Tận Thế Tông Sư

Chương 52:




"Thừa Cựu, con không được quên... Phải nhớ..."
Trong đầu phảng phất như có thứ gì đó kích thích bản thân, giọng nói của ông ngoại đứt quãng, mơ mơ hồ hồ, căn bản không thể nghe rõ. Trực giác của Yến Thừa Cựu nói rằng những thứ đó rất trọng yếu, nhưng cậu lại không nhớ nổi điều gì.
Chỉ có bia mộ này, là hình ảnh rõ ràng nhất trong đầu cậu.
【 Tông sư Yến Chi Dĩ khai phái Cổ Võ 】
Hình ảnh chỉ chợt lóe trong đầu Yến Thừa Cựu, cậu muốn nhìn rõ thêm một chút, nhưng tiếc là chỉ kịp nhìn thấy tên ông ngoại.
Ông ngoại... Chết rồi?
Yến Thừa Cựu gần như không thể tin được sự thật này.
Nhưng cậu không thể không tin.
Nếu không vì ông ngoại chết rồi, thì sao cậu có thể tuyệt vọng chết đi trong thế giới của mình, sao có thể đi tới nơi này? Nhưng ông ngoại lợi hại như vậy, gần như là sự tồn tại vô địch trong lòng Yến Thừa Cựu, thực sự Yến Thừa Cựu không nghĩ ra nguyên nhân cái chết của ông?
Yến Thừa Cựu gần như muốn vọt thẳng tới trước mặt Rối Gỗ Tuyệt Vọng, bảo nó trả ký ức mình đã đánh mất lại. Nhưng không thể, cậu căn bản không thể làm được.
Cậu muốn trở lại thế giới của mình.
Dù cho thế giới trước có Tạ Tư Hàm có Lâm Ẩm Vô, thế giới này có Nina, thì cậu vẫn luôn tâm tâm niệm niệm về thế giới mình đã sống bao năm nay.
Từ ngày cậu rời đi đến giờ chẳng qua cũng chỉ mới một năm, nhưng lại giống như đã trôi qua mấy trăm năm. Yến Thừa Cựu gần như sắp cho rằng thế giới kia chỉ là một giấc mộng nửa đêm của cậu.
"Thí luyện cuối cùng của người mới, sẽ trở về thời điểm trước tận thế sao?" Yến Thừa Cựu rất nhanh đã bình tĩnh lại, Lâm Ẩm Vô từng nói, chỉ cần luôn luôn tồn tại thì sẽ có một cơ hội có được thứ mình muốn, có lẽ là chỉ cái này.
Nếu như cậu có thể chấp hành nhiệm vụ trước khi tận thế xảy ra, thì có phải đại biểu cho việc cậu sẽ cứu được ông ngoại không? Thế giới nhiệm vụ có rất nhiều đồ tốt, Rối Gỗ Tuyệt Vọng cũng từng bày đan dược cải tử hồi sinh ra. Chỉ cần cậu sống đến lúc đấy, không sợ không cứu được ông ngoại. Vấn đề duy nhất bây giờ là, thời gian trở lại là lúc nào?
"Tôi không biết ngài là lúc nào, thời gian của mỗi người đều không giống nhau. Thời gian của tôi là năm năm, tôi tồn tại trong thế giới của mình năm năm. Tôi nghe nói có mấy người là mười năm, thậm chí còn hai mươi năm, cũng có một số người chỉ có vài tháng ngắn ngủi." Bây giờ Giang Đại Vệ đã có chút hối hận, nếu trước kia không bị hận ý điều khiển, thì thời gian năm năm đã đủ để hắn hoàn thành nhiệm vụ, nhưng tiếc là không có nếu như, đợi đến lúc hắn phản ứng lại, hết thảy đều không còn kịp nữa rồi.
