Tàn Thiên

Chương 15: Rời đi




Bên ngoài tông bên môn hộ, một mảnh đông đúc người người qua lại đứng đấy.
Hôm nay là Thái Huyền Môn cùng Xích Lạc Môn hai đồng minh môn phái giao lưu tỷ đấu võ học.
Tại trong tông môn được chọn lấy năm người để đi tỷ đấu lần này, dù sao đem đi đông người mà mà không có tinh anh thì còn không bằng đem đi tinh anh trong tinh anh còn hơn.
Sáng sớm tại đấy, Thiên Y ôm lấy Huyền U cùng Nguyệt Vô Song nam tuấn mỹ tuyệt luân, nữ tịnh thế vô song nhàn nhạt cùng đi tới môn hộ phía dưới.
Đập vào mắt ba người là một đám đông đứng tại đấy tiễn đưa những người đi thi đấu lần này, khung cảnh một mảnh náo nhiệt.
Khi hai người đi tới sau đã thấy Huyền Băng đang đứng đấy chờ đợi hai người.
“Ngươi làm sao cũng tới rồi.” Huyền Băng có chút bất ngờ nhìn Thiên Y hỏi, tên này hôm trước không phải nói không rảnh hay sao, làm sao lại tới rồi.
“Ta cũng phải rời đi một thời gian, U Nhi sẽ đi cùng ta.” Thiên Y nhìn nàng nói.
“Tùy các ngươi.” Huyền Băng nhìn hắn thật sâu rồi lạnh lùng nói.
Thiên Y gật đầu, trong lòng cũng là một trận khinh bỉ, con gái mới năm tuổi nhưng yên tâm đem cho người khác đưa đi, cũng không biết nàng trong đầu nghĩ thế nào, vốn nghĩ rằng sẽ phải cứng rắn đem Huyền U đi nhưng không ngờ lại dễ dàng như vậy. Đang định nói cái gì thì bên kia có mấy người đi tới.
Dẫn đầu là một nữ một nam, nữ tử bề ngoài ba mươi có đến, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, dáng người nhỏ nhắn mà xinh xắn, nam thì khuôn mặt bình phàm, ngay cả khí chất cũng bình phàm, từ ngoài nhìn tới khoảng chừng hơn ba mươi.
Phía sau bọn họ đi theo đấy bốn người, đều là nam, khí thế trên thân ẩn dấu đi nhưng Thiên Y vẫn cảm giác được khí huyết cực kỳ hùng hậu trong cùng cảnh giới, tất cả đều là Phá Cung hậu kỳ.
Ánh mắt không tự chủ được nhìn sang Nguyệt Vô Song một bên, nàng bây giờ đã đột phá Phá Cung trung kỳ đỉnh phong, như vậy Chiến Thế Tuyệt Thiên Quyết hẳn là có chút thành tựu đi.
“Tham kiến Huyền Băng trưởng lão.” Bốn nam phía sau hai người đi tới nhìn Huyền Băng rồi cung kính hành bái.
Huyền Băng gật đầu không nói, ánh mắt nhìn về hai người sau.
Bốn người kia thấy nàng gật đầu thì thu hồi động tác, ánh mắt nhìn về Thiên Y hai người, nam thì bọn hắn trực tiếp bỏ qua, khi nhìn thấy Nguyệt Vô Song sau ánh mắt không tự chụ được bị nàng hấp dẫn.
Cũng phải thôi, trên đời này không phải ai cũng như Thiên Y đối với sắc đẹp trực tiếp không nhìn, bọn họ nhưng đều chỉ là mười bảy mười sáu tuổi thiếu niên, lần đầu thấy nữ tử đẹp như nàng làm sao không siêu lòng được.
Nguyệt Vô Song bị đám người kia nhìn cũng không tránh né, ánh mắt cư cao lâm hạ nhìn đám người kia một cái, trong mắt nói không hết hứng thú, đối với Thái Huyền Môn thiên kiêu gì đó nàng cũng có chút hứng thú.
Bình thường đều ru rú trong nhà tu luyện, tài nguyên thì có Huyền Băng đưa tới tận cửu, cho nên cũng không biết Thái Huyền Môn cái gọi là thiên tài có mạnh như Lôi Dương tên kia hay không.
