Tàng Phong

Chương 4: Áo xanh bào tím tụ Sâm La




Dịch giả: Phuongkta1
Biên: Đình Phong
Cũng từ ngày đó.
Từ Hàn cùng Lưu Sanh đã đạt thành nhận thức chung, bắt đầu tích cực cướp đoạt đồ ăn, vì thế bọn hắn thậm chí hợp nhất ba vị nam hài đã mất đi thủ lĩnh, bản thân biến thành một cái thế lực lớn nhất bên trong nhóm nam hài.
Mặt khác người hai phe kia tự biết không thể chống lại, hợp nhất thành một thể, ý đồ chống lại Từ Hàn cùng Lưu Sanh.
Thế nhưng Lưu Sanh ăn uống no đủ lại hiện ra tàn nhẫn không giống với người thường.
Ngay lúc buổi tối ngày hôm sau, lúc cướp đoạt đồ ăn, y cứng rắn cắn xuống lỗ tai một tên nam hài. Từđó, rốt cuộc không người còn dám trêu chọc bọn họ.
Mỗi ngày tự có người cung kính đưa tới đồ ăn, mà hai người thì hoàn toàn dấn thân vào tu hành bộ quyền pháp kia.
Thời gian dần trôi qua, bọn hắn phát hiện theo tinh thông quyền cước, thân thể của bọn hắn càng ngày càng mạnh. Cho dù bản thân mình trước kia chưa từng tiếp xúc bất kì tu hành hay liên quan đến huấn luyện, Từ Hàn cùng Lưu Sanh cũng hiểu được tốc độ tinh tiến như thế là cực kỳ khác thường.
Nhưng đồng thời điều này cũng làm cho phỏng đoán lúc trước của bọn hắn càng vững chắc.
Cuộc sống như vậy tiếp tục đến ba tháng sau.
Ngày kia Lục Đại Ngưu đột nhiên gọi Từ Hàn cùng Lưu Sanh, dẫn tới gặp một vị nam tử mặc áo xanh, nói cho bọn hắn biết vị nam tử kia tên là Nguyên Tu Thành, là Đà Chủ thành Thượng Vân, để cho bọn họ đi theo lão.
...
Hai người như chưa hiểu rõ tình cảnh của mình, dưới sự dẫn dắt của nam tử mặc áo xanh đi ra phòng tối. Mọi việc đến quá mức nhanh chóng, thế cho nên lúc cửa sòng bài bị đẩy ra, trên đường phố thành Thượng Vân người người lui tới, cùng với mặt trời ngày xuân rực rỡ bắn vào mắt của bọn hắn, hai người vẫn đang ngây người như cũ.
"Lên xe đi." Nam tử mặc áo xanh cũng không cho hai người quá nhiều thời gian hưởng thụ cảnh đẹp như vậy, lão quay đầu nhìn hai người, thanh tuyến lạnh nhạt nói.
Cho dù là Lục Đại Ngưu cũng phải cẩn thận hầu hạ nam tử mặc áo xanh, hiển nhiên không phải là người Từ Hàn cùng Lưu Sanh có thể ngỗ nghịch đấy. Mặc dù đối với cảnh tượng như vậy không nỡ bỏ qua, nhưng sau một khắc bọn hắn vẫn thành thành thật thật leo lên xe ngựa sớm đã ở trước cửa đợi chờ.
Nguyên Tu Thành, cũng chính là vị nam tử mặc áo xanh kia, cùng lúc đó trèo lên xe ngựa.
Xe ngựa trên đường đi về phía trước, rất nhanh liền chạy ra khỏi thành Thượng Vân, đi tới một chỗ nào đó.
Sau khi trải qua một phen tinh thần hưng phấn, Từ Hàn cùng Lưu Sanh dần dần có chút lo lắng, thế nhưng vị Nguyên Tu Thành đại nhân sau khi vào xe liền ngồi ở một bên nhắm mắt nghỉ ngơi, không có một chút ý cùng hai người nói chuyện.
Từ Hàn cùng Lưu Sanh liếc nhau, thần sắc đều có chút ngưng trọng.
Trong xe ngựa lắc lư bốn năm canh giờ, sắc trời dần dần chuyển tối.
Mà Từ Hàn cùng Lưu Sanh trong lòng bất an cũng càng ngày càng lớn.
"Hỏi đi, các ngươi muốn biết những thứ gì?" Nguyên Tu Thành tuy rằng nhắm mắt lại, nhưng đối với tình trạng của hai người lại dường như rõ trong lòng bàn tay. Thanh âm lạnh lùng của lão phá vỡ bầu không khí trầm mặc bên trong xe ngựa.
