Tàng Phong

Chương 110: Đạo Lý (1)




"Từ hôm nay trở đi, Linh Lung Các đã không cái cách gọi là Ninh chưởng giáo rồi."
Lãng Triêu Sa nói như vậy, hắn nhìn về phía Từ Hàn, trong ánh mắt hắn lúc đó tràn ngập vẻ đùa cợt.
"Có ý gì?"
Tống Nguyệt Minh ở bên cạnh cau mày hỏi, hắn hiển nhiên chưa hiểu rõ hàm ý trong câu nói của Lãng Triêu Sa.
"Có ý gì?"
Lãng Triêu Sa nhắc lại lời, nhìn về phía Tống Nguyệt Minh, hai mắt chợt nheo lại, cười gằn: "Ý của ta, là từ hôm nay trở đi, cuộc sống của đám cáo mượn oai hùm như các ngươi, tại Linh Lung Các đã kết thúc."
"Lãng sư huynh sao có thể nói ra những lời như vậy, ta cùng Từ huynh cũng chưa từng làm chuyện gì ảnh hưởng tới sư môn. Có câu nói “trưởng giả vi tôn”, Lãng sư huynh là đệ tử thân truyền. Theo lý thì phải tự lấy mình làm gương, sao có thể ăn nói hàm hồ, phỉ báng người khác như vậy? Há chẳng phải là tự mình mất thể thống, đây mới thật sự là phá hỏng môn phong!"
Tính tình Tống Nguyệt Minh vốn rất cương liệt, hắn nghe thấy những lời khi trước của Lãng Triêu Sa, trong lòng tất nhiên không cam. Hắn cũng chẳng hề cân nhắc chênh lệch thực lực giữa hai người, lập tức mở miệng phản bác.
Ở trong thế giới của hắn, luôn luôn cho rằng mọi việc trên đời, chỉ cần nắm được một chữ Lý thì chẳng cần lo gặp phải chuyện bất lợi. Mà không biết rằng, tất cả đạo lý đều là đặt ở quả đấm sau. Đây cũng chính là đạo lý lớn nhất trên cuộc đời này.
Cõi đời này thật ra luôn không thiếu những người như Tống Nguyệt Minh.
Có một số sau khi đã nếm đủ dư vị của thiệt thòi, mới hiểu đạo lý này. Có một số thì không được như vậy, bọn họ sớm đã vì thứ đạo lý mình theo đuổi mà phải bỏ mình.
Mà Tống Nguyệt Minh hiện tại vẫn chỉ nằm ở giữa cả hai loại người, chính là chưa chịu đủ thiệt thòi, vẫn còn chưa hiểu rõ.
Dĩ nhiên, rất nhanh hắn sẽ phải trả giá lớn cho sự cố chấp của bản thân.
"Câm miệng!"
Lãng Triêu Sa sau khi nghe hết những lời của Tống Nguyệt Minh, sắc mặt lập tức sa sầm. Hắn quát lên một tiếng như vậy, lập tức xuất thủ.
Ba!
Một âm thanh chói tai vang lên.
Tống Nguyệt Minh sau khi chịu một cái tát của Lãng Triêu Sa, chỉ cảm thấy đầu ù mắt hoa, gò má bên phải đỏ thẫm, thậm chí khoé miệng cũng rỉ ra một chút máu tươi.
Cả người Tống Nguyệt Minh sững lại, hắn kinh ngạc nhìn Lãng Triêu Sa, nhưng vẫn không hiểu tại sao bản thân lại phải chịu cái tát này.
"Ở đây sao tới lượt phế vật như ngươi lên tiếng!"
Lãng Triêu Sa sau khi tát Tống Nguyệt Minh một cái, nhưng vẫn chưa thấy hả giận. Hắn hùng hổ sấn lại, lại phun thêm một búng nước bọt lên mặt Tống Nguyệt Minh.
"Đều là đồng môn, Lãng huynh cần gì phải như vậy?"
Từ Hàn đối với chuyện như vậy, không hề ngăn cản. Mà vẫn luôn bình tĩnh nhìn Lãng Triêu Sa, trầm giọng hỏi.