Bốn người kia bị nàng nhìn một cái đều ngượng ngùng cúi đầu, nếu đổi là mỹ nữ có sắc đẹp ngang nàng nhìn tới bọn họ sẽ ưỡn ngực rồi trực diện nhìn nàng, nhưng mà Nguyệt Vô Song ánh mắt kia quá hùng hộ dọa người.
Bị nàng nhìn vào, bọn họ cảm giác như Đế Vương trên cao nhìn xuống ti tiện phàm giân, hơn nữa khi nàng ánh mắt nổi lên hứng thú lúc, cảm giác cứ giống như bọn họ không phải là phàm nhân mà là dế núi, là giun dế…
“Sư muội, đây là hai đệ tử của ngươi sao.” Một nữ tử đứng bên cạnh Huyền Băng, nàng tên là Nghiêm My nhìn Thiên Y hai người tò mò hỏi.
Một bên nam tử cũng vậy, ánh mắt hứng thú liếc hai người, lần trước bọn họ có nghe nàng thu một cái đệ tử, bây giờ tựa hồ lại thêm một cái rồi.
Bọn họ cũng nghe nói Huyền Băng có một cái đệ tử cực kỳ xuất sắc, nàng nói lần này muốn dẫn theo đệ tử cùng đi Xích Lạc Môn, chính vì vậy bọn họ cũng có chút chờ mong nàng có xuất sắc như lời Huyền Băng nói hay không.
“Vô Song, đi tới chào hai vị sư thúc.” Huyền Băng gật đầu rồi nhìn Nguyệt Vô Song nói.
“Đây là Nghiêm My sư thúc, bên này là Túng Vân sư thúc.” Huyền Băng chỉ vào hai người bên cạnh rồi giới thiệu nói.
“Gặp qua hai vị sư thúc.” Nguyệt Vô Song đi tới nhìn hai người gật đầu xem như chào hỏi, từ đầu tới cuối đều là một bộ đứng trên cao nhìn xuống, tựa hồ hai người kia mới là hậu bối, còn nàng nhưng là tiền bối một dạng.
Có lẽ, trong mắt nàng, chúng sinh là giun dế, không ai đáng để nàng cúi đầu, tất nhiên, Huyền Băng có công ơn nuôi dưỡng nàng là một ngoại lệ.
Nhìn nàng thái độ Huyền Băng lơ đãng không thèm để ý, hai người sau thì khuôn mặt tối sầm, chẳng qua vẫn ra vẻ trưởng bối không chấp nhặt trẻ con, theo đó ánh mắt nhìn về Thiên Y, ý bảo tại sao tên này không chào hỏi.
Thiên Y nhìn hai người một cái rồi thu hồi tầm mắt, từ đầu tới cuối không thèm để ý, đùa sao, muốn hắn cúi chào, vậy cũng phải là hạng người gì mới được.
Gọi Huyền Băng một tiếng tiền bối đã là nể mặt Nguyệt Vô Song cùng Huyền U, nếu không bình thường hắn trực tiếp dùng ngang hàng xưng hô rồi.
Hơn nữa, hắn cũng không phải là đệ tử của Huyền Băng nha.
Nghiêm My cùng Tùng Vân suýt chút ngất vì hành động của hai người này, trong lòng thầm mắng Huyền Băng không biết giáo dưỡng đệ tử, ánh mắt không tự chủ được nhìn bốn người phía sau, chỉ thấy bọn họ làm sao mà hiểu lễ nghĩa, trong lòng cũng dễ chịu hơn.
“Tốt rồi, đi thôi.” Huyền Băng chẳng buồn chờ mấy người giới thiệu mấy tên đệ tử phía sau trực tiếp nói, theo đó phất tay một cái, Nguyệt Vô Song bị kình lực kéo lên thiên không rồi bay đi.
“Hừ.” Nghiêm My nhìn Huyền Băng hành động đầu sắp bốc khói, chẳng qua cũng không thể làm sao, tay phải dùng nguyên lực bao trùm bốn người phía sau ròi phi thân bay lên thiên không.
