Tân Phong Lãnh Địa

Chương 6: Cơ hội tới




"Cái này hẳn là ngang với thẻ căn cước đây...."
Đi ra ngoài, Giang Tinh Thần lật xem thẻ bài sắt hình tròn trong tay, sáng sớm khi đi Mị Nhi đã đưa cho hắn. Mặt trước thẻ bài in hai chữ Giang Lăng, mặt sau in Càn Khôn Lịch năm 217 ngày 9 tháng 3, đương nhiên là ngày sinh của hắn. Mị Nhi đưa thẻ bài cho hắn, bảo hắn không mang theo sẽ không tìm được việc làm, bởi vậy hắn mới nghĩ tới thẻ căn cước.
Tuy rằng hắn rất muốn nói cho tiểu nha đầu, mình không phải đi ra tìm việc làm, nhưng nhìn thần sắc nghiêm túc của Mị Nhi, hắn cũng không giải thích, lặng lẽ nhận lấy thẻ bài.
"Chế tạo rất tinh vi, xem ra luyện sắt ở thế giới này phát triển không kém... Nhưng ngẫm lại cũng phải, nhiều người luyện võ như thế, nhu cầu vũ khí cũng cao, nghề tinh luyện kim loại cũng sẽ phát triển mạnh..."
Cầm thẻ bài quan sát kỹ càng một hồi, hắn bỏ vào lòng, đội ánh nắng đi tới.
Giang Tinh Thần vốn có năng lực thích ứng cực mạnh, theo hiểu biết ngày sâu với thế giới này, nội tâm của hắn cũng dần dung nhập vào. Cho nên hôm nay đi ra ngoài một mình, lại còn thấy thoải mái hơn cả hôm qua.
Vốn hắn cũng muốn dẫn Mị Nhi đi cùng, nhưng ngẫm lại mấy ngày qua tiểu nha đầu lao tâm lao lực, cũng nên nghỉ ngơi một ngày cho khỏe, liền không để ý nàng phản đối, không dẫn nàng theo! Dù sao hắn giỏi nhận hướng, có thể nhớ được đường đã đi qua, cũng không sợ bị lạc không tìm được đường về...
Mặt trời về tây, một ngày trôi qua thật nhanh, cửa sân bị đẩy ra, Giang Tinh Thần kéo thân hình mỏi mệt trở về.
- Ca ca! Sao rồi, tìm được việc chưa, có kiếm được tiền không?
Mị Nhi vội vàng đón hắn vào nhà ngồi xuống, vừa vội vàng hỏi thăm, rót một chén nước ấm để lên bàn, sau đó ánh mắt sáng ngời hồi hộp nhìn hắn.
- Còn chưa có... Nhưng đã có cách kiếm tiền rồi!
Giang Tinh Thần mới nói một câu, đã thấy vẻ mặt Mị Nhi biến đổi vội vàng thêm một câu giải thích phía sau, rồi mỉm cười thoải mái.
- Thật sao?
Mị Nhi rõ ràng không tin, haoì nghi hỏi:
- Là cách kiếm tiền gì?
- Bảo mật!
Giang Tinh Thần đưa tay búng đầu Mị Nhi một cái, hỏi:
- Có nước ấm chưa?
- Đã nấu rồi, ca ca muốn tắm sao, muội đi chuẩn bị cho huynh...
- Không cần, muội ăn trước, bánh bột mì hôm qua còn lại không nhiều, nhất định muội đói bụng rồi, tự huynh đi được rồi!
Giang Tinh Thần lấy ra mấy cái bánh bột mì trắng đưa cho Mị Nhi, đứng lên rời nhà giữa.
Mị Nhi lại không ăn, mà cúi đầu nhìn bánh bột mì trong tay, đôi mi mỏng nhíu lại...
Trong nhà bếp hơi nước mơ hồ, Giang Tinh Thần ngâm cả người trong bồn gỗ lớn, biểu tình cũng từ từ ngưng trọng.
Cả một ngày nay, hắn cũng không có thu hoạch, kiếm tiền cũng không dễ dàng như hắn nghĩ.
Thông qua 2 ngày quan sát, hắn chuẩn bị bắt tay từ thức ăn. Tuy rằng nghe mùi hành tỏi từ hiệu ăn ở khu chợ có thể suy đoán ra, ẩm thực xã hội này không có nghèo mạt đến thế, nhưng cũng tuyệt đối không phong phú lắm. Nghe tiểu nha đầu nói mớ kể các món chính là có thể nhìn ra được, màn thầu, bánh bao, bánh nướng... đều không có.
Nhưng mà, khi hắn chạy đến khu chợ hôm qua, lại nhìn thấy 7-8 tên đàn ông vây quanh một gian hàng bán bánh bột mì trắng, chủ quầy còm nhom đang nộp cả vốc tiền đồng cho một người trong đó. Còn chủ quầy mà hôm qua hắn tới mua bánh, lại đang cười lạnh đứng nhìn gần đó.
Cuối cùng, những người đàn ông này chẳng những cầm tiền, còn đạp đổ quầy hàng, bánh rơi đầy đất, bị một đám ăn mày không biết từ đâu chui ra cướp sạch hết.
