Tận Thế Tông Sư

Chương 10: Dọn nhà




Tiểu Vương là một nghiên cứu viên thực tập của viện Khoa Học, vừa mới thi vào làm nghiên cứu sinh, tất nhiên địa vị thấp nhất, mỗi ngày đều phải đến từ rất sớm, ngày nào cũng có rất nhiều công việc đổ lên đầu anh. Thế nhưng Tiểu Vương cũng không dám oán giận, người muốn thế chỗ anh nhiều vô số kể, độ an toàn của viện Khoa Học gấp mấy lần nhà an toàn, đồ ăn cũng tinh tế hơn, cho dù có bị mệt chết ở nơi này thì anh cũng không có ý định rời khỏi đây.
Sáng sớm 6 giờ, Tiểu Vương cầm chìa khóa mở cửa viện Khoa Học, tuy nói đi làm vào 6 giờ sáng, nhưng phần lớn nghiên cứu viên vẫn có thể đến lúc 7 giờ. Chẳng qua ngẫu nhiên cũng sẽ có một chút ngoại lệ...
"Viện sĩ Chu, ngài lại không về nhà à?" Tiểu Vương mở cửa, chợt nhìn thấy có chỗ vẫn còn đèn đuốc sáng trưng. Đó là nơi nghiên cứu tốt nhất của viện Khoa Học bọn họ, cũng là nơi dành cho các viện sĩ lớn nhất, hiện tại còn là ngôi nhà thứ hai của viện sĩ Chu Từ.
Viện sĩ Chu Từ thuộc viện Khoa Học Quốc gia, đến nơi này của bọn họ là vì nghe được tin tức của người thân trong nhà an toàn. Vì muốn nhanh chóng tìm thấy người nhà, nên Chu Từ đi đâu cũng mang công việc theo, chuyện ông luôn ngây ngốc ở viện Khoa Học cũng chẳng phải chuyện ngày một ngày hai.
"Nơi này không có cháu trai tôi, ngày mai tôi phải trở về rồi, công việc chỉ còn một chút nữa là sẽ hoàn thành." Chu Tử chẳng qua chỉ mới 30 tuổi, nhưng nhìn ông lại giống một ông lão trung niên 50 tuổi. Nghiên cứu viên cao cấp nào cũng biết sự đáng sợ của tận thế, đừng nghĩ mọi người chỉ cần trốn trong phòng không ra khỏi cửa là có thể an tâm sống sót, mặt trời vẫn luôn bất biến. Trên thực tế, lúc nào tính toán thời gian mặt trời đen xuất hiện cũng là lúc mà nghiên cứu viên bọn họ cầu nguyện.
"Viện sĩ Chu ngài đừng vội, tôi đến nhà ăn lấy bữa sáng cho ngài." Tiểu Vương không dám làm chậm trễ thời gian của Chu Từ, đơn giản nói hai câu rồi quay đầu, nhưng mới vừa xoay người lại chợt bị đụng phải.
"Xin lỗi xin lỗi." Tiểu Vương nhìn cũng chưa kịp nhìn đã vội vàng nói.
"Xin lỗi, là do tôi không chú ý." Tạ Tư Hàm lùi ra sau hai bước, "Chúng tôi tới để đổi vật tư."
"Đổi vật tư?" Tiểu Vương sửng sốt giây lát, nhìn hai bàn tay trống trơn của Tạ Tư Hàm, nghi hoặc nói, "Không phải cái gì rách nát thì chúng tôi cũng thu."
"Anh nhìn rồi sẽ biết có rách nát hay không." Tạ Tư Hàm nghe thấy lời này cũng không tức giận, mà là kiêu ngạo nhìn Tiểu Vương, "Thừa Cựu, cậu mở túi ra đi."
"Được." Yến Thừa Cựu tùy ý đặt chiếc túi xuống mặt đất.
Chờ đến khi Yến Thừa Cựu mở toang chiếc túi, tròng mắt Tiểu Vương đều đã trợn tròn hết rồi.
Cái này... Lớn như thế?
"Tiếng gì vậy?" Tiểu Vương nhịn không được hỏi.