….
Đi xuống Thái Huyền Môn, Thiên Y hai người nhàn nhã đi từng bước như đang đi dạo.
Huyền U ngồi trên vai Thiên, đôi chấn lắc lư rung đùi đắc ý, một mặt tươi cười dáng vẻ, nhìn thấy thế nào đều khiến người khai tâm.
“Thiên Y đại ca, lần này chúng ta đi đâu giết người đây.” Huyền U ngồi trên vai hắn lắc lắc cái chân nhìn bầu trời đám mây hỏi.
Thiên Y không trả lời, ngươi thật không biết một nha đầu năm tuổi nói câu này biết bao hại người sao.
“Nghe Vô Song tỷ nói phía nam có lấy rất nhiều hoa tươi cùng trò chơi, hay chúng ta tới đó chơi đi.” Huyền U thấy hắn không nói tiếp tục đề nghị.
“Lần này ta phải đi lấy một vật.” Thiên Y bình tĩnh đạo, sau cùng còn có một câu hắn không nói, đó là giúp Huyền U đè ép ý chí của Yêu Băng nếu có thể, đây cũng là một trong hai mục đích chính lần này của hắn.
Còn tại sao không diệt luôn ý chí của Yêu Băng, cái này tất nhiên là không thể, bởi vì nếu hắn làm thế, Huyền U linh hồn sẽ thiếu sót, tới lúc đó thân thể sẽ suy nhược, cho tới ngày sức đề kháng yếu đi rồi chết.
Hắn có thể không thể làm như vậy được, cho nên cách duy nhất hắn có thể làm đó là giúp Huyền U làm chủ ý thức mà không phải là Yêu Băng làm chủ.
“Là vật gì.” Huyền U tò mò thuận miệng hỏi.
“Một món binh khí hoặc nói nó là một cái chìa khóa thì đúng hơn.” Thiên Y ánh mắt xa xăm nhìn về phía chân trời bình tĩnh nói.
Tiếp đó Thiên Y trầm mặc đi tới, trên đường đi, băng qua từng cái dãy núi, từng cái thành trì, không tới mười ngày sau, hai người rốt cuộc đi tới địa điểm cần tới.
Đứng tại một dãy núi liên miên không dứt, quang núi có lấy từng con phi cầm uốn lượng thời không, có lấy hung thú khí tức ù ập phả vào khuôn mặt.
Đặt làm bình thường, bất kỳ ai đi tới dãy núi này cũng phải thận trọng mới được, nhưng hôm nay Thiên Y lại đi tới một nơi không có gì lạ này.
“Nơi này là đâu.” Huyền U tò mò nhìn xung quanh không thấy có gì lạ thì nghi ngờ hỏi.
Có lẽ nàng là Yêu Chủ Yêu Băng chuyển thế cho nên đối với phi cầm hung thú gì đó không có một chút sợ hãi, thậm chí còn ẩn ẩn kích thích cho nên không hề bị nơi này hung uy chấn nhiếp.
“Là mồ chôn của những kẻ đáng chết.” Thiên Y ánh mắt lạnh như đảo qua khu rừng, dãy núi này chậm rãi nói.
“Lui ra sau năm trượng.”
Thiên Y đặt Huyền U đi xuống rồi uy nghiêm không cho cái lại nói.
Huyền U thấy hắn đôi mắt uy nghiêm kia không hiểu sao trong lòng sợ hãi, nhu nhược đáp một tiếng rồi cúi đầu nhỏ xuống.
“Oành.” Một tiếng thật lớn từ Thiên Y vang lên, chỉ thấy hắn thân hình phiêu miểu không biết từ lúc nào đã đứng trên thiên không, quanh thân tiên khí bức người.
Hắn giờ khắc này khí thế trầm tĩnh đã không còn sót lại nữa, hắn bây giờ có chăng cũng chỉ là một mảnh mênh mông vô bờ khí thế tản mát ra. Tựa hồ hắn giờ khắc này chỉ cần thân hình khẽ động là có thể khiến cho thiên băng địa liệt, thời không vì đó khuynh đảo.
