Tàn Thiên

Chương 2: Cửu Hà Đại Lục




Cửu Hà Đại Lục.
Tử Nguyệt Đỉnh bên trên.
Mặt trời đã lặn, mây mù chiều tối đã kinh trở thành màu xám, một nam tử hai mắt tang thương đang bình tĩnh nhìn lấy bầu trời đang dần chìm vào bóng tối kia.
Hắn nhìn ước chừng hai mươi tuổi, tóc dài trên đầu đã kinh biến thành màu xám tro tàn, nhìn càng khiến người cảm giác tịch mịch mà xa cách.
Hắn người mặc lấy một bộ cực kỳ phổ thông màu xám cùng đai lưng màu đen giao nhau áo vải, nhìn tới không có gì lạ nhưng lại khiến người không nhịn được nhìn nhiều mấy lần.
Da trắng như ngọc, đường nét rõ ràng như được đao gọt, lông mày có vẻ có màu xám đen giao thoa, mỗi một chi tiết như là được thiên địa hoàn mỹ nhất sự vật chế tác mà thành.
Đứng trên Tử Nguyệt Đỉnh trên cao, đứng dưới mây mù màu xám chiều về, quần áo này, tóc xám đầy cố sự này, cùng với cái kia đai lưng màu đen, nhìn tới càng khiến lòng người xúc động.
Hắn, dường như đang dần cùng thiên địa dung hợp, rồi lại giống như đang cố gắng vứt bỏ lấy cái thế giới này.
Đây là một cái cực kỳ mâu thuẫn nam nhân, rõ ràng là thân phận cao quý, là một tồn tại vô địch bễ nghễ thiên địa, nhưng hết lần này tới lại khác lại xuất hiện trong mắt thế nhân bằng một cách thức cực kỳ bình thường mà lại không quá bình thường.
Thiên Y hai mắt Vivi nhìn lên đám mây kia.
Lại một tháng rồi trôi qua, lần đó hắn bị người kia ném ra sau thì bị rơi vào cái này Tử Nguyệt Đỉnh, trong phút cuối đó hắn rơi xuống sau thì bị ngất đi, cuối cùng may mắn bị người ngự ở trên đỉnh núi này cứu giúp.
Trong lòng thầm hận tên kia nhưng cũng đành bất đắc dĩ, ai bảo hắn nợ người kia quá nhiều đây.
“Ngươi lại tới đây rồi.” Đang đứng đấy Thiên Y bỗng nhiên nghe được một thanh âm trong suốt như u tuyền lại mang theo một luồng cao cao tại thượng vang lên.
Thiên Y hữu ý vô ý quay đầu nhìn lại, đập vào mắt hắn là một cái nữ tử tuổi chừng mười sáu, khuôn mặt hoàn mỹ vô song, nếu nói trên đời này sắc đẹp có cực hạn mà nói thì nữ tử này đã đạt tới cực hạn của loại đẹp đó.
Nữ tử long mày kẻ đen, nhìn tói càng khiến người cảm thấy anh khí bừng bừng, đôi mắt sâu trong long lanh tinh khiết lại mang theo một loại cao cao tại thượng như đứng trên trời cao nhìn xuống chúng sinh, trên thân mặc một bộ màu đỏ y cùng trăng cuốn giao thoa, nhìn tới càng giống một đóa Hoa Sen.
Đứng cách nàng năm bước, Thiên Y vẫn có thể nghe được một mùi vị hàm súc ý tứ, nó giống như mùi bùn, nhưng hết lần này tới lần khác cái này mùi bùn nghe vào lại không khiến người phản cảm, nó là như vậy mười phần thân cận, tựa hồ một đóa Hoa Sen dù mọc ra từ hố bùn nhưng vẫn không nhiễm lấy một vệt ô uế nào vậy.
Này nữ tử tên là Nguyệt Vô Song, lần trước hắn bị ngất là nữ tử này đem hắn trở về Tử Nguyệt Đỉnh.
