Tàng Phong

Chương 17: Họa phúc tương y




Dịch giả: Phuongkta1
Tay của Từ Hàn vừa mới đặt vào đỉnh đầu mèo đen.
Cho dù trước đó hắn đã có sự chuẩn bị, nhưng vào một khắc này, thân thể của hắn vẫn chấn động, tâm thần bị Yêu lực cuồng bạo trong cơ thể mèo đen tràn ra chấn nhiếp.
Từ Hàn vào lúc đó hít sâu một hơi, thầm nghĩ đã không còn đường lùi.
Tiếp đó hắn cắn răng một cái, sắc mặt trầm xuống, toàn lực vận chuyển 《 Tu La Quyết 》 trong cơ thể. Yêu lực cuồng bạo tràn ra từ trong người mèo đen vào lúc đó giống như nước lũ cuồn cuộn rút cuộc tìm được miệng cống rút vào, mãnh liệt thuận theo cánh tay của Từ Hàn tràn vào trong cơ thể hắn.
Cho dù đã dự đoán trước vẻ cuồng bạo của Yêu lực trong cơ thể mèo đen, nhưng trong nháy mắt lực lượng này tràn vào trong thân thể Từ Hàn, sắc mặt của hắn lại trở nên cực kỳ tái nhợt.
Cỗ Yêu lực cuồng bạo kia vẫn chỉ như là một góc của núi băng trong cơ thể mèo đen, những đã khiến cho Từ Hàn cảm thấy lực lượng của mình thua kém quá nhiều.
Bởi vậy có thể thấy được, Yêu lực trong cơ thể mèo đen rốt cuộc dồi dào tới mức nào.
Từ Hàn âm thầm ngừng vận chuyển 《 Tu La Quyết 》, lại tiếp tục hít sâu một hơi, dẹp yên cỗ Yêu lực cuồng bạo đang tàn sát bừa bãi trong cơ thể hắn, sau đó nhướng mày tiếp tục vận chuyển 《 Tu La Quyết 》 thêm một lần nữa,lại tiếp tục rút đi một bộ phận Yêu lực từ trong cơ thể mèo đen.
Thêm tám lần như thế.
Thân thể mèo đen dần dần ngừng run rẩy, mà Từ Hàn cũng cảm thấy thân thể của mình đã đến cực hạn, hắn vội vàng thu tay đang đặt ở trên đỉnh đầu mèo đen, đang muốn xem xét tình trạng của mèo đen.
Nhưng cùng lúc đó thân thể của hắn ngừng lại, sắc mặt trong nháy mắt trở nên vô cùng trắng bệch.
Yêu lực bị hắn dẫn vào trong cơ thể bắt đầu tàn sát một cách bừa bãi, bọn chúng giống như mãnh thú Hồng Hoang đảo loạn kinh mạch của Từ Hàn, dường như muốn lao ra khỏi cái lao lồng này.
"Không tốt!" Từ Hàn thầm nói một tiếng, mà làn da sau một khắc trắng bệch ngắn ngủi lại dưới sự tàn sát bừa bãi này bắt đầu trồi lên từng tầng màu đỏ thẩm kỳ dị.
Đó là mạch máu dưới làn da hắn bắt đầu nổ tung, nếu như không tiếp tục dẫn dắt thì không qua thời gian trăm hơi thở, chỉ sợ Từ Hàn sẽ bị cỗ Yêu lực tàn sát bừa bãi này khiến thân thể nổ tung mà chết đi.
Thời gian khẩn cấp không cho phép Từ Hàn suy nghĩ kĩ, hắn đứng lên, cũng bất chấp mèo đen trong ngực đã dần dần chuyển biến tốt đẹp, thân thể mạnh mẽ nhảy lên rồi chạy ra khỏi cửa phòng, rơi xuống trên đất trống trong đình viện khách sạn.
Yêu lực tàn phá bừa bãi khiến cơ thể hắn sinh ra một cỗ nóng rang, nó khiến thần trí của Từ Hàn trở nên mơ hồ, vì muốn giảm bớt tình trạng như thế, hắn không chút nghĩ ngợi xé nát quần áo trên thân mình, lộ ra bên ngoài thân hình cường tráng rắn chắc, sau đó sắc mặt hắn chợt trầm xuống, vào một khắc này hắn thi triển ra bộ quyền pháp 《 Tu La Quyết 》kia.