"Muốn phá vỏ." Yến Thừa Cựu nhún nhún vai, "Đây là trứng của hai con gà ở trại chăn nuôi Dương Tuyển thú..."
Yến Thừa Cựu còn chưa nói xong, Tiểu Vương đã xoay người chạy vào trong viện Khoa Học, vừa chạy vừa nói, "Viện sĩ, viện sĩ, ngài mau ra đây nhìn xem, trứng Dương Tuyển thú muốn phá vỏ ra ngoài!"
"Khụ khụ, người của viện Khoa Học vẫn luôn như vậy." Tạ Tư Hàm có ý muốn giải thích cho hành động của Tiểu Vương, "Nhưng giá họ đưa vẫn luôn công bằng, đừng nhìn bình thường họ cắt xén chi phí nghiên cứu, lúc nào mua tài liệu nghiên cứu cũng không hề chém giá!"
Yến Thừa Cựu yên lặng gật đầu, thật ra cậu cũng không có ý kiến gì với người của viện Khoa Học, cậu chỉ lo là hai quả trứng này không đáng giá như cậu tưởng tượng, vừa không mua nổi căn phòng mà vừa không trả được tiền cho Tạ Tư Hàm.
Chu Từ nghe Tiểu Vương gọi, nhanh chóng chạy ra từ trong phòng nghiên cứu, không dám chậm trễ chút nào đi đến trước mặt hai người Yến Thừa Cựu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào quả trứng sau lưng bọn họ.
"Tiểu... Tiểu Vương, cậu dẫn hai người này đi thanh toán, rồi đưa giấy tờ cho tôi ký." Hiển nhiên Chu Từ có hứng thú với hai quả trứng khổng lồ ở xa xa rồi. Trứng Dương Tuyển thú có thể ấp nở, ở đâu cũng là thứ đáng giá để nghiên cứu. Chẳng qua tận thế xảy ra một năm, mà họ vẫn chưa nghiên cứu được bao nhiêu bí mật của những Dương Tuyển giả, Dương Tuyển thú này. Có người từng hoài nghi những Dương Tuyển giả này xuất hiện vì đột biến gen, bằng không thì sao mười vạn người bên ngoài lại cố tình chỉ có một người thành công? Nếu thật sự là do gen thì họ có thể phát triển loại gen này hay không? Đáng tiếc những Dương Tuyển giả đều không có hứng thú về vấn đề kết hôn sinh con, Dương Tuyển giả cùng người thường còn không có kết quả gì, huống chi là Dương Tuyển giả với Dương Tuyển giả? Họ không thể xuống tay với Dương Tuyển giả bên kia, nên Dương Tuyển thú hiển nhiên trở thành lựa chọn tốt nhất.
Lần đầu tiên Chu Tử cảm tạ vì mình đã không về nhà vào ngày hôm qua, bằng không nếu đặt ở viện Quốc Gia thì hai quả trứng gà này nào tới được tay ông?
"Được, cảm phiền hai vị đi theo tôi." Tiểu Vương ngầm hiểu gật gật đầu, nói với Yến Thừa Cựu và Tạ Tư Hàm, "Hai người yên tâm, quyền hạn của viện sĩ Chu rất cao, hai người đưa mấy quả trứng gà này tới đây, chúng tôi sẽ cho giá không thấp, hoặc là hai người có điều kiện gì thì có thể nói với tôi."
"Một nửa đổi thành vật tư, một nửa còn lại cho tôi một căn phòng ở khu Thất Hoàn, vị trí tự tôi chọn?" Yến Thừa Cựu đột nhiên lên tiếng.
"Phòng ở đúng không, không thành vấn đề." Tiểu Vương không chút do dự đáp ứng, người của viện Khoa Học bọn họ vốn có quyền hạn được ưu tiên mua sắm thỏa thích, tuy phòng an toàn rất quý nhưng vẫn kém xa hai quả trứng gà này, cùng lắm thì lại xây thêm thôi.
"Vậy anh Tạ." Yến Thừa Cựu quay đầu nhìn Tạ Tư Hàm rồi nói, "Tôi không rõ mấy thứ này lắm, mong anh giúp đỡ."
Tạ Tư Hàm lập tức nhiệt tình, "Cậu yên tâm, cái tôi am hiểu nhất chính là mấy thứ này!"
