Tân Phong Lãnh Địa

Chương 17: Mị Nhi kinh khủng




Mặt trời ngã về tây, Giang Tinh Thần cùng Mị Nhi dạo qua một vòng chung quanh Học Viện Đế Quốc, rồi lần nữa ngồi lên xe ngựa.
Lúc này tiểu nha đầu vô cùng cao hứng, bọn họ ở phụ cận đúng là tìm được một khuôn viên lớn chuẩn bị bán ra, nơi đó cách Học Viện Đế Quốc không xa, diện tích chừng hơn 1000 thước vuông. Trừ phòng ngủ, phòng bếp, còn có phòng chứa hàng, phòng tắm chuyên dụng, có lều đậu xe ngựa, hơn nữa ở phía sau viện, còn có một vườn hoa nhỏ.
Toàn bộ nhà này giá bán mười ngàn hoàng tinh tệ, Giang Tinh Thần tính toán sơ qua, liền đặt trước tiền cọc cho chủ nhà 100 hoàng tinh tệ, nói một tháng sau làm thủ tục, khi đó, lần đầu chia lợi nhuận, hắn sẽ thanh toán hết.
Ngay từ đầu, hắn cũng không dám nói lần đầu mình được chia hoa hồng có thể lấy được hơn 10 ngàn hoàng tinh tệ, nhưng buổi trưa đi qua Phú Vinh Trai, nhìn thấy cảnh buôn bán sôi động kia, thì trong lòng hắn có nắm chắc!
Chuyện nhà cửa lo xong, Giang Tinh Thần cũng thở phào khoan khoái, đặc biệt nhìn dáng vẻ cao hứng của tiểu nha đầu, trong lòng hắn có loại thỏa mãn không nói ra được, ngay cả xe ngựa lắc lư lắc lư, hắn đều không cảm giác khó chịu như trước.
Một đường chạy về khu bình dân, Giang Tinh Thần dẫn Mị Nhi xuống xe, rồi một lần nữa đi vào khu chợ.
Gạo, mì, rau dưa, các loại gia vị, còn có một số công cụ, hai người lại một phen mua sắm lớn...
Ngay lúc Giang Tinh Thần cùng Mị Nhi hưng phấn mua sắm, hai gã côn đồ cũng điều khiển xe ngựa về tới Tiên Hương Cư, đi báo cáo với Tôn Tam Cường.
Tôn Tam Cường ngả lưng dựa vào trên giường êm ái, nghe hai gã côn đồ bẩm báo chuyện trải qua một ngày đi ra ngoài, dần dần hắn chìm vào trầm tư.
“Lúc ăn cơm, không ngờ cũng mang theo hai người bọn họ vào, Giang thiếu gia rất hòa khí a...”.
“Ông chủ Phú Vinh Trai giúp thanh toán tiền không nói, mà còn đưa lên một lá Vân Vụ, đổi lấy đôi câu chỉ điểm của Giang Lăng... Xem ra quả nhiên như ta suy đoán, Giang Lăng còn có bí phương, nhất định phải thành lập quan hệ tốt đẹp với hắn! Hôm nay đã mở đầu xong, chỉ cần được hắn trợ giúp, ta có thể bộc lộ tài năng trong huynh đệ tỷ muội, nắm giữ toàn bộ thế lực ngầm của Hồng Nguyên Thành...”
“Vân Vụ, nếu Giang thiếu gia thích lá Vân Vụ, như vậy ta sẽ tìm cho ngươi, vật kia có tiền cũng không dễ mua!”
Nghĩ tới đây, Tôn Tam Cường ngẩng đầu hỏi:
- Giang thiếu gia hiện đang làm gì?
- Hắn đang dẫn muội muội mua đồ trong khu chợ, bảo chúng ta về trước!
Một gã côn đồ nói.
Tôn Tam Cường nghe vậy, đứng bật lên, hô:
- Gọi thêm mấy người, cùng ta đi gặp Giang thiếu gia!
Rất nhanh, một nhóm bảy tám người đi ra Tiên Hương Cư...