Dùng quyền pháp dẫn dắt Yêu lực trong cơ thể để rèn luyện thân thể của mình vốn là gốc rễ của 《 Tu La Quyết 》.
Nhưng thông thường Yêu lực trong cơ thể Tu La đều tới từ việc phục dụng Yêu đan hàng ngày, mà Yêu lực cuồng bạo như này không phải là thứ mà hắn có thể có được?
Bởi vậy công hiệu khi thi triển bộ quyền pháp này lại không thể tiêu hao hết Yêu lực cuồng bạo trong cơ thể Từ Hàn.
Theo việc múa may quyền cuốc, một bộ phận Yêu lực bị dẫn dắt tràn vào bên trong tất cả xương cốt tay chân của Từ Hàn, rèn luyện thân thể của hắn, thế nhưng càng nhiều Yêu lực lại tiếp tục tàn sát bừa bãi, kinh mạch đỏ tươi trong cơ thể hắn không ngừng nổ tung, mà so sánh với tốc độ nổ tung kia thì tốc độ chữa trị nhờ rèn luyện lại chỉ như là muối bỏ biển.
"Không đủ nhanh!" Từ Hàn ý thức được điểm này, hai mắt hắn trở nên đỏ thẫm, ham muốn sống sót đã kích phát tất cả tiềm năng, hắn bắt đầu nhanh chóng thi triển ra bộ quyền pháp để dẫn dắt Yêu lực kia.
Mỗi một quyền mỗi một cước đều dùng hết khí lực của toàn thân, muốn đưa Yêu lực cuồng bạo trong cơ thể thuận theo việc vung vẩy quyền cước đi ra ngoài.
Máu tươi bắt đầu xuyên thấu qua lớp da chảy ra ngoài thân thể hắn, trên làn da hiện lên từng đường máu, thần sắc trên mặt trở nên dữ tợn bởi vì đau đớn dữ dội trong cơ thể, toàn bộ người nhìn qua cực kỳ đáng sợ, tựa như ác quỷ leo ra từ trong Địa Ngục.
"Vẫn chưa đủ!!!"
Từ Hàn chợt quát lên một tiếng, tốc độ vung tay chân tiếp tục tăng thêm mấy phần, Yêu lực trong cơ thể vận chuyển càng nhanh chóng, thậm chí trong lúc hắn vô tình vung vẩy quyền cước hiển nhiên mang theo thanh âm phá không nhè nhẹ.
Lực lượng của một quyền này, có lẽ đã nặng tới mười quân.
Nhưng tình trạng trong cơ thể vẫn không hề lạc quan.
Nóng rang cùng đau đớn trong cơ thể khiến Từ Hàn vài lần suýt lâm vào hôn mê, nhưng hắn dựa vào cỗ liều lĩnh từ Tu La Tràng leo ra gắt gao chèo chống lấy ý chí của mình, không ngừng vung vẩy quyền cước.
Hắn không muốn chết!
Bất kể như thế nào, hắn luôn muốn sống sót!
Ôm theo chấp niệm như vậy, Từ Hàn giống như điên rồ vung vẩy quyền cước của mình trong đình viện khách sạn, cho đến khi phía chân trời phía đông vẩy lên những ánh sáng bạc, một khắc này, Yêu lực tàn sát bừa bãi trong cơ thể hắn cuối cùng bị hắn hấp thu toàn bộ, đầu của hắn bỗng nhiên nổ vang một trận, một cỗ lửa nóng từ bên trong tất cả xương cốt tay chân trào ngược ra, tràn vào đan điền của Từ Hàn, sau đó chạy loạn một hồi trong cơ thể hắn, cuối cùng lại biến mất ở bên trong tất cả xương cốt tay chân.
"Sống... Sống sót rồi ư?" Từ Hàn sững sờ đích nhìn ánh ban mai màu trắng bạc ở phương đông, đáy lòng sinh ra một cỗ cảm xúc phức tạp không thể nói ra là vui mừng hay vẫn là kinh ngạc, đầu vào lúc đó lại trầm xuống, mới mãnh liệt ngã xuống đất.
