Tàng Phong

Chương 31: Đại Quân có dám đánh cuộc




Dịch: Phuongkta1
Đường lên núi cũng không hề bằng phẳng.
Từ Hàn cùng Thương Hải Lưu mất hơn mười bảy ngày mới bò lên trên đỉnh núi Đại Uyên.
Nguyên nhân vì Thương Hải Lưu một đường dùng thuật pháp hỗ trợ, nếu để cho Từ Hàn tự mình đi coi như hắn không sẩy chân rớt xuống, có thể còn sống đến đỉnh núi này, chỉ sợ cũng mất đến hai ba tháng.
Mà khi tới được đỉnh núi, cảnh sắc trước mắt bỗng nhiên biến đổi.
Đỉnh núi Đại Uyên là một khối binh đài trọc lóc rộng lớn tới trăm trượng, cực kỳ bằng phẳng, không giống tự nhiên, lại càng giống như bị một lưỡi dao khổng lồ sắc bén cứng rắn cắt ngang.
Ý nghĩ như vậy làm cho Từ Hàn cảm thấy một hồi không rét mà run.
Hắn không thể nào tưởng tượng được rốt cuộc là nhân vật mạnh mẽ tới mức nào, mới có khả năng làm được điểm này.
Có lẽ chỉ có Đại Thánh Yêu tộc trong truyền thuyết mới có thực lực như vậy, mà một khi liên tưởng đến những truyền thuyết về núi Đại Uyên, lần đầu tiên Từ Hàn hoài nghi ngôn luận có vẻ vô căn cứ như vậy có phải là sự thật hay không.
So với việc Từ Hàn nghi thần nghi quỷ, Thương Hải Lưu lại có vẻ rất quen thuộc với chỗ này.
Lúc lão đi đến đỉnh núi kia lại chợt dừng bước, sau đó ánh mắt bình tĩnh trầm mặc trong chốc lát.
"Đã tới."
Lão nói như vậy.
Thanh tuyến trầm thấp, lại nhu hòa.
Giống như đang cảm thán, hoặc có thể là tạm biệt.
"Tiền bối?" Từ Hàn ở bên cạnh nhìn bầu trời trống rỗng, lại nhìn thần sắc căng thẳng của Thương Hải Lưu, hắn cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng lại lo sợ bất an.
Thương Hải Lưu vào lúc đó cũng tung người nhảy lên phía trên mái vòm.
Từ Hàn trong lòng giật mình liền muốn đuổi kịp, nhưng một bức tường vô hình lúc này lại chợt lơ lửng trước người hắn, Từ Hàn cùng mèo đen trên vai không kịp đề phòng trùng trùng điệp điệp bắn trở về ngã ngồi trên mặt đất.
"Nhóc con." Thương Hải Lưu đứng chắp tay trên mái vòm, lão ngửa đầu nhìn nhìn phương xa, trong miệng nói như vậy.
Từ Hàn ngã ngồi trên mặt đất vội ngẩng đầu nghi hoặc nhìn về phía Thương Hải Lưu, đang muốn nói điều gì đó.
"Nếu như ngày đó, ta mang theo kiếm. . ."
"Thắng hay bại, vẫn chưa biết được."
Nhưng giọng nói của Thương Hải Lưu lại vượt lên trước một bước vang lên.
Sau đó lúc Từ Hàn vẫn sững sờ, một tay của Thương Hải Lưu bỗng nhiên đưa ra ngoài, nó nắm chặt ở trên hư không, Từ Hàn liền cảm nhận được chấn động trên lưng mình, thanh trường kiếm màu đỏ tươi kia liền phát ra một tiếng thanh minh, hóa thành một đường ánh sáng lung linh bay vào trong tay Thương Hải Lưu.
Thương Hải Lưu hiển nhiên vẫn là lão, bộ dáng lôi thôi, quần áo tả tơi.
Chỉ là gió núi không biết phát ra từ nơi nào vào một khắc này kéo tới.
Tóc trắng trên trán lão như cỏ dại bị gió núi thổi tung lên, áo bào xám quanh người tung bay.
Một cỗ khí thế cuồn cuộn tuôn ra từ trong cơ thể lão, phía trên mái vòm lập tức tung lên bụi bặm.