Thiên Y lãnh đạm nhìn nàng một lát rồi quay đầu trở về nhìn tới đám mây kia, từ đầu tới cuối không nói một lời.
“Đánh một trận làm sao?” Nguyệt Vô Song thấy hắn không nói cũng không tức giận mà chiến ý dâng trào nóng lòng nói, nàng hiển nhiên là một tên chiến đấu cuồng.
“Ngươi không phải đối thủ của ta.” Thiên Y khàn giọng nhìn nàng chậm rãi nói.
Từ gần một tháng trước, ngày hắn tỉnh lại lúc, con bé này lúc nào cũng tới khiêu chiến hắn, mà kết quả nhưng là luôn thua, hắn thật không hiểu con bé này là một nữ nhân mà tại sao lại hiếu chiến như vậy đây.
“Hôm nay ta vừa đột phá Phá Cung, cảnh giới đã vượt qua ngươi, ta cũng không tin là đánh không thắng ngươi.” Nguyệt Vô Song không quan trọng vẫn là cao cao tại thượng chiến ý mười phần nói.
Lần trước tên này không hiểu sao từ trên cao rơi xuống đi tới Tử Nguyệt Cung của các nàng, mà Nguyệt Vô Song thấy tên này nhưng có thể từ trên cao tới ngàn mét rơi xuống mà còn sống sót đi ra nên hơi kinh dị rồi có chút tò mò tiện tay cứu hắn một mạng.
Mà trải qua nhiều lần tiếp xúc, nàng biết tên này là một vị thiên chi kiêu tử giống như nàng, thậm chí theo một ý nghĩa nào đó hắn còn mạnh hơn cả nàng, dù sao nàng nhưng không phải là đối thủ của hắn.
Nhưng giờ này nàng đã là đột phá Phá Cung, cho nên nàng có tự tin đánh với hắn một trận, thậm chí là có thể dễ dàng thắng hắn.
Mười sáu tuổi đột phá Phá Cung tại Cửu Hà Đại Lục hay bất kỳ đâu đều là một chuyện bình thường, bởi vì Hậu Thiên là rèn da, Tiên Thiên rèn máu huyết, gân cốt.
Trong hai cảnh giới trước tu sĩ thường sẽ chậm rãi rèn luyện cho thân thể để nó đạt được một cái hoàn mỹ nhất trạng thái, như vậy sau này tu luyện, từ Phá Cung trở lên sẽ dễ dàng hơn, con đường cũng sẽ bằng phẳng hơn, dù sao thân thể tốt mới có tiền vốn để tu luyện.
Nguyệt Vô Song lúc trước cảnh giới còn thấp là vì nàng áp chế, cho tới giờ, khi nàng thân thể đã đạt tới hoàn mỹ nhất trạng thái mà nói, tu luyện tốc độ của nàng sẽ theo đó nhanh lên.
Thiên Y cũng không giật mình trước lời nàng nói, hắn không quay đầu sang nói: “Phá Cung? Có ý nghĩa sao? Dù ngươi có đột phá như thế nào cũng không phải là đối thủ của ta.”
Hắn mỗi một câu nói đều là như vậy bình tĩnh không gợn sóng, nó như là đang tường thuật một sự thật không thể chối cái vậy.
Đối với hắn mà nói, có phải Phá Cung hay không, ngươi cảnh giới có cao hơn hắn một cảnh giới cũng chẳng có gì đáng nói, bởi vì ngày hắn Thiên Luân hình thành lúc, hắn có thể vượt cấp khiêu chiến cực kỳ dễ dàng, huống chi hắn cảnh giới đã là Tiên Thiên đỉnh phong, đối đầu với một nha đầu vừa đột phá Phá Cung là điều không mấy khó khăn.
“Thử không phải là sẽ biết sao.” Nguyệt Vô Song cũng không để ý tới lời hắn, lời nàng vừa dứt thân hình lập tức biến mất tại chỗ.