Mà cách đó không xa, một bóng hình màu đen mãnh liệt thoát ra, thân hình nho nhỏ của nó cứ cắm chặt thân thể Từ Hàn, thứ đối với nó mà nói gần như được coi là người khổng lồ, mãnh liệt nhảy chồm vào trong gian phòng nhỏ của khách sạn.
Võ giả trên thế gian dùng số lượng ngàn vạn mà tính, nhưng con đường chính thống lại như Thương Hải Lưu nói, lấy nội lực làm chủ, lấy ngoại lực phụ trợ. Nhưng cũng không ít người không tuân theo quy tắc thông thường, chỉ tu thân thể, giống như đệ tử Mật Tông của Ẩn Tự nước Đại Hạ, chính là lấy nội lực rèn luyện thân thể,.
Cùng con đường tu hành của tu sĩ hay võ giả bình thường chia làm Bảo Bình, Đan Dương, Tam Nguyên, Thông U, Thiên Thú, Ly Trần, Đại Diễn, thì Mật Tông cũng chia con đường tu hành của bọn họ thành bảy cảnh giới gồm: Bảo Bình, La Hán, Kim Cương, Tử Tiêu, Long Tượng, Thiên Hận, Bất Diệt. Cảnh giới đầu tiên chính là rèn luyện thân thể, coi trọng thân thể như bình quý, khí cơ không lọt, sáu cảnh sau đó mặc dù mỗi cảnh đều liên quan đến nhau nhưng mỗi người lại mỗi vẻ.
Thí dụ như vị Thái thú thành Phượng Lâm đã cùng đánh nhau với Từ Hàn trước kia, mặc dù kém một bước sẽ trở thành hảo thủ đại thành cấp chữ Thiên Đan Dương cảnh, nhưng chống lại Địa cấp La Hán Cảnh như Từ Hàn không chịu được mười chiêu.
Võ giả luyện thể so sánh với võ giả bình thường lúc chưa vào Thông U cảnh, nội lực không có cách nào phóng ra ngoài, ở trên chiến lực có thể nói không chỉ cao hơn một bậc, mà một khi võ giả đã vào Thông U cảnh, nội lực hóa thành Chân Nguyên, phương pháp chuyên công kích liền trở nên cực kỳ biến hóa, khó lòng phòng bị, lúc đó sẽ rơi xuống tầng dưới, nhưng trước đó, chân lý trên đời này chính là võ giả luyện thể sẽ mạnh mẽ hơn rất nhiều so với võ giả bình thường.
Mà Từ Hàn dưới cơ duyên xảo hợp, bằng vào Yêu lực trong cơ thể mèo đen cưỡng ép rèn luyện thân thể, có thể nói là nhân họa đắc phúc một lần hành động phá đi gông cùm xiềng xích của Địa cấp La Hán cảnh, trở thành Thiên cấp La Hán cảnh, tiến thêm một bước sẽ đại thành La Hán Cảnh. Dòng nước ấm vừa mới vọt tới từ bên trong tất cả xương cốt tay chân của hắn chính là thân thể trở thành một cái lối thoát mang đến những hiệu ứng ngược đối với hắn, chữa trị hơn phân nữa thương thế bên trong cơ thể do ngày hôm nay mang đến.
...
Khi Từ Hàn tỉnh lại một lần nữa bỗng cảm giác được trên mặt mình có chút đặc dính, giống như có rượu nước đọng đính vào gương mặt của hắn.
Trong thời gian mơ màng hắn theo bản năng muốn đưa tay xóa đi "Vết rượu" trên mặt, nhưng khi khoát tay lại chạm tới một đám lông mượt. Từ Hàn trong lòng hoảng hốt, buồn ngủ trong đầu lui hơn phân nửa, hai mắt mãnh liệt mở ra.
"Meow!" Lúc này bên tai vang lên một âm thanh rất thân thiết.
Từ Hàn theo tiếng nhìn lại, lại thấy mình chẳng biết từ lúc nào đã nằm bên trong phòng khách sạn, mà mèo đen ở bên cạnh thường ngày cực kỳ lạnh nhạt với hắn thì lúc này đang thân mật thè lưỡi liếm gương mặt của Từ Hàn. Mà cảm giác đặc dính hắn cảm nhận được trong giấc mộng chính là đến từ hành động này.
