Tân Phong Lãnh Địa

Chương 1: Mị nhi




- Đây là chỗ nào?
Giang Tinh Thần vừa tỉnh lại, nằm ở trên cái giường nhỏ ghép bằng những tấm gỗ cũ, mặt đầy mờ mịt. Trong tầm nhìn, mảnh gỗ cũ nát che cửa sổ, vách tường loang lổ, cửa gỗ cũ khép hờ, cái bàn gỗ chỉ có 3 chân xiêu vẹo dựa vào góc tường... tràng cảnh thật là cũ kỹ đổ nát.
Chầm chậm quay đầu, một bên phòng chất đống than vụn thật cao, ánh mắt của hắn dừng lại ở đó, hiện ra thần thái suy ngẫm, hình ảnh dần hiện ra trong trí nhớ.
“Tốt nghiệp đại học, ta cùng lão nhị, lão tam, lão tứ trong túc xá đi uống rượu...”
“Chúng ta uống một chập, sau đó uống quá...”
“Trên đường trở về, ta đi ở trước nhất...”
“Sau đó dường như ta thấy một đoàn sương dày như thủy ngân... Ta lao thẳng vào đó...”
“Oành” Vừa nghĩ tới đó, trong đầu Giang Tinh Thần bỗng nhiển nổ vang như sấm, khoảng khắc, hắn cảm giác đầu mình muốn nổ tung, đầu não đau nhức dữ dội như bị xé rách, làm hắn không nhịn được phát ra tiếng hét thảm.
Nhưng mà, đau đớn dữ dội như vậy lại không làm hắn ngất đi lần nữa, mà lại khiến ý thức của hắn càng thêm tỉnh táo. Lúc này, thậm chí hắn còn nhìn thấy rõ ràng, trong đầu mình có một đoàn sương mù dày như thủy ngân đang chuyển động...
Chỉ mới một lát, cả người Giang Tinh Thần đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, vốn cũng không có bao nhiêu sức lực cũng bị rút sạch, hét thảm đã biến thành tiếng rít trong cổ họng...
Không biết bao lâu, đau đớn chợt ồ ạt rút đi, sương mù kỳ dị trong đầu cũng biến mất, Giang Tinh Thần thở hổn hển, giống như cá vừa vớt lên, mặt bị nước xối qua, tràn đầy sợ hãi:
“Sao lại thế này! Sao ta lại thấy được trong đầu... là ảo giác ư...”
Giang Tinh Thần khó mà tin được những gì vừa rồi, hình ảnh trong đầu không phải là hắn cảm giác được, mà là thật sự nhìn thấy, điều này làm hắn cho rằng mình xuất hiện ảo giác... Hay là, hiện giờ mình còn đang trong mơ!
Bùm! Cửa phòng bị đẩy ra, âm thanh hai cánh cửa đụng vào tường như đánh vỡ cảnh mơ, làm da mặt Giang Tinh Thần co rút, khẽ giật người, sau đó nghiêng đầu nhìn lại.
Trong ánh mắt, một cái bóng nhỏ nhắn lao tới như gió, nắm lấy tay mình, bên tai nghe tiếng nói lo lắng:
- Ca ca làm sao rồi, lại đau đầu nữa ư...
Giang Tinh Thần vô thức gật đầu, ánh mắt có chút ngây ngốc nhìn vào người này.
Trước mặt là một bé gái không lớn lắm, tối đa 12- 13 tuổi, người còm nhom, mặt nhỏ dính bẩn mấy chỗ, tóc dài quá vai có phần khô vàng, bên trên toàn là tro bụi, không biết đã bao lâu rồi chưa gội sạch, mắt nàng hơi sưng đỏ, bên trong toàn là tơ máu, mím chặt môi, thần sắc sốt ruột.
- Ca ca, có phải ca ca lại đau đầu nữa không!
Nhìn thấy Giang Tinh Thần sững sờ, bé gái lại nói nữa, giọng có hơi khàn khàn.
Ngay khi bé gái hỏi, tròng mắt Giang Tinh Thần co rụt, trong đầu lập tức hiện ra hai chữ: xuyên qua!
