Tận Thế Tông Sư

Chương 44:




Nửa đêm.
Trái lo phải nghĩ, La Thành vẫn quyết định mạo hiểm giết Yến Thừa Cựu.
Trước khi đến tận thế, hắn chẳng qua cũng chỉ là một công nhân ăn lương bình thường, ngoại trừ lòng dạ hẹp hòi và sự tàn nhẫn đến tận đáy lòng, hầu như không có chỗ nào khác với người khác. Thời điểm đón nhận sức mạnh trên một thế giới nào đó, hắn cũng không chút do dự hi sinh rất nhiều người.
Có liên quan gì đâu, thế giới này rồi cũng bị hủy diệt, những người này rồi cũng sẽ chết, giữa chết trong tận thế, và chết trên tay hắn có gì khác đâu? La Thành thích ứng với tận thế tương đối nhanh chóng, vì thế, dù cho bản thân hắn chả có tài năng gì cho cam, nhưng chỉ bằng lòng dạ độc ác này, hắn cũng được một đoàn thể nhỏ nào đó coi trọng.
Muốn trách, thì trách phòng thí nghiệm cố tình chỉ cần ai hạng nhất!
La Thành cầm trường cung đứng trên nóc một tòa nhà khác, xuyên qua cửa sổ, đại khái có thể thấy rõ bóng người đang đứng cạnh giường. Hắn đối diện cung tên với vị trí của Yến Thừa Cựu, dây cung kéo đầy, "Xèo" một tiếng, tên dài bắn ra.
Ở giữa!
La Thành thấy người kia bị mũi tên của mình ghim trúng, trong lòng cao hứng vạn phần. Không uổng công hắn cố ý đổi lấy bảo bối này, tuy chỉ có 20 mũi tên để sử dụng, nhưng đã giải quyết cho hắn không ít phiền phức. Đợi đến lúc hắn đạt được năng lực của Nhân Ngư, tự nhiên nhìn không lọt cây cung tên nho nhỏ này.
"Hm, sao mũi tên còn chưa biến mất?" La Thành liếc mắt nhìn, nhịn không được nghi ngờ nói, theo lý thuyết, một khi mũi tên của hắn ghim trúng thân thể người khác, sẽ nhanh chóng biến mất!
"Đó chỉ là một cái gối mặc quần áo của tôi, đương nhiên sẽ không biến mất." Yến Thừa Cựu đã sớm đứng sau lưng La Thành, vẫn luôn chờ hắn ra tay. Ban đầu Yến Thừa Cựu còn hơi kiêng kỵ thứ trong tay hắn, không ngờ cũng chỉ là một cây cung có hơi lợi hại mà thôi, nếu thật sự là cung có linh, sao có thể không phân biệt được kẻ thật người giả?
Yến Thừa Cựu cười khẽ một tiếng, tay trái đè lên bả vai La Thành, làm hắn không thể động đậy, tay phải cầm Phá Dạ đao lóe hàn quang, trực tiếp chém xuống cánh tay cầm cung của hắn.
Bịch.
Cánh tay rơi xuống, máu trải dài trên mặt đất.
La Thành muốn kêu to, nhưng cổ họng phảng phất như bị cái gì chặn lại, một chữ cũng không nói ra được. Bởi vì đau đớn, mà hận mình không thể nhanh chóng chết đi, cố tình hắn lại vô cùng tỉnh táo, chỉ có thể chấp nhận thống khổ rõ rõ ràng ràng.
Cảm nhận được máu tươi trong thân thể đang từng chút chảy ra mà không thể hét lên, La Thành chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin nhìn Yến Thừa Cựu, nửa điểm cũng không phản kháng.
"Yên tâm, tôi đã điểm huyệt đạo cho cậu, chảy bao nhiêu máu cũng không chết được." Yến Thừa Cựu nhặt cung tên dưới đất lên, chán ghét nhìn vết máu dính lại trên đó, "Đây chính là đạo cụ Rối Gỗ cho cậu?"