"Là thế giới của mình, thì hẳn nhiệm vụ tồn tại phải không quá khó mới đúng." Yến Thừa Cựu hiếu kỳ nói, "Chúng ta hao phí nhiều thời gian ở đây là vì phải tìm hiểu đủ thứ, nhưng thế giới của mình thì đơn giản hơn."
"Nhưng thí luyện cuối cùng của người mới, lại có tỉ lệ người mới tử vong cao nhất trừ thế giới thứ nhất." Giang Đại Vệ nở nụ cười, "Không hề đơn giản như vậy. Tại thế giới nhiệm vụ, chúng ta chỉ cần sống đến thời hạn được cho trước là được. Nhưng tại thế giới của chính mình, phải sống lâu hơn tất cả mọi người trên thế giới. Đồng thời, đạo cụ và năng lực chúng ta kiếm được ở mỗi thế giới sẽ bị áp chế đến một phần ba. Muốn sống, phải không ngừng tìm kiếm thời cơ."
"Thời cơ gì?" Yến Thừa Cựu nghe được từ mấu chốt.
"Chính là bản thân thế giới đưa ra những đồ vật có thể cứu sống chính mình. Bản thân thế giới có ý chí, nhưng ý chí của chúng chỉ có thể truyền đạt thông qua cuộc sống của con người. Có vài người có thể lý giải, bắt được cơ hội của thế giới, thành công thoát khỏi hàng ngũ tận thế, không còn nằm trong thế giới nhiệm vụ của chúng ta. Nhưng người như thế đã ít lại càng ít, coi như chúng ta sớm biết, thì cũng phải phí hết tâm tư mới có được một chút suy đoán." Giang Đại Vệ trả lời, "Giống như kỹ thuật kéo dài tuổi thọ Nhân Ngư của thế giới này, khẳng định nó có thể cứu vớt thế giới."
"Sao cậu chắc?"
"Vì nó biến con người thành sinh vật biển." Giang Đại Vệ lời thề son sắt.
"Vậy sao cậu biết, biến thành sinh vật biển sẽ tránh được một kiếp?" Yến Thừa Cựu cười một tiếng.
"Ít nhất tôi có thể sống." Giang Đại Vệ trả lời không hề có thành ý.
Yến Thừa Cựu dừng một chút, cảm thấy Giang Đại Vệ nói hơi sai, nhưng lại rất có lý. Cậu cũng đã âm thầm đoán, nguyên nhân cậu có thể sống sót ở thế giới kia là gì. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có hai điểm, một là Lâm Ẩm Vô, hai là thuốc phun sương.
Đối với câu hỏi của Yến Thừa Cựu, Giang Đại Vệ nhìn như đã trả lời hết chức trách, nhưng lại âm thầm che giấu những tin tức trọng yếu. Chẳng qua nhìn bộ dáng không biết gì cả của đối phương, chỉ sợ cũng không hiểu.
"Cậu gia nhập đoàn thể nào?" Yến Thừa Cựu tiếp tục hỏi.
"Vốn là thành viên dự bị của đại đội Phi Ảnh, nếu thành công thông qua thí luyện cuối cùng của người mới, thì tôi có thể nhận nhiệm vụ đoàn đội chung với bọn họ. Tiếc là thực lực của tôi từ cấp đại đội rơi xuống cấp trung đội, thấp hơn tiêu chuẩn của họ." Giang Đại Vệ trả lời, "Rất nhiều người muốn thay thế tôi. Tôi không biết ngài là ai, nhưng nhìn dáng vẻ của ngài, phỏng chừng cũng thuộc cấp trung đội như tôi, nếu ngài nguyện ý tha tôi một mạng, tôi sẽ đề cử cậu với một vài đội ngũ không tệ lắm. Trước khi tiến hành thí luyện cuối cùng của người mới, thì cậu có thể ngây ngốc ngẩn ngơ cho đã."
"Còn có nhiệm vụ đoàn đội?" Yến Thừa Cựu rùng mình trong lòng.