Từ Hàn sửng sốt một hồi, lúc này mới nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua, hắn chậm rãi ngồi dậy, mèo đen thấy Từ Hàn tỉnh lại, hiển nhiên cũng có chút hưng phấn, trong miệng nó một lần nữa phát ra tiếng thở nhẹ, thân thể nhảy lên trên vai Từ Hàn, nhu thuận thè lưỡi ra liếm móng vuốt của chính mình.
"Là ngươi mang ta trở về sao?" Từ Hàn nhớ kỹ hôm qua sau khi mình gian nan dẫn dắt Yêu lực trong cơ thể, hắn đã mất hết khí lực, mới ngã xuống bên trong đình viện khách sạn, hôm nay lại tỉnh lại ở trên giường, có thể nghĩ đến khả năng duy nhất chính là con mèo đen kia rồi. Chỉ là với thân hình nho nhỏ của nó làm cách nào để mang mình về trong phòng, Từ Hàn lại không thể biết được.
"Meow!" Mèo đen phát ra một tiếng kêu to vui sướng, con mắt hẹp dài híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, đầu lại không ngừng cọ xát cổ Từ Hàn, nhìn bộ dáng giống như đang muốn tranh công về mình.
Từ Hàn hiển nhiên không thể hiểu được tiếng kêu của mèo đen, nhưng không khó nhìn ra mèo đen đã thừa nhận điểm này.
Hắn không kìm được cảm thấy có chút khó tin, nhưng nghĩ đến Yêu lực tràn đầy khó có thể tin được trong cơ thể mèo đen, nghi hoặc như vậy lại vơi đi vài phần, dù sao suy nghĩ từ bất cứ phương diện nào, mèo đen này cũng là loài phi phàm, có chút bổn sự khó có thể hiểu được cũng không thể coi là thần kỳ.
"Cảm ơn." Hắn gật đầu nói, ngữ khí cực kỳ nghiêm túc, không có một chút khinh thường vì đối phương chỉ là một con mèo.
Nói xong, Từ Hàn liền đứng lên.
Hiểm cảnh hôm qua đã khiến thân thể hắn lúc này cực kỳ dính dán, thậm chí trên thân thể trần trụi còn mang theo chút vết máu. Từ Hàn thở dài một hơi, xem ra phải đi chỗ nhà tắm kia tẩy rữa một phen, nghĩ đến như vậy hắn đi tới bên cạnh hành lý của mình chuẩn bị một bộ quần áo dự phòng. Mặc dù người dân Đại Chu luôn thượng võ, nhưng nếu như cả người mang theo vết máu như thế đi ra ngoài, khó tránh khỏi khiến cho người ngoài để ý. Hôm nay Thương Hải Lưu không có ở đây, Từ Hàn cũng không dám vô lễ.
Nhưng vừa mới phóng ra bước chân này, trong lòng Từ Hàn lại chấn động.
Hắn mất thời gian khoảng mấy hơi thở sửng sốt mới cúi đầu nhìn xuống cánh tay còn lại của mình, cỗ lực lượng dồi dào theo bên trong tất cả xương cốt tứ chi liên miên truyền đến đã nói cho Từ Hàn biết, giờ phút này hắn đã phá Địa cấp La Hán Cảnh, trở thành Thiên cấp La Hán cảnh, chỉ cần tiến thêm một bước sẽ đại thành La Hán Cảnh.
Tiến bộ như vậy khó có thể nói rõ có thứ nào đó tăng lên về chất, nhưng tu luyện thân thể vốn đã khó hơn nhiều so với tu luyện nội công của võ giả bình thường, lúc này mới trôi qua một đêm, Từ Hàn đã phá Địa cảnh, không thể nói là không thần tốc.
Hắn nghĩ tới đây, không kìm được nhìn về phía mèo đen đang chuyên tâm chảy chuốt bộ lông của chính mình ở trên đầu vai hắn, khóe miệng vẽ ra một ý cười.
Hắn đưa tay nâng cái trán của mèo đen, nó cũng cực kỳ hưởng thụ đưa đầu về phía cánh tay hắn.
"Tiểu tử kia, ngươi thực sự là cứu tinh của ta a."
Từ Hàn nói như vậy, cũng mặc kệ thần tình mơ hồ không hiểu trên mặt mèo đen, mặc quần áo vào cười lớn đi ra khách sạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.