Mồ hôi La Thành đổ xuống như mưa, nhất thời hiểu hết mọi chuyện.
Hóa ra Yến Thừa Cựu cũng là nhiệm vụ giả? Buồn cười là hắn hoàn toàn nhìn không ra!
La Thành đã gặp những nhiệm vụ giả trải qua một hai thế giới, nhưng hầu hết mỗi người đều dùng ánh mắt cao cao tại thượng để nhìn sinh linh trong thế giới nhiệm vụ, có ai đem theo lớp ngụy trang không hề khả nghi như Yến Thừa Cựu ư? Chẳng lẽ, thật ra Yến Thừa Cựu là dân lâu năm đã trải qua rất nhiều thế giới, cố ý đến đây săn đám người mới bọn họ?
"Tôi quên mở á huyệt của cậu." Yến Thừa Cựu thấy La Thành chậm chạp không trả lời rồi nhẫn nhịn đau đớn nhìn mình, hậu tri hậu giác nói.
Điểm huyệt?
Thật sự có bản lĩnh này?!
Nếu là ngày thường, La Thành nhất định sẽ dùng tất cả bản lĩnh của mình để moi hết đồ tốt trên người Yến Thừa Cựu, nhưng bây giờ hắn bị người ta lặng yên không tiếng động chặt mất một tay, một khi đi sai một bước, chỉ sợ sống không được chết không xong. Nghĩ đến thủ đoạn của đám lâu năm kia, La Thành cảm thấy không rét mà run.
Đè ép dục vọng cầu sinh xuống, đau đớn trên cánh tay ngược lại không quan trọng đến thế.
La Thành, mày không thể hoang mang, mày còn có giá trị lợi dụng! Chỉ cần có thể sống sót trở lại, đừng nói là mất một tay, cho dù chỉ còn dư lại một hơi cuối cùng, mày đều có thể an toàn khỏe mạnh sống sót!
"Tiền..... Tiền bối, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, ngài đại nhân đừng chấp tiểu nhân." Sau khi La Thành có thể nói chuyện, phản ứng đầu tiên là đè nén âm thanh rên rỉ muốn thoát ra khỏi miệng xuống, dù cho sắc mặt đã vặn vẹo vì đau đớn, nỗ lực trấn định nói chuyện với Yến Thừa Cựu.
Yến Thừa Cựu nhìn phản ứng của La Thành, lòng kiên quyết nói người này nhất định không thể lưu lại.
Chẳng qua bây giờ đối phương cũng hiểu lầm mình rồi, có thể nhân cơ hội này dụ hắn một chút.
Yến Thừa Cựu hơi nhấc Phá Dạ đao lên, gác trên cổ La Thành, khẩu khí vô cùng lộ liễu, "Nếu cậu đã gọi một tiếng tiền bối, tôi cũng không giả vờ với cậu nữa, quy tắc cũ."
"Vâng." La Thành muốn cười một cái, nhưng điều chỉnh vẻ mặt lúc này thật sự rất khó, "Tiền bối, ngài có thể giúp tiểu nhân cầm chút máu trước được không? Không thì có vài thứ tôi không tiện lấy lắm."
"Giờ thái độ tốt thế." Yến Thừa Cựu giả vờ miệt thị liếc nhìn La Thành, "Cũng được, miễn cho máu của cậu làm bẩn hết đồ."
Nói xong, Yến Thừa Cựu điểm huyệt trên người La Thành, "Tốt rồi."
La Thành chỉ cảm thấy mỗi nơi bị Yến Thừa Cựu chạm qua đều tê rần, cảm giác đau đớn lập tức bớt hơn không ít, sắc mặt cũng không còn khó coi như trước.
"Không ngờ thế giới thật sự có công phu thần kỳ như vậy?" La Thành nhịn không được cảm thán một câu.