Thương Hải Lưu nhìn tới phương xa, trong mắt đục ngầu sáng lên một đường thần quang, mơ hồ trong thiên địa dường như vang lên từng đợt thanh âm rồng ngâm hổ gầm.
Từ Hàn sững sờ nhìn Thương Hải Lưu phía xa, trong đầu chẳng biết vì sao chợt nhớ lại ngày trước lúc Thương Hải Lưu đi tới thành Thiên Đấu, cũng không mang theo thanh kiếm này.
Vậy nếu như mang theo. . .
"Nhóc con, quên hỏi ngươi, ngươi có dám nhận cánh tay mà lão phu tìm cho ngươi hay không?" Thương Hải Lưu vào lúc đó chợt quay đầu nhìn về phía Từ Hàn, hỏi như vậy.
Từ Hàn hiểu được ý tứ trong lời nói của Thương Hải Lưu, hắn đứng người lên, im lặng đối mặt với Thương Hải Lưu thật lâu, cuối cùng, hắn cung kính khom người xuống, thần tình nghiêm túc nói: "tiền bối ban tặng, Từ Hàn không dám khước từ."
"Tốt!"
Thương Hải Lưu nghe vậy cười lớn một tiếng, giống như hoàn thành tâm nguyện nào đó, thần sắc trên mặt lão lập tức trở nên nhẹ nhõm, rồi sau đó lão thu hồi ánh mắt của mình, vung thanh trường kiếm trên tay mình lên cao dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Từ Hàn.
"Phản đồ đời ba mươi chín Kiếm Lăng Nam Hoang - Thương Hải Lưu, cầu kiến Đại Quân!"
"Phản đồ đời ba mươi chín Kiếm Lăng Nam Hoang - Thương Hải Lưu, cầu kiến Đại Quân!"
"Phản đồ đời ba mươi chín Kiếm Lăng Nam Hoang - Thương Hải Lưu, cầu kiến Đại Quân!"
. . .
Giọng nói của Thương Hải Lưu vào lúc đó như thủy triều tuôn ra, tiếng sau cao hơn tiếng trước, vang vọng qua lại ở trên đỉnh núi Đại Uyên không một bóng người.
Lão quát liên tục chín tiếng sau đó mới dừng lại, nhưng tiếng vang vẫn còn vang vọng.
Lại thêm mười hơi thở trôi qua.
Thanh âm của Thương Hải Lưu dần dần dừng lại, mà Từ Hàn lại sinh ra nghi hoặc nhìn Thương Hải Lưu, không hiểu hành động của lão lúc này là có ý gì.
Oanh!
Mà đúng lúc này trong núi rừng chợt vang lên một tiếng nổ thật lớn.
Thú vật hoảng hốt, chim vỗ cánh bay.
"Hô. . ."
Còn không chờ Từ Hàn từ bên trong tiếng nổ mạnh nơi này phục hồi tinh thần lại, một tiếng thở lâu dài một lần nữa từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Thanh âm kia cực kỳ giống sinh vật cực lớn nào đó, từ trong thời gian ngủ say dài dòng buồn chán phát ra tiếng lẩm bẩm lúc tỉnh lại.
Từ Hàn chưa bao giờ gặp cảnh tượng kỳ quái như vậy, hắn trầm xuống con mắt, cảnh giác liếc nhìn bốn phía. Ngay cảm mèo đen trên vai hắn vào lúc đó đã nhận ra một chút khác thường, hai con ngươi híp thành khe hở hẹp, khóe miệng lộ ra răng nanh, thỉnh thoảng phát ra một hồi tiếng gầm gừ.
So với việc Từ Hàn cùng mèo đen cảnh giác toàn phần, Thương Hải Lưu tựa như đã sớm đoán trước được tình huống này, lão đeo kiếm trong tay vào sau lưng, đứng chắp tay, nhìn thẳng một chỗ trước mặt mình, giống như đang kiên nhẫn đợi một thứ gì đó.
"Lại thêm ba trăm năm sao?"
Mà sau đó chỉ mấy hơi thở, một đường thanh tuyến trầm thấp chợt vang lên.