"Bắt đầu từ thế giới thứ ba sẽ có, nếu ngài thành công tồn tại qua lần đó, trên người lại không có tín vật của đoàn đội, thì Rối Gỗ Tuyệt Vọng sẽ tùy cơ đề cử vài đội ngũ cho ngài." Giang Đại Vệ thấy bộ dáng không ngừng dò hỏi của đối phương, ngược lại càng có tự tin với đường sống mình sắp đón lấy, rõ ràng đối phương còn không biết rất nhiều thứ, hắn có thể sống!
Yến Thừa Cựu không khỏi nghĩ đến lá poker Lâm Ẩm Vô đưa cho mình, đó hẳn là tín vật của đoàn đội bọn họ!
"Có tín vật, vậy có thể phân đến một chỗ với họ sao?"
"Đương nhiên không phải." Giang Đại Vệ phản bác, "Suy xét đến thực lực bất đồng của mọi người trong đoàn đội, cấp bậc giống nhau sẽ được phân cùng một đội ngũ. Tỷ như đoàn đội của ngài thuộc cấp đại đội, vậy ngài sẽ được phân đến một đội ngũ trung đội trong đoàn đội. Cho dù là nhiệm vụ đoàn đội cũng không thể thiếu cảnh giác, bởi mọi người đều là dự bị, thiếu một người sẽ thêm một phần cơ hội!"
"Rối Gỗ Tuyệt Vọng thích nhất là nhìn mọi người giết hại lẫn nhau, tôi không kiến nghị ngài đến đoàn đội nó đề cử. Thật ra chỗ tôi có danh sách của một vài đoàn đội không tệ lắm, cũng nhận một ít tín vật, nhưng đều không ở trên người tôi. Nếu ngài muốn, ngài có thể chọn một cái." Giang Đại Vệ từ từ dụ dỗ.
"Có tín vật rồi, mà còn có thể chọn lại cái khác sao?" Yến Thừa Cựu chẳng hề tiếp lời hắn.
"Có thể. Cũng có không ít người mang theo rất nhiều tín vật để ngụy trang xuất xứ chân chính, chỉ là tín vật không dễ lấy, chỉ có người thông qua thí luyện cuối cùng của người mới mới có thể thành lập đoàn đội." Giang Đại Vệ gật đầu nói.
"Cậu yên tâm, tôi sẽ không giết cậu." Yến Thừa Cựu tính làm cái đảm bảo, "Mặt của cậu đã bị Nam Tĩnh nhìn thấy, tôi còn cần cậu hấp dẫn lực chú ý cho tôi."
... Nói chuyện còn rất thẳng thắng.
Mà đây cũng đúng là tác dụng mình có thể đưa tới.
Giang Đại Vệ không khỏi cười khổ, càng ngày càng hối hận vì trước kia không thông qua thí luyện cuối cùng của người mới, không thì sẽ đến phiên một tay mơ đến trước mặt mình diễu võ dương oai sao?
"Câu hỏi cuối cùng, cậu đã từng nghe đến Joker chưa?"
"Joker, là cái gì?" Giang Đại Vệ không khỏi hiếu kỳ hỏi ngược lại.
Yến Thừa Cựu:......
Nói không cẩn thận gặp phải nguy hiểm có thể báo cái tên này ra, bây giờ nhìn lại dường như không có tác dụng gì.
——————————————————
"Hoan nghênh ngươi, Joker, kế tiếp là nhiệm vụ đoàn thể ngươi muốn." Rối Gỗ Tuyệt Vọng mở miệng ra, gương mặt nhìn Lâm Ẩm Vô dường như rất cao hứng.
"Ta biết." Lâm Ẩm Vô nhàn nhạt lên tiếng, "Nhìn ngươi có vẻ rất nhàn rỗi."
"Từ nhiệm vụ lần trước tới nay cũng đã năm mươi năm, lần này tự nhiên phải đặc biệt để trống thời gian đến." Rối Gỗ Tuyệt Vọng nở nụ cười, "Đối với nhiệm vụ giả cấp Tướng Quân, từ trước tới nay chúng ta luôn nghiêm túc đối đãi."