"Chuyện cậu không biết còn rất nhiều!" Yến Thừa Cựu cười nhạo đáp.
Điểm huyệt chỗ nào, điểm huyệt cái gì vẫn luôn tồn tại trong tiểu thuyết võ hiệp. Chẳng qua dùng tên tuổi của nó dọa người cũng được. Tuy không phải điểm huyệt, nhưng công phu cậu vừa dùng cũng có chút hiệu quả tương tự, chỉ là thời gian ngắn vô cùng, cho dù La Thành không hỏi, Yến Thừa Cựu cũng cần phải kiếm cớ cho mình "Mở ra".
La Thành cẩn thận từng li từng tí tránh khỏi thanh đao gác trên cổ mình, phẫn hận trong lòng tự nhiên không có cách nào nói ra. Ngoại trừ phối hợp, hắn cũng không còn cách nào khác.
"Tiền bối, đây mới là thế giới thứ ba của tôi, rất nhiều quy củ còn chưa hiểu, cho nên......"
"Mới lần thứ ba đã dám động thủ với tôi sảng khoái như vậy, tôi cũng nên tán thưởng cậu một câu." Yến Thừa Cựu cắt ngang lời hắn, "Bớt cọ tới cọ lui đi." Yến Thừa Cựu hô một câu.
La Thành cười khổ một tiếng, không thể làm gì khác ngoài đem hết chiến lợi phẩm trong không gian lấy ra.
Năng lực không gian!
Yến Thừa Cựu nhìn La Thành, không khỏi âm thầm kinh ngạc trong lòng. Ở thế giới trước, Môn Vương có năng lực không gian trong tay chỉ dưới cơ Lâm Ẩm Vô, năng lực xé rách không gian kia cũng đủ làm Yến Thừa Cựu run sợ trong lòng rồi. Không ngờ đến thế giới này, nhanh như vậy đã phát hiện ra người nắm giữ năng lực tương đồng?
"Nhìn bộ dáng không thuần thục này của cậu, chắc là năng lực mới có nhỉ." Yến Thừa Cựu châm chọc nói.
La Thành ngưng động tác, gật đầu nói,  "Tiền bối tuệ nhãn, tôi mới có được năng lực này ở thế giới trước, không có tác dụng gì, không gian cũng rất nhỏ, khiến ngài chê cười rồi."
"Đồ của cậu không ít, cũng năm, sáu món, xem ra thu hoạch rất tốt." Yến Thừa Cựu nhìn mấy đạo cụ được bày ra mà nói.
"Đều là đồ dùng một lần." La Thành cúi đầu nói, "Tôi lấy được một lọ thuốc khôi phục cấp tốc từ chỗ Rối Gỗ Tuyệt Vọng, có thể nói là người chết sống lại, xương trắng mọc thịt. Chỉ là tôi không có bản lĩnh, giữ không được."
"Là đoàn đội trao đổi với cậu à." Yến Thừa Cựu biết được không ít thứ từ chỗ Judith, sao lại bị thủ đoạn của La  Thành gạt được?
"Vâng." Không ngờ đối phương ngay cả chuyện này cũng biết, chỉ sợ ít nhất đã đi qua bốn năm thế giới, nói không chừng còn qua cả thí luyện cuối cùng rồi.
"Tôi ở thế giới trước may mắn được tiểu đội Tiểu Hổ coi trọng, dùng thuốc để đổi những vũ khí này." Thái độ của La Thành ngày càng tốt hơn rất nhiều, "Ngoại trừ Áo Choàng Ẩn Thân chỉ mới dùng một lần, còn lại hầu như đã  bị tôi dùng gần hết."
Nếu không phải nghĩ Áo Choàng Ẩn Thân còn có tác dụng lớn, e là cũng không còn đến bây giờ. La Thành nhất thời hối hận trong lòng, nếu vừa rồi mình mặc áo choàng đánh lén, còn sẽ rơi vào kết cục này sao? Vẫn luôn nghĩ sau này sẽ dùng, hiện tại sợ là không còn cơ hội này rồi.