Trước người Thương Hải Lưu vào lúc đó dần dần hiện ra một cái hư ảnh màu đỏ. (hư ảnh: những hình ảnh mờ nhạt)
Từ Hàn cách cực kỳ xa, cũng không thể thấy rõ hình dáng của hư ảnh kia, chỉ cảm thấy hư ảnh kia hiện lên trên không trung, giống như đi ra từ trong hư không, cực kỳ quái dị.
Hư ảnh màu đỏ cũng không hề để ý tới Từ Hàn, ánh mắt của nó từ một khắc hiện lên đã thẳng tắp rơi vào trên người Thương Hải Lưu, nó dò xét Thương Hải Lưu một hồi, thật lâu sau đó hư ảnh mới thu hồi ánh mắt của mình, sau đó chậm rãi nói ra.
"Rốt cuộc trong ba trăm năm này đã xảy ra chuyện gì, Kiếm Lăng Nam Hoang lại phái ra một tên Đại Diễn cảnh bình thường đến phong ấn bản tôn. Là thời gian quá dài nên người đời đã sớm không còn nhớ uy danh của bản tôn, hay là Kiếm Lăng Nam Hoang không người, truyền thừa đứt gãy?"
Thanh tuyến của hư ảnh cũng không thể nói là quá cao, nhưng trong giọng nói mang theo một cỗ uy nghiêm bẩm sinh của người bề trên.
Từ Hàn ở nơi xa nghe đến đó, trong vài câu nói ngắn ngủi của hư ảnh bao hàm những chữ giống như là, ba trăm năm, phong ấn, đều biểu hiện cho Từ Hàn thấy được hư ảnh bất phàm, thậm chí nhân vật trong những truyền thuyết kia rất có khả năng là nhân vật có cấp bậc Tiên Nhân hoặc là Đại Yêu.
"Đại Quân nói đùa, uy danh của Đại Quân dù cho nghìn năm vạn năm cũng không người nào dám quên, Kiếm Lăng Nam Hoang ta sao dám khinh thường Đại Quân." Thương Hải Lưu dường như đã sớm đoán được hư ảnh này sẽ xuất hiện, lão vừa cười vừa nói, ngữ khí bình thản, nhưng hào quang trong con ngươi lại càng sáng ngời.
"A?" Hai con ngươi hư ảnh chợt nheo lại, bên trong hiện ra ánh sáng lạnh lẽo.
"Vậy ngươi cho rằng bằng ngươi có thể phong ấn bản tôn sao?"
"Kiếm Lăng Nam Hoang nhận lệnh của tổ tiên trông coi Đại Quân, ba trăm năm phong ấn một lần, đến nay đã hơn bốn ngàn năm, tới đời Thương mỗ mặc dù tu vi không bằng tổ tiên, nhưng cuối cùng vẫn không muốn phụ lòng tiền bối đời trước ủy thác, Thương mỗ nguyện lấy thân thể tàn phế thử một lần."
Thương Hải Lưu vẫn như không quan tâm đối với sự đùa cợt trong lời nói của hư ảnh, lão nghiêm mặt nói, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhưng lại cực kỳ nghiêm túc.
"Hả?" Hư ảnh kia dường như cũng cảm nhận được thái độ rất nghiêm túc của Thương Hải Lưu, gã thu hồi thần sắc đùa cợt, lại đánh giá lão già trước mắt một phen.
"Hơn bốn nghìn năm trăm năm, có tất cả mười bốn vị Kiếm Tiên Nam Hoang đã tới nơi này, còn sống rời đi chỉ có hai ba người, ngươi chỉ là Đại Diễn cảnh cũng dám tới đây, là muốn trấn áp ta thêm ba trăm năm, hay là nóng vội muốn thả bản tôn rời núi?" Hư ảnh hỏi lần nữa, bên trong thanh tuyến bớt đi chút cuồng vọng, nhiều thêm phần nghi hoặc.
"Được hay không cần phải thử qua mới biết, chẳng qua nếu như Đại Quân tự tin đến thế, có dám đánh bạc một cuộc với tại hạ." Thương Hải Lưu vẫn giữ nguyên thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh của chính mình, ngữ khí bình thản làm cho vị Đại Quân đã sống không biết bao nhiêu năm tháng kia sinh ra một loại ảo giác giống như gã không thể hiểu rõ được lão.
Nhưng dù sao hư ảnh cũng có sự kiêu ngạo của riêng gã, sau một lúc trầm mặc thật lâu, liền nói ra lần nữa: "tốt, chẳng qua ngươi muốn cùng bản tôn đánh bạc thứ gì?"