Cuối cùng, Tạ Tư Hàm thành công lấy được một con số vượt xa những gì mà Yến Thừa Cựu tưởng tượng, phòng ngừa đêm dài lắm mộng, Tạ Tư Hàm cầm ngay chứng minh thân phận của viện Khoa Học đi mua phòng ở cho Yến Thừa Cựu vào trưa hôm đó, chọn đúng căn phòng cách vách với phòng
Dương Tuyển kia chọn!
Quản lý bất động sản thấy Yến Thừa Cựu muốn mua căn phòng kia thì biểu tình lập tức trở nên cổ quái, thế nhưng nghĩ đến chứng minh thân phận đối phương cầm trong tay của viện Khoa Học, hay là viện Khoa Học cũng muốn chen một chân vào việc này? Loại chuyện này chỉ có thể ngầm suy nghĩ chứ không thể nói ra bên ngoài, hơn nữa nhìn bộ dạng trắng nõn sạch sẽ của Yến Thừa Cựu, chẳng hề giống như là từng phải chịu khổ, tám phần là học viên của một vị cấp cao nào đó trong viện Khoa Học. Quản lý bất động sản không dám kinh động người khác, đành phải dùng tốc độ nhanh nhất đưa một chồng giấy chứng minh cho Yến Thừa Cựu.
"Nhìn bọn họ làm việc hiệu suất như thế khiến tôi cảm thấy trước tận thế họ đều là một đám rùa bò." Tạ Tư Hàm nhìn giấy tờ bất động sản trên tay Yến Thừa Cựu, nhịn không được cảm thán một câu, trước tận thế làm mấy cái giấy tờ này cũng mất ít nhất mấy tháng!
"Đúng rồi, họ sẽ chia vật tư làm ba lần rồi đưa đến nhà tôi, chỗ chúng ta nhỏ quá, không đủ chỗ chứa, không bằng chia làm ba lần đổi đồ." Tạ Tư Hàm nghiêm túc nói, "Còn nữa, đêm hôm nay sẽ có một phiên chợ nhỏ, không thì chúng ta đến đó xem thử có thứ gì cậu muốn không?"
"Được." Tất cả tâm tư của Yến Thừa Cựu đều đặt trên phòng an toàn, "Còn một tháng nữa là có thể dọn vào rồi, không biết bộ dạng Dương Tuyển giả kia ra sao, đúng là khiến người khác mong chờ mà."
Tạ Tư Hàm cạn lời nhìn cậu một cái, chẳng biết nãy giờ anh nói nhiều như thế mà có lọt vào tai cậu được chữ nào không.
Yến Thừa Cựu nhìn giấy tờ trong tay rồi cười nói, "Lần này tôi ra ngoài cũng gặp một số Dương Tuyển giả..." Lời còn chưa dứt, miệng Yến Thừa Cựu đã bị Tạ Tư Hàm dùng tay bóp lại.
Đương nhiên, Yến Thừa Cựu chẳng thấy đau đớn gì, mà Tạ Tư Hàm lại cảm thấy như mình đang bóp một tảng đá, "Ở bên ngoài ngàn vạn lần đừng nói chuyện liên quan đến Dương Tuyển giả, về nhà rồi hẳn nói."
Yến Thừa Cựu nhớ tới những Dương Tuyển giả đã giao thủ với mình trước kia, cũng không phải là không thể lý giải thái độ của bọn Tạ Tư Hàm khi đề cập tới Dương Tuyển giả, so tố chất thân thể cùng mấy cái năng lực kia, Dương Tuyển giả và người thường đã phân thành hai chủng tộc.
Mặt khác, Yến Thừa Cựu mang quả trứng đến khiến người ở viện Khoa Học rất vui mừng, những người bình thường lười biếng chỉ hận không thể trực tiếp ngủ ở viện Khoa Học chờ gà con phá vỏ đi ra... Thế nhưng nhìn bộ dạng nó cao bằng một đứa trẻ năm sáu tuổi, gọi là gà con cũng có hơi kỳ lạ. Một quả khác chưa có dấu hiệu nở trứng thì được quân đội trực tiếp hộ tống đến viện Khoa Học bên kia, sau đó gây ra bao nhiêu chuyện cũng không phải điều mà Yến Thừa Cựu quan tâm.