Giang Tinh Thần một lòng lạnh mất phân nửa, lòng tin bành trướng cũng xẹp xuống, trạng thái kiêu ngạo kích động sinh ra từ lúc nào cũng dần dần ổn định lại. Lúc này hắn mới ý thức được, bản thân mình suy nghĩ quá lý tưởng, kiếm tiền không phải dễ như vậy.
Ngay từ đầu, hắn muốn bán màn thầu ở khu chợ, nhưng nhìn cảnh này rồi, hắn liền biết, nhất định không làm được.
Sau đó Giang Tinh Thần cân nhắc rất lâu, quyết định hợp tác với hiệu ăn. Dù rằng hắn ở thế yếu, có thể tổn thất lợi ích, nhưng hắn nhất định phải kiếm tiền, bằng không kéo thêm 2 ngày nữa, sợ là sẽ quay lại cách túng quẫn như hôm qua, mà lần này đã không còn quần áo để bán!
"Lỗ thì lỗ vậy, cùng lắm bán cho bọn họ cách chưng màn thầu! Dù sao ta cũng còn không ít cách làm món ăn!"
Giang Tinh Thần lập tức nghĩ tới, trong thời gian đại học, nghỉ hè đi ra làm thêm, nhà ăn trường đóng cửa, toàn là chính hắn tự nấu ăn, kỹ thuật dù cũng không cao cấp gì, nhưng món ăn bình thường sẽ không thành vấn đề.
Nhưng mà, chuyện tiếp theo lại cho hắn một lần đả kích. Tiểu nhị hiệu ăn căn bản không cho hắn vào cửa, ném một câu "ăn mày thối cút mau" liền đuổi hắn đi.
Lúc đó hắn còn muốn giải thích hai câu, nhưng thấy tiểu nhị gọi tới hai người to con, liền vội vàng bỏ chạy.
Sau đó, hắn vẫn còn chưa bỏ cuộc liên tục tìm mấy hiệu ăn, đều gặp chuyện tương tự. Hiệu ăn lớn một chút tuyệt không cho hắn vào, cũng khó trách người ta không cho, cả quán ăn cũng không thấy một ai mặc áo gai.
Còn hiệu ăn nhỏ, khi tiểu nhị nghe hắn nói muồn tìm chưởng quỹ, toàn bộ đều cảnh giác hỏi nguyên nhân. Khi nghe hắn nói làm ra món ăn mới, ngon thế nào, gần như đều coi hắn là lừa đảo đuổi ra ngoài. Thậm chí có một nhà còn muốn bắt hắn, đưa đến đội trị an Hồng Nguyên Thành.
Một ngày qua, Giang Tinh Thần khóc không ra nước mắt, sớm biết vậy, lúc đó nhịn xuống không bán ra quần áo. Mà thông qua một ngày này, hắn càng hiểu sâu hơn về chênh lệch địa vị cấp bậc ở xã hội này.
Bõm!
Giang Tinh Thần vỗ mạnh mặt nước, văng lên tung tóe, thầm nghĩ:
"Ngày mai trực tiếp đi mua nguyên liệu nấu ăn, làm sẵn ở nhà, mang theo hàng mẫu! Mặc kệ thế nào, nhất định phải kiếm được tiền, mau chóng kích hoạt Nguyên Tuyền, sẽ không trải qua những ngày như thế này nữa!"
- Ca ca! Huynh không sao chứ, đã 1 giờ rồi còn chưa tắm xong?
Ngoài cửa vang lên tiếng gọi của Mị Nhi.
- À! Không sao, huynh ra ngay!
Giang Tinh Thần lên tiếng, rời bồn nước, lau qua rồi mặc quần áo, trở về phòng ngủ.
Một hơi ăn 3 cái bánh bột mì trắng, Giang Tinh Thần lại sử dụng cách hít thở, đợi cho Thái Sơ Trận phát triển xuống đến cổ mới ngừng lại.
"Cảm giác Thái Sơ Trận càng về sau lan tỏa càng chậm, chiếu theo tốc độ này, chỉ sợ dồn hết tiền mua bánh bột mì trắng mà ăn, cũng không thể kéo dài xuống cả người..."
Ánh mắt Giang Tinh Thần dần dần xuất thần, hàng mi dài không khỏi nhíu lại.
Két! Cửa phòng mở ra, Mị Nhi đi vào, cầm một khúc củi, thắp sáng đèn dầu trên tường.
Giang Tinh Thần hồi thần từ trầm tư, ngẩng đầu, thấy sắc trời đã tối xuống.
- Ca ca, ăn xong chưa?
Mị Nhi dập tắt que củi, để ở cửa, quay người lại hỏi.
Lúc này Mị Nhi vừa tắm xong, tóc còn ướt xõa trên vai, không biết có phải bởi vì nghỉ ngơi một ngày, da mặt vàng sáp cũng giảm bớt, có một tia hồng hào, dưới ánh đèn dầu trở nên vô cùng xinh đẹp. Tơ máu trong mắt cũng biến mất, tròng mắt sáng rõ như dòng suối mát, vô cùng tinh khiết.