Nếu Yến Thừa Cựu có ở đây, chắc là không có cách nào đặt Rối Gỗ Tuyệt Vọng trước mắt và con cậu nhìn thấy kia chung một chỗ.
Thứ nhiệm vụ giả cấp thấp nhìn thấy chẳng qua chỉ là phân thân của Rối Gỗ Tuyệt Vọng, thân thể cơ cấu nhìn qua hoàn toàn làm bằng gỗ. Nhưng đợi đến lúc cấp bậc của Yến Thừa Cựu ngày càng cao, thì thân thể của Rối Gỗ Tuyệt Vọng cũng sẽ bắt đầu biến hóa, từ gỗ dần biến thành thân thể máu thịt.
Mà Rối Gỗ Tuyệt Vọng đứng trước mặt Lâm Ẩm Vô, trừ bỏ cái tên tương đồng, dường như không còn tìm được chỗ nào tương tự với Rối Gỗ.
Nó gần như đã là người.
"Nếu không có việc gì, thì ta đi trước." Lâm Ẩm Vô quay người muốn rời đi.
"Quân đoàn của ngài còn thiếu một kỵ sĩ chính tuyển, chỗ ta có vài người được chọn không tệ lắm, bảo đảm chưa từng gia nhập quân đoàn nào, xem như là kính ý của ta đối với ngài." Rối Gỗ Tuyệt Vọng cười hì hì nói, "Nhìn ngài từ chuẩn cấp tư lệnh rơi xuống cấp tướng quân, ta cũng cảm thấy rất đau lòng. Nếu như không phải trước kia ngài không đành lòng, thì hiện tại đã ngồi chắc vị trí tư lệnh, nếu giờ ngài muốn..."
"Có thể câm miệng?" Lâm Ẩm Vô quay đầu lại, nhìn Rối Gỗ Tuyệt Vọng bằng ánh mắt vô cùng không tốt, "Ta đã có người được chọn mình muốn, không cần ngươi nhọc lòng, cho dù bề ngoài của ngươi rất giống con người, nhưng ngươi cũng chỉ là một con rối gỗ thôi."
"Là tên nhóc ngài gặp được lúc nghỉ phép sao?" Rối Gỗ Tuyệt Vọng không dừng lại theo lời Lâm Ẩm Vô, "Cậu ta đúng là một hạt giống không tồi, ta cũng rất xem trọng cậu ta. Đáng tiếc sinh thời chết thảm quá." Rối Gỗ làm bộ lau lau nước mắt không tồn tại, "Chờ đến lúc cậu ta biết được quá khứ ở thí luyện cuối cùng của người mới, chỉ sợ sẽ không còn nửa điểm ý niệm cứu vớt thế giới của mình nữa."
"Ta nghĩ, chắc đây không phải chuyện ngươi muốn quan tâm." Lâm Ẩm Vô lạnh lùng nói.
"Sao lại không quan tâm cho được?" Rối Gỗ Tuyệt Vọng liên tục thở dài với Lâm Ẩm Vô, "Nếu ngài thăng lên tư lệnh, phó thủ chân chính của ngài là tôi đây cũng sẽ trở thành con người. Anh chị em ta nhiều như vậy, nhiều đến mức không thể đếm được, nhưng tỷ lệ trở thành con người so với các ngươi siêu phàm nhập thánh còn thấp hơn rất nhiều. Từ ngày ngài bước vào tận thế, ta đã đi theo ngài, từ một con rối gỗ biến thành bộ dạng hiện tại, bây giờ, lại cùng coi trọng một người, chẳng lẽ không tính là duyên phận trong miệng các ngươi sao?"
"Ta đi trước." Lâm Ẩm Vô cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Rối Gỗ Tuyệt Vọng đứng tại chỗ nở nụ cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.