"Tiểu đội Chiến Hổ?" Yến Thừa Cựu lẩm bẩm một câu, "Tiểu đội chứ không phải quân đoàn à?"
La Thành bị khẩu khí của Yến Thừa Cựu dọa cho hoảng sợ, liên tục lắc đầu nói, "Tiền bối lại đùa gì thế, chút bản lĩnh này của tôi, ngay cả mặt mũi quân đoàn ra sao cũng không thấy, sao có hy vọng xa vời như gia nhập quân đoàn được?"
"Thế à?" Yến Thừa Cựu giống như không chút để ý nói, "Lần trước có người mời tôi gia nhập quân đoàn, làm tôi tưởng quân đoàn rất dễ vào!"
"Chỉ có người thông qua thí luyện cuối cùng của người mới mới có thể thành lập tiểu đội, trên tiểu đội còn có trung đội, đại đội, binh đoàn, sau đó mới tới quân đoàn. Quân đoàn hẳn là cấp bậc cao nhất, nhiệm vụ giả có thể gia nhập quân đoàn đều là nhân vật lớn chúng ta chưa từng nghe nói, loại tư chất này của tôi, coi như là tiểu đội, cũng chỉ là một đội viên dự bị mà thôi." La Thành giải thích.
"Tiền bối, trước đây không có ai giới thiệu cho anh sao?" La Thành hiếu kỳ nói.
"Cậu bởi vì năng lực không gian không thể chiến đấu, nên mới muốn vào phòng thí nghiệm sao?" Yến Thừa Cựu không trả lời vấn đề của hắn, ngược lại hỏi một câu khác.
"Vâng." La Thành biết mình giấu không nổi, trực tiếp thẳng thắn trả lời, "Phòng thí nghiệm đã khai phá ra biện pháp kéo dài tuổi thọ Nhân Ngư, tôi chỉ còn ở thế giới này một năm, càng đến gần thời gian rời đi, biến cố càng nhiều, tôi nhất định phải có thêm một năng lực tự vệ. Tiền bối, tuy tôi không có tác dụng gì, nhưng cũng có tí quyền lực ở thế giới này, tôi chỉ cần thông qua nhiệm vụ này thôi, xin tiền bối hãy giữ tôi lại."
La Thành nói vô cùng thành khẩn, nếu Yến Thừa Cựu thật sự là tiền bối lâu năm gì đó, nói không chừng đã sớm đáp ứng rồi.
"Vấn đề cuối cùng, cậu đã giết bao nhiêu nhiệm vụ giả rồi?" Yến Thừa Cựu hỏi.
Sắc mặt La Thành cứng đờ, "Tiền bối hỏi ở thế giới này sao?"
"Toàn bộ."
"Toàn bộ?" La Thành trong lòng căng thẳng, cũng không phải rất muốn trả lời vấn đề này, nhưng dưới ánh mắt ép hỏi của Yến Thừa Cựu, chỉ có thể ấp a ấp úng đưa ra một con số, "Chắc... Cũng bảy, tám người."
"Người thường hẳn không đạt đến con số này." Yến Thừa Cựu hiểu rõ nói, "Vậy thì tốt rồi."
Trong lòng La Thành chợt lóe lên một chút bất an, "Tốt cái gì?"
"Giết người không cần áy náy đó." Yến Thừa Cựu vung trường đao trong tay lên, trực tiếp bổ xuống đầu La Thành, "Xin lỗi, người của phòng thí nghiệm sắp đến rồi, tôi cũng không giữ cậu lại được."
Yến Thừa Cựu đi tới, nhặt Áo Choàng Ẩn Thân lên, còn những thứ vô dụng khác dùng một đao, ném sang chỗ nào đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.