Giang Tinh Thần cùng Mị Nhi ra ra vào vào các cửa hàng trong khu chợ một tiếng, đợi cho các thứ cần mua đều mua gần đủ, hai người mới phát hiện quá nhiều, bọn họ không mang đi hết được.
Đang lúc rầu rỉ, Tôn Tam Cường dẫn người đi tới:
- Giang thiếu gia, vừa rồi nghe thuộc hạ nói ngài đang mua đồ, ta liền dẫn người đến đây hỗ trợ!
Giang Tinh Thần sắc mặt hơi đỏ lên, hắn nghe Tôn Tam Cường nói lời này, cảm giác tựa như mình là một tên nhà giàu mới nổi, mới vừa có tiền liền đi mua sắm bạt mạng! Tuy rằng hắn biết người ta không có ý như thế, nhưng vẫn có chút chói tai.
- A a! Còn chưa cảm ơn Tôn thiếu gia an bài chuyên hôm nay đây!
Giang Tinh Thần cười nói cảm tạ, nếu hôm nay đã tiếp nhận an bài của người ta, thì hắn không thể đối xử như ngày hôm qua.
Hơn nữa, hiện tại hắn đã dò xét mục đích của Tôn Tam Cường, không phải là chỉ muốn từ nơi mình kiếm vài thứ thôi sao, cũng không có gì quan trọng.
- Giang thiếu gia quá khách sáo rồi! Ta chỉ là thành tâm muốn kết giao bằng hữu, nếu thiếu gia thật muốn cảm tạ ta, hãy cho ta nếm thử tài nấu ăn của thiếu gia, ta quả là nhớ nhung cả ngày đấy!
Tôn Tam Cường cười ha ha một tiếng, câu nói đầu tiên đã kéo gần lại không ít quan hệ giữa hai người.
“Người này đúng là tên nhân tinh mà!” Giang Tinh Thần thầm nghĩ trong lòng, tiếp lời nói:
- Cái này còn khó mà nói, hay là cùng về nhà với ta, buổi tối sẽ cho huynh nếm thử!
Nói qua lại mấy câu, dường như hai người đã là lão bằng hữu, Mị Nhi ở bên cạnh nhìn thấy đều có chút phát mộng: “Ca ca cười cười nói nói với người gầy thô tục này làm như rất quen thuộc sao?”
- Thật tốt quá! Đêm nay hai huynh đệ chúng ta phải uống với nhau một chén!
Tôn Tam Cường nói dứt lời, liền bảo mấy tên côn đồ nhận lấy các vật trong tay Mị Nhi cùng Giang Tinh Thần, rồi định rời đi.
Nhưng đúng lúc này, dư quang khóe mắt Tôn Tam Cường chợt phát hiện, phía sau Giang Tinh Thần có một thân ảnh đang lặng lẽ tới gần.
- Hả!
Tôn Tam Cường nhíu chân mày, vừa định lên tiếng, chỉ thấy người kia lại ra hiệu cho mình chớ có lên tiếng. Hắn chăm chú nhìn kỹ, thì ra là nhân vật số hai của Tử Kinh Dong Binh Đoàn!
Giang Tinh Thần đi mới hai bước, phát hiện Tôn Tam Cường cũng không có đi theo bên người, liền quay đầu nhìn lại.
Bất thình lình, bên tai vang lên một tiếng hô to:
- Giang Lăng!
Ngay sau đó một luồng gió mạnh rơi xuống hướng bờ vai của hắn.
Giang Tinh Thần hoảng sợ, Cảm Mẫn Trận tăng lên cảm giác và bén nhạy, trong nháy mắt đã phát huy tác dụng, gần như không có mảy may suy tính, hắn lách mình một cái liền tránh thoát luồng gió mạnh chụp xuống vai mình kia.
- Ái!
Một tiếng thét kinh hãi, nhị ca thu lực không kịp, lảo đảo vọt tới bên cạnh Giang Tinh Thần.
“Hả? Tiểu tử này thế nào linh hoạt như vậy?” Ổn định thân hình, nhị ca nghiêng đầu nhìn về phía Giang Tinh Thần, đầy mặt kinh ngạc. Ngày hôm qua bọn họ đã dần dần quen thuộc, vốn định đùa một chút cùng Giang Tinh Thần, nào ngờ ngay cả y phục của người ta đều chưa chạm tới.