Hai người nghe vậy trong lòng giật mình, lại lần nữa nhìn nhau, hiển nhiên đối với năng lực mà Nguyên Tu Thành biểu hiện ra, cực kỳ khiếp sợ.
Lại là một phen do dự, Từ Hàn cuối cùng khua lên dũng khí, nhìn về Nguyên Tu Thành đang nhắm mắt nói: "Ngươi rốt cuộc muốn chúng ta làm chuyện gì?"
"Mười lăm lượng bạc mua năm năm sinh mạng của các ngươi, trong năm năm này đương nhiên là muốn dùng mạng của các ngươi, đi kiếm số bạc này về." Nguyên Tu Thành vẫn như cũ nhắm mắt lại.
"Vậy tại sao trong phòng tối sẽ có người không ngừng chết đi? Những đồ ăn kia có phải hay không..." Từ Hàn hỏi tiếp.
"Trong thức ăn được bỏ vào Yêu đan, ăn về sau, yêu lực sẽ ở trong cơ thể của ngươi toả ra, nếu như phụ trợ quyền cước mà chúng ta truyền thụ cho, liền sẽ hấp thu vào trong lục phủ ngũ tạng các ngươi, làm mạnh mẽ khí lực của mình, nhưng nếu có một chút lười biếng..." Nguyên Tu Thành không đợi Từ Hàn nói xong vấn đề của mình, liền đã đoán được lão muốn nói điều gì kế tiếp, liền lập tức hồi đáp.
Hai người nghe vậy lại sững sờ, điều này cùng đồng nhất với phỏng đoán lúc trước của bọn hắn, sau khi nhìn nhau đều có chút nghĩ đến mà sợ, theo như lời nói của Nguyên Tu Thành cho dù bọn họ hết mình giảm bớt sức ăn như Lưu Sanh trước kia, lại như cũ tránh không được cuối cùng bị yêu lực làm hại, may mắn bọn hắn lựa chọn một con đường đúng đắn.
"Vậy kế tiếp đây?" Từ Hàn vội vàng lại lần nữa đặt câu hỏi.
Lúc đó hai con ngươi của Nguyên Tu Thành bỗng nhiên mở ra, khóe miệng của lão bỗng nhiên phác họa ra một ý cười.
"Kế tiếp, chính là một cái thử thách cuối cùng." Lời nói của Nguyên Tu Thành vừa phát ra, xe ngựa kia bỗng nhiên ngừng lại.
"Nguyên Đà Chủ, ngươi tới có chút chậm a." Lúc này ngoài xe ngựa truyền đến một giọng nói, trong thanh tuyến mang theo một chút vẻ đùa cợt.
Vẻ đùa cợt kia giống như không thèm che dấu, ngay cả Từ Hàn cũng có thể nghe được rõ ràng.
Nhưng Nguyên Tu Thành đối với chuyện này giống như không nghe thấy, thần sắc trên mặt như trước vô cùng lạnh nhạt.
"Xuống xe đi." Lão nhẹ nhàng nói.
Từ Hàn cùng Lưu Sanh không dám có chút chống lại, vội vàng theo Nguyên Tu Thành một đường đi xuống xe ngựa.
Tâm trạng của hai người hiển nhiên rất bất an, mà sau khi bọn hắn đi xuống xe ngựa, thấy rõ tình hình trước mặt không khỏi sững sờ.
Xe ngựa chạy được mấy canh giờ, sắc trời sớm đã chuyển tối, mà giờ khắc này bọn hắn đang ở trước mặt một chỗ rừng rậm.
Rừng rậm kia cực kỳ âm u, bị khói mù bao phủ, trong bóng chiều lộ ra khí tức quỷ dị.
Mấy vị nam nữ cùng mặc áo xanh giống như Nguyên Tu Thành đã đứng ở trước mặt từ rất sớm, phía sau bọn họ đều không ngoại lệ cũng mang theo mấy vị hài đồng cùng niên kỷ lớn nhỏ với Từ Hàn hoặc là Lưu Sanh.
Nhìn thần sắc trên gương mặt chúng, có lẽ là cũng giống như Từ Hàn đã từng trải qua.
"Nguyên Đà Chủ làm cho chúng ta đợi thật lâu a."
Dưới sự dẫn dắt của Nguyên Tu Thành, hai người đi theo lão tới trước mặt mọi người, lúc này liền có một vị nam tử trung niên sau lưng dẫn theo năm vị hài đồng đi lên trước, quay qua Nguyên Tu Thành chắp tay nói.