Bé gái nắm tay mình là cảm xúc thật sự, cùng với ngôn ngữ rõ ràng không phải ở Trái Đất, mà mình lại nghe hiểu được, vậy nói rõ tất cả mọi thứ không phải ảo giác, cũng không phải cảnh mơ!
“Ta... xuyên qua!”
Trong đầu Giang Tinh Thần chỉ có một âm thanh này, hoàn toàn không để ý tới bé gái, lập tức cúi đầu, cố gắng đưa tay lên, mở rộng bàn tay, ánh mắt nhìn vào đó.
“Không phải thân thể ban đầu của ta...”
Ánh mắt Giang Tinh Thần lại co rụt, bàn tay hơi gầy, mười ngón thon thả, tuy rằng trên đó đầy vết chai, nhưng có thể nhìn ra ban đầu vốn là mịn màng, tuyệt không phải bàn tay thô to của mình trước đây.
- Ca ca nói chuyện gì đi!
Bé gái càng thêm lo lắng, dùng sức lắc tay hắn.
- Hự!
Giang Tinh Thần hít vào một hơi lạnh, bé gái vừa lắc, cảm giác đau đớn khó nhịn nổi truyền khắp cả người, làm hắn càng thêm xác định, những gì xảy ra đều là thật.
Bé gái thấy Giang Tinh Thần lại không có phản ứng, mặt nhỏ lo lắng đã biến thành kinh hoảng sợ hãi, tay chân luống cuống không biết phải làm thế nào.
Lúc này, tiếng bước chân soạt soạt vang lên, một người trung niên mặc áo vải cũ, mặt mũi đôn hậu đi vào phòng.
- Giang thiếu gia!
Người này dừng lại trước người Giang Tinh Thần, khẽ gọi một tiếng.
Giang Tinh Thần như không nghe tới, cúi đầu ngơ ngác xuất thần nhìn chằm chằm bàn tay mình, lúc này hắn vẫn còn đang trong chấn động quá lớn, dù cho tố chất tâm lý trước kia của hắn rất tốt, khả năng tiếp nhận rất mạnh, cũng khó mà thích ứng được với chuyện trong truyền thuyết này. Mà bản năng loài người là sợ hãi với chuyện xa lạ không hiểu, làm hắn tự đóng kín bản thân như tự bảo hộ, căn bản không chú ý tới trong phòng lại thêm một người.
- Ôi...
Thấy Giang Tinh Thần như thế, người này thở dài bất đắc dĩ, giống như thương hại, sau đó nói:
- Giang thiếu gia, không phải là ta không muốn cho các người ở chỗ này, thằng hai nhà tôi cần gấp tiền để đi Học Viện Đế Quốc, chúng ta chỉ có thể bán đi căn nhà cũ này, ngay cả mua bán than củi, tôi cũng tạm thời bỏ đó...
Bé gái liếc qua Giang Tinh Thần, sau đó ngẩng đầu nói:
- Hoàng đại thúc, chúng tôi hiểu! Sáng mai chúng tôi liền đi, cám ơn mấy ngày qua đại thúc quan tâm!
Nói rồi bé gái kéo khóe miệng, thể hiện nụ cười gượng ép, cúi người với người trung niên này.
Nhìn bé gái cố gắng kiên cường, người trung niên cũng không đành lòng, thò tay vào người lấy ra 20 đồng tiền, đưa sang:
- Mị Nhi cô nương, mặc kệ nói sao, bảo các người đi sớm là ta không đúng, ta sẽ không thu tiền thuê nhà này!
- Cái này...
Bé gái do dự một chút, vẫn đưa tay ra nhận lấy số tiền, sau đó lại cúi mình với người trung niên:
- Hoàng đại thúc, cám ơn ngài nhiều! Tương lai chúng tôi nhất định sẽ trả lại!
- Ừm!