“Oanh oanh” từng tiếng vang lên, hư không nhọn nhạo phát ra từng đợt trùng kích, cả hai mươi trượng trong nguyện lực theo đó rung động càng sâu.
Tại cái sát na này, một đại thủ lấy tốc độ cực kỳ nhanh đánh tới Thiên Y bên này, đại thủ xung quanh tản mát ra từng tia nguyệt quang âm u lành lạnh, quang huy từ nó tản ra càng chiếu sáng huy hoàng lấy mảnh bầu trời tro tàn này.
Thiên Y đối với cái kia đại thủ chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, hắn cái này một nhìn là có thể nhìn thấu điểm yếu của đại thủ.
Đây là lĩnh ngộ khoảng cách, năm đó hắn cảnh giới sao mà cao, bây giờ một cái liếc là nhìn thấu điểm yếu của một cái Phá Cung tu sĩ cũng không phải là điều gì đáng ngạc nhiên.
Thiên Y tay trái lấy tốc độ cực kỳ bình thường dùng ngón tay đâm vào cái kia đại thủ.
Cái này một ngón tay đâm tới như là vô ý đánh ra mà không phải toàn lực, nhưng dù vậy nó mỗi nơi đi qua nguyên lực xung quanh như bị giam cầm, đại thủ kia tốc độ nhưng lại chậm hơn ngón tay này nửa nhịp.
“Phốc.” Một ngón tay bình thường nhưng lại giống như một thứ sắc bén nhất trên đời đâm xuyên qua đại thủ kia.
Vốn nên tổn thương tới đại thủ kia nhưng Thiên Y tựa hồ không có ý đả thương nàng nên chỉ dựa vào yếu điểm của chiêu thức để phá giải chiêu thức.
“Lộc cộc~” Nguyệt Vô Song thân hình bị đánh lui về sau, nhưng dù vậy nàng cũng không sợ hay kiêng kỵ, hai mắt càng điên cuồng, chiến ý càng dâng trào, dòng máu chảy trong thân thể nàng như bị cái gì kích thích sục sôi lấy.
“Vù.” Nguyệt Vô Song trong tay lấy ra một cái trọng thước, chỉ thấy cái này trọng thước to chừng bốn trượng, dài tới sáu trượng, nó có lấy màu xanh nhạt, xung quanh phù văn phun ra nuốt vào, ở giữa nó có lấy một cái lỗ hổng hình Vầng Trăng Khuyết.
Nhìn nàng lấy ra cái kia trọng thướng lúc Thiên Y lông mi giật giật, hắn thật muốn hỏi, ngươi một cái nữ hài, suốt ngày cứ muốn làm một cái chiến đầu cuồng như vậy có thích hợp hay không.
Hơn nữa, trong tay cái kia trọng thước, thấy thế nào đều không có hình tượng, hoàn toàn không hợp với một nữ tử bề ngoài nhìn như không nhiễm bụi trần, cao cao tại chúng sinh bên trên.
Chỉ là, cuối cùng hắn vẫn không nói ra lời, bởi vì hắn biết cái này nữ tử nhưng là cực kỳ cố chấp mà cao ngạo, bất kỳ ai trong mắt nàng đều là giun dế, đều là thấp hèn sinh vật, cho nên không ai có thể tác động lên ý chí của nàng.
“Ngươi đây là cần gì chứ? Phải biết dù ngươi có cố gắng như thế nào cũng không thể vượt qua được ta, đã như vậy cần gì phải cố chấp như vậy đây.” Thiên Y ánh mắt lạnh lùng, lành lạnh âm u giọng nói khẽ từ khóe miệng phát ra.
Nếu không phải Nguyệt Vô Song là người giúp hắn trong lúc khó khăn, hắn sợ mình đã không nhịn được cho nàng một chưởng xuống địa ngục rồi.
Hắn là ai? Hắn nhưng từng là một người trấn áp vạn thế, là một tồn tại cao cao tại thượng, nhìn xuống thiên địa, năm đó bình thường người muốn đánh với hắn một trận nhưng cũng không đủ tư cách.