- Nhị ca!
Giang Tinh Thần vừa thấy là lão nhị, có chút dở khóc dở cười, bước lên phía trước định đỡ hắn.
Nhưng, không đợi hắn nói tiếp, nhị ca liền bật thẳng người lên, hét lớn:
- Tiểu tử, quả là thâm tàng bất lộ nha! Hãy tiếp chiêu!
Tiếng nói vừa dứt, lại là một luồng gió mạnh vọt tới.
- Ái! Ta không biết võ công!
Giang Tinh Thần vừa thấy nhị ca vóc người cường tráng khí thế hung hăng xông tới, trong lòng sợ hãi, vội vàng tránh né.
Nhị ca tốc độ ra tay rất nhanh, nhưng Giang Tinh Thần tránh né cũng không chậm. Tôn Tam Cường nhìn hai thân ảnh di chuyển, từ từ trợn tròn cặp mắt, khóe miệng cũng không tự chủ há hốc.
Nhị ca là ai chứ, là nhân vật số hai của Tử Kinh Dong Binh Đoàn, tuy rằng không bằng Mạt Hồng Tiêm, nhưng cũng là tu vi cảnh giới Cường Thể tầng chín, vậy mà không chạm được góc áo của Giang Tinh Thần.
Mấy phút sau, truyền ra tiếng thở dốc dồn dập, Giang Tinh Thần đã mệt mỏi không chịu được nữa, cũng... không tránh khỏi bị một bàn tay của nhị ca chụp trên vai.
- Không được!
Giang Tinh Thần thở hổn hển, phất tay áo nói với nhị ca, ngắn ngủi một hồi toàn thân hắn đều ướt đẫm mồ hôi.
Nhị ca đồng dạng cũng có chút thở hổn hển, bất quá lại hết sức cao hứng, vỗ vỗ vai Giang Tinh Thần cười nói:
- Ha ha ha ha... Tiểu tử, cũng chỉ có ngươi, một giới bình dân lại có thực lực như thế! Thật là... A ô...
Còn chưa dứt lời, hắn liền cảm giác hạ bộ mình bị đá mạnh một cái, lập tức phát ra một tiếng gào, dồi dào mà kéo dài có thể so với âm thanh cá heo. Hai tay che xuống phía dưới, hai đầu gối khép lại, hai chân cong hình chữ bát, thân thể khom xuống như con tôm, mặt đều biến dạng.
- Khốn nạn, ai cho ngươi khi dễ ca ca ta!
Tiểu nha đầu giống như một con dã thú nhỏ điên cuồng, ở sau lưng từng cước từng cước dùng sức đá nhị ca.
Một đám người phía sau, Tôn Tam Cường, mấy tên côn đồ, bao gồm Giang Tinh Thần tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, sau đó không hẹn mà cùng lúc đều khép khép chân, có chút lạnh cả người.
- Mị Nhi! Đừng đá nữa! Người ta đùa giỡn với ca ca thôi!
Giang Tinh Thần thấy tiểu nha đầu không có khuynh hướng dừng lại chút nào, liền bước lên phía trước kéo nàng ra.
Tiểu nha đầu bị Giang Tinh Thần lôi kéo lảo đảo lui về sau, còn vừa mắng khốn nạn, vừa dùng sức đưa chân đá nhị ca..
- Nhị ca! Thực xin lỗi, muội muội ta rất dễ bị kích động... huynh không sao chứ!
Giang Tinh Thần kéo Mị Nhi ra, đi nhanh tới đưa tay đỡ thân thể nhị ca đang không ngừng lảo đảo.
- Không sao! Ngươi cũng có thể thử một chút đi!
Nhị ca xanh mặt rống giận, vốn thanh âm của hắn hùng hậu, lúc này lại bén nhọn thật giống như công công, mà đời trước Giang Tinh Thần thường xem trong ti vi! Mà để cho nhị ca hắn khó chịu chính là, hắn đường đường là nhân vật số hai Tử Kinh Dong Binh Đoàn, là cao thủ cảnh giới Cường Thể tầng chín, lại bị một tiểu cô nương đánh lén.