Người trung niên không nói nhiều, quay người muốn đi, nhưng khựng một chút, vẫn quay người lại, nói với Giang Tinh Thần:
- Giang thiếu gia, mấy ngày nay vẫn là nhờ Mị Nhi cô nương chăm sóc ngài, đừng có nghĩ tới chuyện bán nàng đi nữa!
Hắn vừa dứt lời, Giang Tinh Thần từ từ ngẩng đầu lên, lúc này hắn mới thoáng hồi thần lại từ trong khiếp sợ, phát hiện trong phòng có thêm một người, cũng nghe được lời của đối phương. Nhưng hắn không nói gì, ở trong hoàn cảnh xa lạ không biết gì, không nói là lựa chọn tốt nhất.
- Ca ca sẽ không bán tôi!
Thấy Giang Tinh Thần còn ngây người, Mị Nhi bước lên, rất khẳng định nói! Nhưng mà biểu tình kiên cường giả tạo trên mặt, lại không che đậy được vẻ ai oán.
“...” Hoàng đại thúc im lặng một hồi, vừa mở miệng muốn nói, Mị Nhi đã giành trước:
- Tôi không phải nô lệ! Trước kia nhất định là ca ca gạt tôi!
Giọng nói có vài phần trẻ con tức giận, nhưng ngữ điệu thâm trầm lại làm người ta phát lạnh.
- Vậy được rồi!
Cuối cùng Hoàng đại thúc cũng không nói nữa, thở dài một tiếng, quay người bước đi.
Ánh mắt đần độn của Giang Tinh Thần nhìn theo bóng lưng Hoàng đại thúc bước đi, dưới ánh trời chiều có thể thấy được ở bên ngoài có những công trình tương tự xã hội cổ đại, tường gạch, tường đất, mái ngói, đường đất cứng... Thẳng đến khi Mị Nhi đóng cửa phòng, hắn mới thu hồi ánh mắt.
Vừa rồi Hoàng đại thúc cùng Mị Nhi nói chuyện, hắn không nghe hết, nhưng chỉ bằng đôi ba câu, cùng với hiện trạng trước mắt, hắn cũng đoán được tình cảnh của mình hiện giờ không tốt lắm.
“Ta đi tới một thế giới kiểu gì, bên ngoài là hoàn cảnh gì, bản thân mình có thân phận gì, sao lại sa sút như thế...”
Ở đại học, tố chất tâm lý cùng khả năng thích ứng của hắn đều rất cao, khiếp sợ xuyên qua dần biến mất, hắn liền nảy ra những thắc mắc này, bởi vì nó liên quan đến việc làm sao hắn sinh tồn được.
Giang Tinh Thần vốn nghĩ, mình có thể nghe hiểu ngôn ngữ thế giới này, vậy tức là nói còn có trí nhớ trước kia của thân thể này. Nhưng hắn tập trung nhớ lại, thì không chút tác dụng, mọi thứ về thân thể này đều trống rỗng, thứ duy nhất làm hắn sinh ra liên tưởng, chính là mảnh công trình cổ đại ở ngoài cửa.
- Ca ca, đói bụng chưa?
Tiếng của Mị Nhi lại vang lên bên tai, đánh thức Giang Tinh Thần đang cố gắng tìm tòi ký ức.
Nghiêng đầu qua, Giang Tinh Thần nhìn về phía bé gái. Vừa rồi vội vàng liếc qua, chỉ nhìn dung mạo khái quát của Mị Nhi, sau đó liền rơi vào khiếp sợ cực độ vì xuyên qua. Bây giờ nhìn kỹ càng, ánh mắt của hắn liền lóe lên thương hại, mày nhíu thật chặt.
Trên người bé gái nhỏ nhắn này chỉ mặc một bộ váy gai, cánh tay, bả vai, eo, góc váy, gần như đều có vết rách, bẩn thỉu, giống như lấy miếng giẻ rách khoác lên người. Giày cũng đen thui, nhìn không ra làm bằng cái gì, mũi giày cũng rách, lộ ra ngón chân nhỏ. Trên hai tay nhỏ bé của bé gái có những đường dấu đỏ, vừa nhìn là biết vệt dây thừng, cả người trên dưới, quả thật còn thảm hơn cả ăn mày.
