Tận Thế Song Sủng

Chương 28: Thiếu niên




Bên kia Bạch Thất và Đường Nhược ra ngoài, mới đột nhiên cảm thấy, zombie bên ngoài thuận mắt hơn nhiều.
Zombie muốn ăn anh, nó sẽ trực tiếp nhào về phía đầu anh, mà người muốn vật của ngươi, cũng không nói thẳng, nhất định phải cùng ngươi bên kia vật lộn, bên này khách sáo một chút, lãng phí rất nhiều thời gian.
Đường Nhược đi sau lưng Bạch Thất, giúp anh quấy nhiễu zombie phía trước, cũng có chút căm giận bất bình.
Sữa chua của cô còn đang ở trong túi của Bạch Thất đấy!
Thứ uống một hũ lại ít đi một hũ, sao có thể lấy trở về như trước chứ.
Thất sách thất sách.
Cho đến khi lên xe, miệng Đường Nhược vẫn vểnh lên.
Bạch Thất nhìn thoáng qua, nghĩ một chút, cũng hiểu nguyên do trong đó, khóe môi hơi cong lên, nói: “Em lớn như vậy rồi, giả ngây thơ rất đáng xấu hổ nha.”
Giả ngây thơ có đáng xấu hổi hay không, thật ra thì do nhìn cái mặt.
Mặc dù ngoài miệng Bạch Thất nói như vậy, cũng cảm thấy bộ dạng Đường Nhược chu môi giả ngây thơ quả thật rất trêu chọc người.
Mà tuổi của cô cũng thật sự không lớn, mới vừa trưởng thành mà thôi.
Đường Nhược nhìn mắt Bạch Thất, ngoan ngoãn thu miệng lại.
Bạch Thất vỗ vỗ đầu Đường Nhược: “Đợi chút nữa lại đi lấy.”
Đường Nhược nghe xong nhe răng cười lên: “Anh nói đấy nhé.”
Dĩ nhiên cô không phải thật sự tức giận, kia là trường học cũ của  Bạch Thất, dù sao đồ của bọn họ cũng rất nhiều, cũng có năng lực đi thu thập vật phẩm thêm lần nữa, Bạch Thất  cho trường học cũ hai túi cũng là nên.
Cho tới giờ cô cũng không phải là người hẹp hòi.
Hai người nhanh chóng rời đi.
Đây chính là điểm tốt của xe thể thao, thật sự rất phong cách.
Nhưng trong tận thế, xe bốn bánh vô dụng nhất cũng chính là xe thể thao. Bởi vì cốp xe thấp, không chạy được đường núi, không gian ít, không đựng được đồ vật. Nhưng không sợ trộm nhất cũng là nó, bởi vì hiện tại đầy đường.
Rất nhiều xe thể thao, nửa đường bị chủ ném đi, trực tiếp đổi lấy một chiếc xe việt dã ở bên đường. Sau đó sang hôm sau, lại phát hiện xe việt dã cướp về hoặc lái trở về đều không thấy…
Bạch Thất cũng hơi lo lắng về vấn đề phương tiện giao thông, anh cũng không muốn ngủ một giấc tỉnh lại, xe đã không thấy tăm hơi, cho nên lúc trước vẫn không thay đổi sang xe khác.
Đường được quân đội quét sạch gọn vào một bên, cũng có chút rộng rãi. Chẳng qua trên đường vẫn có nhiều ô tô bị ném vứt bỏ ở một bên như trước.
Hai người ở trên đường đổi một chiếc xe việt dã hết sức bình thường (quả thực không thể tìm được xe tốt), tình trạng trên đường hiện nay cũng không biết thế nào, cho nên hai người đổi sang xe việt dã có thể đối mặt với tình hình giao thông phức tạp.
Trên đường đi không dừng lại nữa, mở bản đồ ra, theo vị trí đánh dấu, sau khi lại đến thành phố H trữ ít vật phẩm sẽ đi về hướng thành phố A.
Bởi vì đi về thành phố A cũng nhất định phải đi qua thành phố H.
Thật ra thì hiện tại suy nghĩ đi về phía thành phố A chiếm biệt thự trước của Bạch Thất đã nhạt đi rất nhiều, dù sao trên tay hai người có đầy đủ vật phẩm, chỉ cần có một chỗ an toàn, nơi nào không thể đặt chân tới chứ.
Nếu như bình thường, anh lái xe đến thành phố H, đại khái cũng chỉ mất nửa giờ, nhưng hiện tại zombie trên đường quá nhiều, tình trạng đường cũng không tốt, mà nơi nào gặp được vài con zombie, hai người sẽ dừng xe lại, đánh zombie một chút.
Bạch Thất cắm đao vào đầu zombie, móc ra một tinh hạch đưa cho Đường Nhược.
Đường Nhược cầm lấy tinh hạch, nhìn một chút: “Tinh hạch hôm nay dễ lấy hơn một chút so với hôm qua.”
Bạch Thất giờ gật đầu, “Có liên quan tới thời gian dài ngắn biến thành zombie.”
Đường Nhược cất tinh hạch vào trong khoảng không gian, lại mò ra một bình nước, đưa tới: “Vậy có phải sau này trong đầu tất cả zombie đều sẽ có tinh hạch hay không?”
Bạch Thất uống một hớp, “Đúng vậy, không lâu nữa người có dị năng có lẽ cũng đều biết trong đầu zombie có vật này.”
Dù sao ở kiếp trước khi anh tiến vào căn cứ chậm hơn ba tháng, mọi người đã phát hiện chuyện tinh hạch này.
Đường Nhược nói: “Vậy chúng ta trước chuẩn bị nhiều chút.”