"Đồng môn? Lãng Triêu Sa ta không có loại đồng môn phế vật như thế này." Lãng Triêu Sa chỉ Tống Nguyệt Minh, vẻ mặt lộ rõ vẻ trào phúng.
Lúc này, thân hình Tống Nguyệt Minh có thể nói cực kỳ chật vật. Mà đám đệ tử đi cùng trợ khí cho Lãng Triêu Sa cũng hết sức phối hợp, phát ra một tràng cười nhạo báng.
Tống Nguyệt Minh cuối cùng cũng nhờ những tiếng cười này mà tỉnh.
Hắn nhìn những gương mặt đang cười nhạo hắn ở xung quanh, trong bọn họ có một số người có giao tình với hắn, ngày thường đều xưng huynh gọi đệ. Tống Nguyệt Minh cũng thực lòng đối đãi, dù có khi xảy ra bất hoà, Tống Nguyệt Minh vẫn nghĩ tới tình đồng môn, luôn luôn nhẫn nhịn.
Mà tới hôm nay bọn họ lại đối đáp với hắn như vậy.
Cõi đời này có những chuyện khiến người ta khó lòng chấp nhận đều tương tự.
Ngươi dù thật lòng đợi hắn, nhưng ở thời khắc mấu chốt nhất hắn lại bỏ rơi ngươi.
Tống Nguyệt Minh không nghĩ ra lý do, cho nên hắn nhìn về phía những người đang cất tiếng cười, trong giọng nói tràn đầy vẻ nghi hoặc: "Tại sao?"
Giọng hắn rất nhẹ, giống như một miếng băng, dù nhỏ nhưng lại âm lãnh, mà bên trong thì chất chứa một sự nghi hoặc.
"Tại sao?"
Nhưng câu hỏi này lại chẳng thể đổi lại được một lời giải thích của đám người xung quanh, mà đổi lại là những tràng cười chế nhạo càng lớn.
Bọn họ nhìn Tống Nguyệt Minh như nhìn một thằng ngu, rõ ràng bọn họ không hiểu Tống Nguyệt Minh, giống như Tống Nguyệt Minh không hiểu bọn họ vậy.
Trên cõi đời này, ranh giới giữa thánh nhân và tục nhân luôn luôn là một bức tường rất dày, bọn họ không biết thế giới ở phía sau bức tường kia là gì. Mà chỗ khác nhau chính là tục nhân luôn mang theo địch ý với những thứ chưa biết, mà thánh nhân thì nguyện ý đi tìm hiểu những thứ đó.
"Tống huynh vẫn chưa rõ sao?"
Nhưng ngay khi đám người vẫn cười cợt, Từ Hàn vẫn luôn bình tĩnh đứng cạnh nhìn, lúc này chợt đi tới bên cạnh Tống Nguyệt Minh. Hắn nhìn rõ sự nghi hoặc trong ánh mắt của thiếu niên, cảm thấy mình như trở lại những năm tháng đi theo lão ăn mày khi nhỏ. Vào lúc đó hắn vươn tay ra, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên mặt Tống Nguyệt Minh.
"Còn nhớ những lời ta nói với Tống huynh sau chuyện của Chu huynh không?"
"Thân là quân tử, tâm độ tiểu nhân?"
Tống Nguyệt Minh nhìn Từ Hàn, nói như vậy.
"Thế đạo sau này, rất khó nói. Tống huynh nhất định phải nhớ lấy đạo lý này, trên đời tiểu nhân quá nhiều, Tống huynh phải còn sống. Hoặc là làm kẻ tiểu nhân hơn cả cái đám tiểu nhân kia, hoặc là làm quân tử thông minh hơn tiểu nhân."
Từ Hàn nhẹ nhàng hướng về phía Tống Nguyệt Minh nói như vậy, sau đó hắn không cần chờ thiếu niên kia hiểu rõ, liền quay đầu.
Hắn nhìn về phía những đệ tử Linh Lung Các đang cười cợt, ánh mắt khẽ khép hờ.
"Lãng huynh không phải muốn dẫn Từ mỗ tới gặp Tư Không trưởng lão sao?"