"Tiểu nha đầu thật là xinh đẹp!"
Giang Tinh Thần cười, gật đầu, nhìn vào đôi mắt trong suốt đó, hắn cảm giác phiền muộn trong lòng cũng giảm đi.
- Ca ca, đừng nản lòng! Hôm nay không tìm được việc, ngày mai đi tìm là được, trước kia muội cũng mấy ngày không tìm được việc làm mà...
Mị Nhi đi tới sau lưng Giang Tinh Thần, hai tay nhẹ nhàng đặt lên vai hắn, vừa nhẹ nhàng xoa bóp, vừa nói.
Cảm giác thoáng đau nhức tê dại, làm Giang Tinh Thần thoải mái đến cả người nhũn ra, khó nén được hừ một tiếng trong mũi.
- Trong tay chúng ta còn chút tiền, mấy ngày nữa trả phòng này, tiết kiệm một chút, có thể duy trì được không ít ngày... Trong thời gian này, ca ca nhất định có thể tìm được công việc tốt!
Mị Nhi nói tiếp.
- Ca ca đã hứa với muội, muốn cho muội ở nhà lớn...
Giang Tinh Thần người như nhũn ra dần mất đi chống đỡ, dựa vào người Mị Nhi phía sau.
- Mấy ngày này là Mị Nhi đã rất thỏa mãn, ca ca chưa từng chăm sóc muội như vậy...
Mị Nhi dừng tay, tay đưa lên trước khoát lên vai Giang Tinh Thần, sau đó nhẹ nhàng vòng quanh, ôm hắn vào lòng.
Bị Mị Nhi ôm lấy, Giang Tinh Thần hoàn toàn bình tĩnh lại, cả ngày phiền muộn cũng tan đi, mí mắt ngày càng nặng.
- Ca ca, mệt mỏi cả ngày, đi nghỉ sớm thôi!
Mị Nhi nhẹ nhàng nói bên tai Giang Tinh Thần.
- Ừ!
Giang Tinh Thần vô thức đứng lên, đi về phía giường...
Đến sáng hôm sau, trước khi Giang Tinh Thần đi ra, Mị Nhi đột nhiên gọi hắn lại, nói:
- Ca ca, hôm nay muội có thể đi chỗ Hoàng đại thúc một chuyến, trả lại tiền cho thúc ấy, thuận tiện xem thúc ấy có cần giúp mua bán than củi không!
Giang Tinh Thần nhíu mày, nói:
- Trả tiền cũng được, mua bán than củi nào cần người giúp, trong nhà Hoàng đại thúc có hai con trái, muội lại chỉ mới 13 tuổi...
- Ây nha!
Mị Nhi cong môi lên, bực bội:
- Hoàng đại thúc làm người tốt như vậy, lại giúp đỡ chúng ta vào lúc khó khăn nhất, làm sao cũng phải hết lòng chứ!
Giang Tinh Thần trầm ngâm, gật đầu:
- Vậy được, huynh xem chừng Hoàng đại thúc cũng sẽ không cho muội làm việc! Cho muội tiền... chính muội đừng có không nỡ xài, lại đi mua bánh bột mì đen!
Nói rồi, Giang Tinh Thần lấy ra 30 đồng đưa cho Mị Nhi, lại vỗ đầu nàng, quay người ra ngoài.
- Biết rồi!
Mị Nhi nhướng mũi với bóng lưng Giang Tinh Thần, làm cái mặt quỷ, nhảy nhót quay trở vào nhà...
Hôm nay Giang Tinh Thần ra ngoài, trực tiếp chạy tới khu chợ, chuẩn bị mua bột mì, đem về nướng mấy cái bánh mì không lên men, trực tiếp đem đi hiệu ăn, tránh cho bị coi là lừa đảo. Chưng màn thầu cần lên men, chỉ riêng làm bột nở phải tốn không ít thời gian, hắn không chờ được.
Một đường chạy tới cửa hàng bột, Giang Tinh Thần đang xem giá bột, lại nghe ở cửa có hai người nói chuyện.
- Vương chưởng quỹ, hiệu ăn Nghênh Tân các ngươi có được Mạt đoàn trưởng chọn chưa?
- Làm sao được chọn, Phú Vinh Trai cũng không được! Ta vốn làm lạ, Mạt đoàn trưởng sao lại khó chịu với mùi tanh của thịt như thế, chúng ta dùng thịt bò rừng là thượng hạng, ta cũng không ăn ra mùi tanh gì... Xem ra Tử Kinh Dong Binh Đoàn treo giải 300 hoàng tinh tệ, cũng không ai cầm được!
- Phú Vinh Trai không phải nhắm vào 300 hoàng tinh tệ, bọn họ là vì tài liệu tối cao sống lưng Kiếm Tích Trư...
Câu tiếp theo thì Giang Tinh Thần không nghe, hắn đã bị 300 hoàng tinh tệ thu hút toàn bộ chú ý.
"Tử Kinh Dong Binh Đoàn, 300 hoàng tinh tệ... Cơ hội đây!"
Giang Tinh Thần không mua nữa, quay người nhanh chân chạy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.