, thì ngoài viện lại tiếp tục vang lên những âm thanh ồn ào.
“ Tránh ra!” Giọng một cô bé nổi giận quát mắng, nghe âm thanh thì không lớn tuổi lắm nhưng trong lời nói lại mang theo vẻ tức giận nồng nặc.
“ Xin tiểu thư đừng làm khó tại hạ, Hầu gia đã phân phó...” Người hầu chưa nói xong lời thì thanh âm đã chợt im bặt.
Từ Hàn còn chưa rõ ràng tình huống bên ngoài, liền nghe một tràng bước chân từ xa truyền đến, nhanh chóng áp sát nơi hắn ở. Trong lòng hắn chấn động, sợ sinh biến động, vội vàng ngồi dậy, hướng cửa phòng bước nhanh ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.