Mênh mông vô biên tiên khí vờn quanh, hắn đứng đấy nhưng lại khiến người cảm giác như đang đối mặt với Tạo Hóa Chi Chủ, hắn nhất niệm có thể diễn hóa sinh mệnh, nhất niệm có thể lấy đi sinh mệnh của bất kỳ ai, ngươi ngay cả ngưỡng vọng tư cách cũng không có, cực kỳ đáng sợ!
Trên người Tiên Diễm nhảy nhót, mỗi sợi Tiên Diễm giống như một hạt nước nhảy lên nhảy xuống, khi ngươi nhìn vào nó trong lòng nhịn không được ảo tưởng nó sẽ rơi xuống đại địa, rồi theo đó đại địa là một mảnh trầm luân…
Đây là Thiên Y lần trước hấp thu Tiên Ma nguyên khí ở trong cái kia không gian có được.
Vĩnh Hằng Luân nhưng có thể diễn sinh ra bất kỳ cái gì nguyên khí, kể cả cao đẳng tới đâu nguyên khí cũng vậy, ngoài ra, nó còn có thể trải qua lâu ngày tích lũy nguyên khí để làm dữ trự.
Vĩnh Hằng Luân đi theo Thiên Y bao lâu? Cái này không ai biết, nhưng mà ít nhất cũng là hơn vài chục vạn năm, mà trong những năm đó nó tích lũy nguyên khí tới mức độ nào thì ai dám tưởng tượng chứ.
Thiên Y bây giờ chính là dựa vào một phần dự trữ nguyên khí do Vĩnh Hằng Luân sản sinh ra để mạnh mẽ tăng lên cảnh giới.
Còn tại sao không tẩu hỏa ngập ma khi ngạnh sanh tăng lên cảnh giới sao?, cái này tất nhiên là vì hắn lĩnh ngộ cùng tâm cảnh đã có thừa để chưởng ngự chừng đó sức mạnh, cho nên không sao hết.
Thiên Y đứng trên thiên không nhìn xuống vùng núi kia, tâm tư thay đổi, cuối cùng vẫn là quyết định.
“Ầm.” Một tiếng thật lớn vang vọng cả đại lục, Thiên Y đại thủ dơ ra, theo hắn một cái động tác này thiên địa nhưng đều vì đó khuynh đảo, cả không gian cứng rắn nhưng lại không thể chịu đựng được hắn một cái đơn giản động tác mà ầm ầm vỡ ra như gương vỡ.
“Vù vù.” Thiên không bên trên dãy núi, một đại thủ to chừng trăm vạn trượng tiên khí lan ban bỗng nhiên hiện ra rồi lao xuống dãy núi.
Khi cái này đại thủ xuất hiện lúc, thời gian tĩnh chỉ, không gian bị chấn thành bột mịn, nó mạnh mẽ nhưng có thể quét đãng bát hoang, đồ sát chúng sinh.
Tại đại thủ này phía dưới bất kỳ tồn tại nào, là Thần đều phải hôi phi yên diệt, là Ma đều hồn phi phách tán không thể phản kháng, vạn thú phi cầm thân hình theo đó cứng ngắc ầm ầm ngã quỵ xuống đại địa.
Bọn chúng có chăng cũng chỉ có thể ở trong tuyệt vọng miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn lấy đại thủ to lớn đang dần dần đánh tới kia, cái kia đại thủ như là bàn tay Tử Thần đang lao tới lấy đi sinh mệnh của chúng vậy.
“Thứ thuộc về bọn ta chung quy vẫn là phải lấy lại, trên đời này không ai có thể nhúng chàm, kẻ nghịch chi giết.” Lời nói lạnh tới Băng Phong Thiên Địa vang lên trong thiên địa, Thiên Y ánh mắt lạnh như băng nhìn những đôi mắt tuyệt vọng kia của từng con hung thú.
“Ầm.” Đại thủ trực tiếp đánh vào đại địa, tất cả sinh mệnh theo đó tan biến theo gió, từng cái dãy núi đều là một mảnh vỡ nát.
Khi từng dãy núi vỡ nát sau, phía dưới đại địa vậy mà không phải là thâm uyên mà lại là một cái khác đại địa….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.