Tiếp theo hai người tiếp tục đánh zombie, đào tinh hạch.
Cứ như vậy đánh đánh ngừng ngừng, chờ đến lúc đi qua cây cầu lớn hướng về phía thành phố, đã được ba giờ đồng hồ.
Ở trong xe dùng trưa cơm, Bạch Thất vừa định tiếp tục lái xe.
Đường Nhược ngăn cản nói: “Chờ một chút, anh nhìn, người kia…”
Bạch Thất nhìn theo hướng tầm mắt của Đường Nhược, chỉ thấy một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đối diện với một đám zombie, sét đánh rè rè, dị năng hệ Lôi mười phần đẹp đẽ lóa mắt.
“Anh nói xem, có phải chúng ta đã gặp cậu ta ở nơi nào rồi không.” Đường Nhược nghiêng đầu suy tư.
Người cô gặp ở thế giới này, quả thực không nhiều lắm.
Bạch Thất nói: “Ở trong tiểu khu trước kia, con trai bảo vệ Điền.”
“Đúng vậy, không trách được nhìn quen mắt.” Đường Nhược nhớ lại, mình còn từng đưa hai người bọn họ chai nước, “Vậy sao một mình cậu ta lại ở đây?”
Bạch Thất không nói gì, giúp Đường Nhược buộc lại dây an toàn.
Một người xuất hiện ở nơi này, có thể xuất hiện hai loại tình huống, một là, cậu ta giống như bọn họ ở chỗ này đánh quái tăng cấp, còn có một loại chính là cậu ta mất đi cha mình, lưu lạc đến đây.
Khi nhìn bộ dáng cậu ta như một cái xác không hồn không còn thiết sống, đoán có lẽ khả năng thứ hai tương đối lớn.
Đường Nhược nhìn bộ dạng vô cùng không bình thường của thiếu niên kia, có chút không đành lòng. Sở dĩ lần trước cô đưa nước cho hai người họ, chủ yếu chính là nhìn bọn họ hết sức thật thà chất phác, một bộ dạng người hiền lành nên mới để lại ấn tượng tốt.
“Không bằng dẫn cậu ta theo đi, nhìn dị năng của cậu ta dường như rất mạnh, nhiều người một chỗ càng an toàn hơn.”
Bạch Thất lại quay đầu nhìn tình hình chiến đấu bên kia.
Có lẽ thiếu niên định lấy cái chết ra để chiến đấu, toàn bộ những zombie vây quanh kia đều không thể tới gần cậu ta, nhưng mà zombie quá nhiều, chỉ sợ không bao lâu nữa, thiếu niên sắp không kiên trì được nữa.
Dị năng hệ Lôi mạnh, tuy nhiên dị năng cũng sẽ có lúc dùng hết.
Bạch Thất lái xe đi qua, Đường Nhược dùng sức mạnh tinh thần khống chế mấy con, Bạch Thất sử dụng băng tinh giải quyết bốn con.
Băng tinh song song là Bạch Thất vừa mới phát hiện, so sánh với ngày hôm qua, uy lực ngưng tụ băng tinh hôm nay càng lớn, lực đạo cũng càng chuẩn, có thể một lần giết cùng lúc hai con zombie.
Đường Nhược cũng cảm thấy sức mạnh tinh thần của mình xài thuận tay hơn.
Nhưng hai người hiện giờ cũng không có thời gian thảo luận vấn đề này.
Ba người giải quyết zombie xung quanh, Bạch Thất xuống xe thu thập tinh hạch.
Sau tận thế, lời dốc lòng nhất là: Có tiện nghi không chiếm, khốn kiếp!
Anh ngưng tụ một chút, một thanh băng đao cỡ nhỏ xuất hiện trong tay. Mặc dù so với dị năng cấp ba anh ngưng tụ kiếp trước nhỏ hơn rất nhiều, nhưng cũng là đột phá vô cùng lớn. Ở kiếp trước, dị năng của anh đến cấp ba mới ngưng tụ ra băng đao.
Mà hôm nay, mới dị năng cấp một đã ra băng đao.
Đường Nhược thấy Bạch Thất đào tinh hạch, tự mình đi tới bên cạnh thiếu niên, lấy nước từ trong ba lô đưa tới: “Cái loại chiến đấu vừa rồi của em, không muốn sống nữa sao?”
Thiếu niên mờ mịt nhìn Đường Nhược, thấy nước trong tay cô, lại đã từng gặp qua nhiều lần ở tiểu khu, được cha của cậu coi là ‘Con nhà người ta’ làm tấm gương răn dạy, mới biểu lộ một chút: “Em, cha của em bị những thứ quái vật này cắn chết.”
Đường Nhược có chút sững lại, cũng không biết nên nói gì an ủi cậu ta.
Bảo vệ gặp qua hai lần ở tiểu khu kia, bây giờ cứ như vậy mất đi. Từ nhỏ cô chưa từng được cảm nhận tình thương của cha, không biết mất cha là cảm giác như thế nào, nhưng cũng từng trải qua đau khổ mất đi bà ngoại. Cho nên tâm trạng thiếu niên bây giờ, cô cũng có thể hiểu.
“Vì cha cậu chết mà cậu cũng muốn tự sát à?” Tốc độ tay của Bạch Thất rất nhanh, không lâu sau đã thu thập xong chiến lợi phẩm.
Thiếu niên nhìn Bạch Thất, từ từ mở trừng hai mắt, cúi đầu xuống: “Em không tự sát, em, em là vì báo thù cho ba em.”
Đường Nhược nhét nước vào trong tay cậu ta: “Nhưng em như vậy so với tự sát không khác nhau là bao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.