Giang Tinh Thần không khỏi cúi đầu nhìn lại bản thân, thấy áo ngoài mình mặc là tơ lụa trắng nhạt, quần áo bên trong cũng nhất định không phải vải thô, dựa vào cảm xúc là biết.
- Ca ca, nè!
Nhìn thấy Giang Tinh Thần có phản ứng, Mị Nhi có vẻ rất vui mừng, cẩn thận lấy ra một bọc không biết bao bằng lá cây gì, nhét vào tay hắn.
Giang Tinh Thần vô thức nhận lấy.
- Ca ca mở ra xem đi!
Mở lá cây ra, bên trong là bánh bột mì đen thui to bằng bàn tay.
- Hôm nay muội kiếm được tiền, mua được bánh bột mì đen! Bên Xuân Hương Lâu nói, sau này muội có thể giúp đổ rác, sau này muội có thể nuôi được ca ca rồi... Hơn nữa ca ca không cần phải lo chỗ ở, vừa rồi Hoàng đại thúc đã trả cho chúng ta 20 đồng tiền thuê phòng...
Mị Nhi vừa nói, hai bên mép nhếch lên, hiện ra nụ cười, như là vui vẻ vì kiếm được tiền.
Nhìn nụ cười của Mị Nhi, Giang Tinh Thần lập tức nghĩ tới những dấu vết đỏ hồng trên tay nàng, cảm giác chỗ mềm yếu nhất trong tim bị đụng mạnh, lớp vỏ phong bế tự bảo hộ nháy mắt bị gõ vỡ ra một lỗ, nhét nụ cười này vào.
- Ca ca! Thật ra ca ca không cần nản lòng, dù rằng ca ca không kích hoạt linh tuyền, mất đi tư cách thừa kế lãnh địa cùng thân phận quý tộc, nhưng muội nghe người ta nói, muốn thu được thân phận quý tộc, không nhất định phải đi con đường võ giả, chỉ cần có cống hiến cho đế quốc hay đại lĩnh chủ, cũng sẽ thu được sắc phong! Hiện giờ ca ca mới 16 tuổi, còn có cơ hội...
Lúc này Mị Nhi không hề phát hiện cảm xúc dao động của Giang Tinh Thần, miệng như vòi nước mở khóa, nói mãi không ngừng.
- Hơn nữa, không phải năm đó thúc thúc đã nói rồi sao, luyện võ rất tổn thương thân thể, rất nhiều người không sống quá 50 tuổi... Đợi tương lai chúng ta có tiền, phải đi tìm đoàn lính đánh thuê tốt nhất, tìm ra cái tên bán thuốc giả lừa ca ca mấy ngày trước, hung hăng đánh hắn một trận...
Nghe Mị Nhi nói mãi không ngừng, Giang Tinh Thần lại cảm giác một cỗ ấm áp nhè nhẹ, giống như trở về nhà, chỉ cảm giác tiểu nha đầu này có một cỗ thân thiết không nói ra được, mặt không biểu tình cũng không khỏi toát ra mỉm cười, áp lực trong lòng cũng vô tình được hóa giải rất nhiều.
Lúc này, Mị Nhi ngừng lại, kỳ quái nhìn hắn hỏi:
- Ca ca, sao còn chưa ăn, 2 ngày nay ca ca lúc thì hôn mê, lúc thì tỉnh táo, vẫn luôn nói không có đồ ăn ngon, không đói bụng sao?
- Hả!
Giang Tinh Thần sửng sốt, thế mới nhớ tới vấn đề ăn, lập tức cảm giác được dạ dày co rút, như có bàn tay hung hăng túm lấy dạ dày mà bóp lại.
Cảm giác đói bụng càng khiến người ta khó chịu hơn cả đau đớn, Giang Tinh Thần nhìn lại bánh bột mì đen trong tay, lập tức sinh ra ý tưởng nuốt vào, cũng không kịp đáp lại câu hỏi của Mị Nhi, tay giơ lên đưa bánh bột mì đen tới miệng.