Lãng Triêu Sa nghe vậy, mới nhớ tới việc chính sự. Tính tình vị kia thái thượng trưởng lão kia dường như sau khi vượt qua thiên kiếp đã trở nên nóng nảy khác thường, hắn cũng không dám làm những việc rủi ro. Vì vậy ngừng cười, hung hăng trợn mắt nhìn Tống Nguyệt Minh thêm một lần nữa, mới quay về phía Từ Hàn, cất giọng: "Ừ, vậy thì mời đi!"
Vừa nói liền đưa tay, tỏ ý muốn Từ Hàn đi trước, còn tất cả theo sau, trắng trợn đối đãi với Từ Hàn như trọng phạm.
Từ Hàn chỉ lắc đầu một cái, tươi cười đáp lại: "Không khiến Lãng huynh phải nhọc lòng, hay là đường tới Huyền Hà Phong để Từ mỗ mang Lãng huynh đi vậy."
"Có ý gì?"
Lãng Triêu Sa nghe vậy, sửng sốt một chút, nhưng vẫn chưa hiểu ý trong lời của Từ Hàn.
Nhưng ngay khi vấn đề của hắn được hỏi xong, hắn liền lập tức ngừng lại.
Chỉ thấy thân ảnh Từ Hàn nhanh chóng tiến tới gần, một cánh tay cuốn đầy vải trắng cùng lúc đó cũng dần dần phóng đại trong mắt Lãng Triêu Sa.
Cho đến khi choán mất toàn bộ tầm nhìn.
Tại Tế Thế Phủ của Huyền Hà Phong, Long Tòng Vân đang hưng phấn ngồi ở bên phái ghế thủ toạ, nhìn Ninh Trúc Mang. Vị chưởng giáo này vẫn giữ khuôn mặt lạnh như băng, không nói một lời.
Hắn rất cao hứng, Tư Không Bạch đã đặt chân vào Tiên cảnh, khiến tình cảnh trước đây hắn bị Ninh Trúc Mang chèn ép ngay lập tức bị phá vỡ. Ninh Trúc Mang không những bị bãi chức vụ chưởng giáo, mà Tư Không Bạch lại càng ra sức bỏ qua nghị luận của mọi người, đẩy hắn lên vị trí chưởng giáo.
Vì vậy một tội nhân đã từng bị bắt phải diện bích trên Đại Hoàn Phong, chỉ lắc mình một cái đã thành chưởng giáo chân nhân của Linh Lung Các.
Trong lòng hắn đang nghĩ tới cảnh tượng sau khi bị tước đi Thất Tinh Bào của chưởng môn, sắc mặt Ninh Trúc Mang sẽ cực kỳ khó coi. Chỉ cần như vậy đã khiến những khó chịu trong lòng Long Tòng Vân giảm đi hơn phân nửa. Mà lòng cảm kích đối với Tư Không trưởng lão lại càng sâu sắc, tới độ có thể nói thành lời.
Linh Lung Các có tổ huấn, vị trí chưởng giáo chỉ truyền lại trong Huyền Hà Phong, hôm nay Tư Không Bạch làm như vậy chính là không tuân theo tổ huấn. Nhưng Tư Không Bạch đã có tu vi Địa Tiên, hiển nhiên đã chẳng coi chuyện này ra gì, chỉ cần dùng một câu thời kỳ đặc biệt cần dùng phương pháp đặc biệt, đã ép được chuyện này xuống.
Cho dù vị có danh xưng là Đại Diễn Kiếm Tiên, Chung Trường Hận đối với việc đề bạt chưởng giáo này cũng trầm mặc không nói.
Phía Ninh Trúc Mang thất thế, mà Long Tòng Vân là thuận thế.
Tế Thế Phủ nhìn như bình thường, nhưng dòng chảy ngầm trong đó đã hết sức mãnh liệt. Bất kể là trưởng lão chấp sự, hay là những đệ tử thân truyền kia đều yên lặng không mở miệng.
Ngay cả Diệp Hồng Tiên vốn là đệ tử của Tư Không Bạch cũng chẳng biết tại sao chỉ cúi đầu, vẻ mặt chán nản, đứng ở phía sau Tư Không Bạch, không nhúc nhích.