- Mị Nhi! Mau nói xin lỗi nhị ca!
Giang Tinh Thần cố nín cười, quay đầu quát mắng một tiếng. Biểu tình tuy là trách mắng, nhưng ánh mắt lại mang nồng nặc ý cưng chiều và cảm động. Mấy ngày chung sống, hắn đã sớm nhìn ra: tiểu nha đầu tuy rằng kiên cường, thật ra lá gan rất nhỏ, vậy mà vừa rồi nàng vì mình lại dám ra tay với nhị ca thân hình cao lớn như thế.
Về phần nhị ca, thật ra hắn không có lo lắng nhiều lắm, Mị Nhi khí lực không lớn không thể đả thương đến hắn. Hơn nữa dựa vào quan hệ quen biết ngày hôm qua, khẳng định hắn sẽ không vì thế mà trở mặt, dù sao chỉ là hiểu lầm nhỏ mà thôi.
Mị Nhi vừa rồi chính là dựa vào đầu óc nóng lên nhất thời, lúc này tỉnh táo lại, không khỏi câm như hến, núp mình phía sau Giang Tinh Thần: người bị nàng đá kia chính là một quý tộc thân phận còn cao hơn ca ca.
Bất quá, khi nàng nhìn thấy tuy rằng ca ca xụ mặt, nhưng vẻ mặt không có lo lắng, lập tức biết không có gì đáng ngại, khủng khiếp trong lòng nàng trong nháy mắt tan đi.
- Người ta lại không biết là nhị ca đùa giỡn cùng ca ca đâu!
Mị Nhi xoay chuyển tròng mắt, miệng lẩm bẩm, đi lên xin lỗi nhị ca.
- Tiểu cô nương! Cho dù không phải đùa giỡn, cũng không thể đá vào chỗ đó a!
Tôn Tam Cường ở một bên tiếp lời.
Mị Nhi nghe vậy, ánh mắt liếc một cái, mục tiêu chính là nửa người dưới của Tôn Tam Cường.
Tôn Tam Cường rùng mình một cái, trong lòng dâng lên một cảm giác khủng khiếp, vội vàng khép chân lui về phía sau hai bước.
Tiếp theo, Mị Nhi lại nhìn về phía hai chân của nhị ca.
Nhị ca vừa thấy ánh mắt của Mị Nhi kia, cũng vèo một cái đứng thẳng người, cười nói với Giang Tinh Thần:
- Được rồi! Ta cũng không có chuyện gì!
Bất quá, khóe miệng hắn giật giật, và bắp thịt khóe mắt không ngừng run rẩy, lại hoàn toàn tiết lộ trạng huống của hắn hiện tại.
Sau một hồi khá lâu, nhị ca mới khôi phục, trừng mắt nhìn Giang Tinh Thần nói:
- Lão đại bảo ta đến đây, có chuyện nói cho ngươi biết! Bất quá... Tối hôm nay ngươi nhất định phải làm một bữa cơm ngon... nếu không ta liều mạng với ngươi!
- Hôm nay nhất định để nhị ca ăn uống khoái trá, không hài lòng huynh cứ đánh ta!
Giang Tinh Thần cười ha hả, nói.
“Quan hệ giữa Giang Lăng cùng Tử Kinh Dong Binh Đoàn đã tốt đến mức này sao, nhân vật số hai bị đá vào chỗ hiểm đều không giận!” Tôn Tam Cường ở phía sau thấy một màn như vậy, càng thêm kiên định quyết tâm muốn làm tốt quan hệ với Giang Tinh Thần.
- Đi, chúng ta đi thôi!
Nhị ca phất tay nói, kéo tay Giang Tinh Thần đi trước.
Tôn Tam Cường biết nhị ca có lời muốn nói riêng với Giang Tinh Thần, cũng không hề quan tâm, gọi đám côn đồ đi theo phía sau... Cả đám người nhanh chóng đi vào khu bình dân...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.