"Nếu như tại hạ bất hạnh chết đi, không thể trấn giữ Đại Quân như tiền bối tiên hiền, tại hạ cam đoan trong vòng mười năm sẽ không hề có người khác tới núi Đại Uyên, trong vòng mười năm này Đại Quân có thể thoát ra hay không liền xem tạo hóa của Đại Quân rồi." Thương Hải Lưu chậm rãi nói.
Hư ảnh kia hiển nhiên không ngờ rằng Thương Hải Lưu lại đưa ra tiền đặt cược như vậy, gã không khỏi sững sờ.
Đã hơn bốn ngàn năm gã bị phong ấn nơi đây, cứ cách ba trăm năm phong ấn sẽ buông lỏng, bởi vậy cứ đến lúc này Kiếm Lăng Nam Hoang sẽ phái ra môn đồ đến đây củng cố lại phong ấn, những người kia nói chung đã chết ở trong tay gã, nhưng đồng thời gã cũng không có cách nào ngăn cản phong ấn bị lần lượt gia cố.
Tịch mịch hơn bốn ngàn năm thực sự cực kỳ gian khổ, nếu lời nói của Thương Hải Lưu là thật, vậy gã sẽ có thêm khoảng chừng mười năm, vả lại không có môn đồ của Kiếm Lăng đến đây làm loạn, muốn thoát thân ra khỏi đây cũng không phải là không có khả năng, bởi vậy điều kiện mà Thương Hải Lưu đưa ra có thể nói cực kỳ mê người đối với gã.
Nhưng đồng thời, vị Đại Quân kia cũng không phải là hạng người ngu xuẩn.
Nếu như Thương Hải Lưu dám đưa ra ván cược như vậy, thứ nhất vật mà lão muốn chắc chắn không là thứ thông thường, thứ hai lão cũng cực kỳ tự tin đối với thực lực của mình. Hư ảnh hiểu rõ những thứ này, nhưng cuối cùng không thể buông bỏ khát vọng đối với sự tự do.
Gã nhíu lông mày suy nghĩ hồi lâu, mới vừa nói: "vậy nếu như ngươi thành công?"
Thương Hải Lưu nghe vậy cười cười, lão chậm rãi nói.
"Nếu như tại hạ may mắn chiến thắng, tại hạ muốn một vật trên người Đại Quân."
Thương Hải Lưu vừa nói ra, Từ Hàn ở xa xa vốn đã bị cuộc nói chuyện của hai người khiến cho hoàn toàn khiếp sợ lại mãnh liệt hồi phục thần trí, hắn dùng ánh mắt không thể tin được nhìn về phía Thương Hải Lưu, đồng tử trong mắt đột nhiên phóng đại, trong lúc mơ hồ một cái phỏng đoán đáng sợ nổi lên trong lòng hắn.
"Vật gì?" Hư ảnh kia cau mày hỏi, gã bị phong ấn nơi đây đã hơn bốn ngàn năm, trên thân đã sớm không còn dư thừa vật gì, gã thực sự nghĩ mãi mà không rõ vật mà Thương Hải Lưu muốn là vật gì.
"Một cánh tay của Đại Quân."
Lời vừa nói ra, bất kể là hư ảnh kia hay là Từ Hàn nơi xa vào lúc đó đồng tử đều đột nhiên phóng đại, vẻ tức giận cùng hoảng hốt lộn xộn hiện lên đuôi lông mày hai người.
"Cánh tay của ta?" Hư ảnh kia trầm con mắt nói ra, trong ánh mắt nhìn về phía Thương Hải Lưu hiện lên sát cơ.
"Đại Quân không dám?" Thương Hải Lưu lại lơ đễnh, thanh trường kiếm màu đỏ tươi kia bị lão giữ nắm chắc trong tay, mang theo mũi kiếm sắc bén chỉ về phía hư ảnh, hỏi như vậy, trong giọng nói hoảng sợ lại mang theo ý khinh thường.
Hư ảnh kia hiển nhiên cảm nhận được sự khinh miệt trong lời nói của Thương Hải Lưu, gã sao có thể chịu đựng được? Lập tức nhướng mày, trầm giọng nói.
"Được!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.