Phòng ở đã có, nợ cũng đã trả, trong người lại cũng có ít đồ, Yến Thừa Cựu liền có tâm tư đi nghiên cứu "Tiểu thuyết võ hiệp" và "Bí tịch võ công" vừa mua được.
Tạ Tư Hàm nhìn trạch nam Yến Thừa Cựu quanh năm suốt tháng ru rú trong nhà mà không biết nói gì, ăn cơm chùa của người ta thì cũng phải nói năng mềm mỏng hơn, thà Yến Thừa Cựu ở nhà ngây ngốc luyện công còn hơn là cho cậu ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, chẳng biết sẽ có bao nhiêu người ngầm hỏi về vị "em họ tuấn tú" này của anh.
Chỉ là Tạ Tư Hàm không có cách nào tiếp thu chuyện Yến Thừa Cựu từ một cao thủ võ công trở thành tên đam mê tiểu thuyết võ hiệp trong khoảng thời gian ngắn, tiểu thuyết Kim Dung được cậu nâng lên trở thành "Tư liệu trân quý về lịch sự Cổ Võ", mấy cái USB dạy Thái Cực Quyền, Thái Cực kiếm, Ngũ Cầm Hí thì được cậu coi thành bí tịch võ công để học hỏi...
Được rồi, theo cách Yến Thừa Cựu nói thì trong Thái Cực bao hàm Cổ Võ một cách sâu sắc "Thật ra cơ thể của con người có tiềm năng vô hạn, nhưng vì khoa học kỹ thuật tiến bộ mà ngày càng thoái hóa, bởi thế nên một số chức năng đã không còn tác dụng nữa. Nếu tố chất thân thể tốt, theo tiểu thuyết thì chính là 'kỳ tài võ thuật', phát huy hết toàn bộ công lực của Thái Cực quyền chỉ là chuyện đơn giản, chỉ là trong đó đề cập đến vấn đề ưu hóa gen khai phá tiềm lực, cho nên hiệu quả đối với mọi người cũng không lớn lắm..."
Yến Thừa Cựu nói rất nhiều, mỗi câu Tạ Tư Hàm đều có thể hiểu được, nhưng đặt chúng cạnh nhau thì không ra ý nghĩa gì. Nhưng lúc Yến Thừa Cựu dùng đòn Thái Cực quyền đơn giản nhất đấm nát sàn đá cẩm thạch, Tạ Tư Hàm chẳng còn dám nói gì nữa.
... Thế giới của cao nhân không phải thứ mà người bình thường như anh có thể hiểu được.
Một tháng trôi qua rất nhanh.
Lúc phòng ở khu Thất Hoàn sắp được giao tới tay chủ thì có không ít người tới chỗ Yến Thừa Cựu làm công tác tư tưởng, nguyện ý bồi thường và nhường một căn phòng khác cho cậu, đồng thời giải thích các loại nguy hại, nhưng mục đích của Yến Thừa Cựu là Dương Tuyển giả, sao có thể đáp ứng cho được? Cuối cùng chỉ còn có một căn đánh chết cũng không chịu dọn đi, hàng xóm của cậu đều là bộ đội đặc chủng hoặc nghiên cứu viên cấp cao dọn vào căn phòng cách phòng của Dương Tuyển giả gần nhất.
Mà những người tiến hành công tác tư tưởng đó chỉ có thể dùng ánh mắt thương hại "Liệt sĩ" tiếc nuối chạy lấy người. Vào ngày chuyển nhà, Tạ Tư Hàm còn không nhịn được trộm xoa xoa mắt, làm Yến Thừa Cựu có hơi dở khóc dở cười.
Đêm ngày đầu tiên dọn tới nhà mới, Yến Thừa Cựu hơi mất ngủ, chả biết bộ dạng của Dương Tuyển giả sắp chuyển vào ra sao? Có thể cắm lá poker vào mặt tường cứng ngắt, so với Lâm Ẩm Vô thì ai thắng ai thua nhỉ?
Thời điểm trong lòng Yến Thừa Cựu chất đầy suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một động tĩnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.