Ngược lại, Phương Tử Ngư ngồi ở hàng sau cùng, lại đang không ngừng ngó về phía cửa đại điện, giống như đang chờ thứ gì đó với vẻ gấp gáp. Dù với tính cách hoạt bát của nàng lúc này cũng chỉ dám dè dặt làm mọi việc, cũng không dám tạo ra chút thanh âm nào.
Mà trong đại điện rộng lơn, trừ tiếng gõ nhẹ từ ngón tay Tư Không Bạch lên mặt bàn, chẳng hề có tiếng động nào khác.
"Sư tôn, khách khanh Từ Hàn của Huyền Hà Phong tới."
Lúc này một vị đệ tử hấp tập chạy vào trong đại điện Tế Thế Phủ, chỉ thấy vẻ mặt vị đệ tử này đầy vẻ bối rối, nhanh chóng bước tới bên cạnhLong Tòng Vân, giọng nói vẫn còn chút run rẩy.
Đại điện im lìm như sống lại, Diệp Hồng Tiên ngẩng đầu lên, Phương Tử Ngư cũng nghiêng đầu, ngay cả Ninh Trúc Mang vốn đang yên lặng, ngay khi nghe đệ tử kia nói cũng nhìn về phía hắn.
Long Tòng Vân nhíu mày một cái, hắn có chút không vui. Trước đó hắn theo phân phó của Tư Không Bạch, phái đệ tử đi tìm Từ Hàn. Bọn họ ở đây cũng vì chờ đợi vị khách khanh của Huyền Hà Phong do Ninh Trúc Mang cất nhắc này, đây vốn là chuyện trong dự liệu. Nhưng biểu hiện của tên đệ tử này, ít nhiều cũng khiến hắn cảm thấy mất mặt.
Dường như cũng đã nhận ra điểm này, vị lão giả ngồi giữa đại điện cũng dừng động tác gõ tay lại.
Lão khẽ a một tiếng, cũng nhìn về phía đệ tử kia.
Âm thanh đó khiến Long Tòng Vân nhất thời không giữ nổi vẻ vui mừng khi trước, nhưng lại khẽ giật mình, có chút bối rối.
"Tới thì tới, cuống cuồng làm gì, hắn có thể ăn thịt ngươi không"
Long Tòng Vân vội vàng mắng tên đệ tử, trong lòng tính toán, sau này nhất định phải sắp xếp một người đáng tin khác mới được.
Hôm nay hắn là chưởng giáo Linh Lung Các, môn hạ đệ tử làm việc tất nhiên phải giữ chút thể diện. Nếu khiến vị thái thượng trưởng lão Tư Không Bạch kia cảm thấy không vui, hậu quả có thể khiến hắn khó lòng chịu nổi.
Nhưng hắn vẫn còn chưa suy nghĩ xong, đại điện Tế Thế Phủ truyền tới một tiếng vang. Cánh cửa to lớn cùng lúc đó cũng bị người ta hung hãn đá văng ra, mà một vật đồng thời cũng bị ném vào trong điện.
Mọi người vào lúc đó vội vàng định thần nhìn lại, chỉ phát hiện vật bị ném tới là một người.
Người này ước chừng khoảng ba mươi, nhìn y phục có thể chắc chắn là đệ tử của Trọng Củ Phong, nhưng khuôn mặt hắn đã sưng đỏ, giống như đã bị người ta đánh hàng trăm cái bạt tai vậy, chẳng khác nào một quả dưa lớn. Hai mắt thì đều nhắm chặt, chắc hẳn đã ngất đi mất rồi.
"Triêu Sa?"
Long Tòng Vân sau hồi lâu mới phát hiện người bị ném vào trong điện chính là đệ tử đắc ý của mình, Lãng Triêu Sa!
"Khách khanh Từ Hàn của Huyền Hà Phong ra mắt chư vị chấp sự trưởng lão!"
Mà lúc này, một giọng nói cũng theo đó truyền tới.
Thanh âm kia, rành mạch rõ ràng.
Đường đường chánh chánh, trung khí mười phần.
Tuy không có thế như lôi đình, nhưng như xuyên qua cả đại điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.