Mặc dù Từ Hàn cùng Lưu Sanh tuổi còn quá nhỏ những vẫn có thể nghe ra gã lai giả bất thiện.
Thế nhưng Nguyên Tu Thành đối với chuyện này xem như không có gì, chưa từng trả lời gã ngược lại dẫn hai người tiếp tục đi về phía trước, đi đến phía sau đám người, chỗ đó có hai vị nam tử mặc áo tím đang yên tĩnh xếp bằng ở tại chỗ.
"Nguyên Tu Thành bái kiến hai vị sứ giả đại nhân." Nguyên Tu Thành xưa nay lãnh đạm đối với hai vị nam tử áo tím ngược lại biểu hiện ra thật nhiều cung kính, lão chắp tay với hai người nói.
"Ừ, tới." Hai vị nam nhân mặc áo tím cùng lúc đó ngẩng đầu lên, Từ Hàn lúc này mới có thể nhìn rõ, trên đầu hai vị nam nhân mặc áo tím cũng mang theo một cái mặt nạ màu đồng cổ.
Một cái là đầu trâu hai mắt chứa sát khí, một cái là mặt ngựa thần sắc u ám.
Cảnh ban đêm nồng đậm, đỉnh núi hoang vu, thêm với hai người mặt nạ quỷ dị, tựa như làm cho Từ Hàn một trận phát lạnh trong lòng, hắn vô thức nhìn qua Lưu Sanh, lại thấy y hiện tại cũng là sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên sợ hãi rất nhiều.
"Vậy liền bắt đầu đi." Nam tửáo tím liếc nhìn nhau, nói như vậy.
Thanh âm của bọn họ cũng không lớn, nhưng lời ấy vừa phát ra, đám người tốp năm tốp ba mặc áo xanh nhao nhao thu hồi thanh âm của mình, cung kính mang hài đồng phía sau mình xông tới.
"Chúng ta là hai sứ giả ngưu đầu mã diện (đầu trâu mặt ngựa) vì Thái Sơn vương buông xuống, chỗ chướng khí sau lưng chính là rừng cổ, trước kia là chỗ chôn người bị ruồng bỏ, bọn hắn ở trong rừng cổ nhận chướng khí bồi dưỡng, hóa thành yêu thi, việc các ngươi phải làm chính là ở trong đó lấy được mười khối đầu người mới có thể đi ra rừng cổ, hoặc là, chết."
Mà dường như đáp lại lời nói của hai người này, đợi cho bọn hắn nói xong, bên trong rừng rậm kia bỗng nhiên truyền đến một trận gầm nhẹ giống như người không phải thú. Trong lòng Từ Hàn run lên, ánh mắt cũng càng kinh hãi nhìn về phía rừng rậm kia, giống như rừng rậm trước mặt là một chỗ địa ngục nhân gian dữ tợn đáng sợ.
"Thời gian của các ngươi không nhiều lắm, chỉ có mười lăm ngày, một khi vượt qua kì hạn này, nhất định sẽ bị Yêu khí tràn ngập trong rừng cổ xâm nhiễm, tác động đến yêu lực trong cơ thể các ngươi, hóa thành yêu thi, bởi vậy, tránh né cũng không phải là phương pháp tốt, muốn sống sót, phải chủ động xuất kích!"
Thanh âm nghiêm ngặt của đầu trâu mặt ngựa lại lần nữa vang lên, truyền vào trong tai mỗi người ở đây rõ ràng.
"Tôn Thượng, ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?" Ngay tại lúc tất cả hài đồng đều bị một màn đột nhiên xuất hiện này làm cho kinh sợ tới mức ngốc trệ, một tiếng nói non nớt lại bỗng nhiên vang lên.
Lúc đó Từ Hàn theo bản năng quay đầu nhìn lại, lại thấy cách đó không xa, một tên nam hài cao lớn trong đám người đứng thẳng thân thể, nhìn về phía đầu trâu mặt ngựa.
"Hả?" Hai vị nam tử áo tím hiển nhiên cũng không có ngờ tới chuyện này, bọn họ hơi hơi do dự, ngược lại là không có ý đi trách tội. "Hỏi đi."
"Nếu là đầu người, như chúng ta có tính không?" Đứa bé trai kia hỏi một cái vấn đề làm cho mọi người ở đây biến sắc, những trên mặt của nó lúc này hiện ra một vẻ tàn nhẫn mà đáng ra không thuộc về cái tuổi này.
"Vấn đề hay." Đầu trâu mặt ngựa ngừng lại, sau khi cân nhắc một chút, bọn họ mới dùng thanh tuyến âm trầm đáp lại.
"Đã là đầu người, tất nhiên giữ lời."
---o0o---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.