Nhưng hôm nay, một kẻ thân phận cao quý như hắn lại bị người xem như là con mồi, hơn nữa còn bị nàng xem như là một cái đồ vật thí luyện, ngươi nói hắn làm sao nhịn được, nếu để người khác biết được hắn nhưng là trở thành cái trò cười cho người trong thiên hạ nha.
Chỉ là, Thiên Y biết, hắn bây giờ không phải là tồn tại trấn áp thiên địa năm đó, hắn bây giờ chỉ là một cái Tiên Thiên đỉnh phong tiểu tiểu tiểu con kiến hôi mà thôi, mọi thứ phải đang diễn ra buộc hắn phải học lại từ đầu.
Nói chung, hắn hoàn cảnh bây giờ chỉ có dùng một câu để hình dung, hổ lạc bầy đồng bằng bị chó khinh!
“Giết.” Nguyệt Vô Song cười lạnh không nói, chiến ý xông thẳng vân tiêu, phong vân theo đó biến sắc.
“Phốc.” Một kiếm nhanh như nguyệt, kim quang trên đó chiếu sáng vạn trượng hồng trần, nó tốc độ cùng lực lượng đã không phải ai cũng có thể đón đỡ được nữa.
Thiên Y hai mắt nheo lại nhìn cái kia trọng thước chém tới, hắn tích súc sức lực cũng không thèm làm, tay phải trực tiếp hướng về một kiếm như nguyệt kia nắm tới.
Một cái huyết nhục chi khi, một cái như là cứng nhất trên đời trọng thước va chạm vào nhau, điều không thể tưởng tượng được như suy nghĩ của mọi người, chỉ thấy bàn tay bình thường kia khẽ nhấc tay, trịnh trọng, dễ dàng, nhưng miễn cưỡng bắt lấy trọng thước, khiến cho nó dù có di chuyển thế nào cũng không thể rung động mảy may.
Nguyệt Vô Song thấy thế con ngươi co rút, nhưng chiến ý lại càng tăng mạnh, huyết mạch như bị cái gì kích thích, nàng cuồng hét một tiếng, huyết khí thao thiên như cuốn lấy thời không, nộ rống dùng hết sức lực truyền vào trọng thước như muốn chém đôi bàn tay bình thường kia vậy.
“Vô dụng, dù ngươi có dùng bao nhiêu lực lượng cũng không thể thoát khỏi bàn tay của ta.” Thiên Y lạnh lùng mà hờ hững nhìn nàng nhàn nhạt nói.
Hắn tuy rằng không phải chủ tu thân thể, nhưng mà Thiên Luân mang lại sức phòng thủ nhưng có thể dần dần khiến hắn thân thể trở thành Kim Cương Bất Hoạt, bây giờ tuy rằng chưa đạt tới cảnh giới đó nhưng dù vậy không phải ai cũng có thể phá vỡ thân thể của hắn, một cái trọng thước tầm thường mà thôi, làm sao có thể phá được thân thể hắn, quản chi nó là do Nguyệt Vô Song sử dụng cũng vậy.
“Ngươi quả nhiên giống như sự phụ nói, trong cùng cảnh giới cùng với hơn ngươi một cấp độ đã không ai có thể trấn áp được ngươi.” Nguyệt Vô Song cũng không nổi giận trước lời hắn nói, dù bây giờ nàng vô lực phản kháng hắn nhưng vẫn là như vậy chiến ý mười phần.
Nàng là một cái điên điên cuồng cuồng hiếu chiến nữ nhân, cũng không biết là di truyền hay là hoàn cảnh ép buộc mà nàng lúc gặp những người cùng cảnh giới là cực kỳ ngứa tay muốn động thủ.
Từ đó, có thể thấy được Nguyệt Vô Song tâm trí thích hợp trong tu luyện là cỡ nào tốt, dù sao ngươi mạnh tới đâu, nhưng khi không có trái tim tiến lên thì làm sao có thể đi đến cuối cùng chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.