- Ực!
Ngay khi Giang Tinh Thần há mồm muốn cắn xuống, bất ngờ một âm thanh truyền vào tai, động tác liền khựng lại, ngẩng đầu nhìn sang Mị Nhi, chỉ thấy tiểu nha đầu cúi đầu, không nhìn vào hắn, xoay người nói:
- Trời tối rồi, muội đi nhóm lửa... Hoàng đại thúc rất tốt bụng, cho chúng ta tùy ý dùng than đó, cẩn thận đừng làm cháy lan là được!
Nhưng mà Mị Nhi lại không đi ra ngoài được, Giang Tinh Thần đã kéo góc áo của nàng lại.
- Muội đã ăn gì chưa!
Vừa nói xong, Giang Tinh Thần liền phát hiện mình dùng cùng một ngôn ngữ như Mị Nhi! Nhưng mà lúc này cũng không kịp nghĩ nhiều, dùng sức kéo nàng lại, tay cầm bánh bột mì xé ra làm hai, đưa một nửa tới bên miệng nàng. Tiểu nha đầu dù cúi đầu rất nhanh, nhưng hắn vẫn thấy được động tác nuốt nước miếng.
Mị Nhi sững sờ nhìn Giang Tinh Thần, miệng hơi há ra, mang theo vẻ khó tin, sau đó trong mắt phủ làn hơi nước. Ở trong trí nhớ của nàng, từ khi 6 tuổi gặp được Giang Tinh Thần, liền chưa từng thấy hắn cho nàng thứ gì.
Lúc này trong lòng Giang Tinh Thần lại bồn chồn:
“Vẻ mặt tiểu nha đầu như thế, không lẽ nhìn ra cái gì sao?”
- Cám ơn ca ca!
Giang Tinh Thần còn chưa nghĩ xong, tiểu nha đầu đã nắm lấy miếng bánh bột mì đen cắn thật mạnh.
“Nha đầu này đã đói bao lâu rồi?”
Nhìn tướng ăn như sói đói của Mị Nhi, Giang Tinh Thần thầm nghĩ.
- Ăn từ từ, đừng mắc nghẹn!
Giang Tinh Thần cố nén dạ dày khó chịu, lên tiếng khuyên bảo, cũng không ăn bánh bột mì đen trong tay. Tiểu nha đầu cố nhịn đói khát mang về cả cái bánh bột mì đen, hơn nữa trên tay bị thương nhiều như thế cũng nhịn xuống không biểu lộ ra, loại kiên cường này lại chạm vào nội tâm hắn.
- Ưm ưm...
Tiểu nha đầu phồng má lên, ra sức gật đầu.
Miếng bánh bột mì đen to bằng bàn tay, chia ra làm hai lại càng nhỏ, hai ba cái liền chui vào bụng, tiểu nha đầu ra sức nuốt thức ăn trong miệng, liếm môi, không bỏ sót một chút bột phấn. Vừa ngẩng đầu lên, trước mắt lại nhìn thấy một nửa cái bánh bột mì đen.
- Ăn luôn một nửa này đi!
Mị Nhi ngẩng đầu, nhìn Giang Tinh Thần mỉm cười đưa tay ra, mắt vốn đã ngập đầy nước liền trào ra.
Tay lau nước mắt, tiểu nha đầu thuận tay giật lấy nửa miếng bánh mì đen của Giang Tinh Thần, lớn tiếng hỏi:
- Tại sao hôm nay ca ca lại tốt với muội như vậy?
- Hả?
Giang Tinh Thần sững sờ, không biết phải nói sao.
- Ca ca hôm nay cho muội ăn một bữa no cuối cùng, không phải thật muốn bán em chứ?
Tiểu nha đầu tiến lên, đầu nhỏ kề gần Giang Tinh Thần, nhìn chằm chằm vào mắt hắn.
- Không có chuyện đó! Muội là muội muội của ta, ta làm sao nở bán muội được!
Giang Tinh Thần cười khan, rồi nói:
- Ca ca còn phải dựa vào muội nuôi ăn nữa mà!
- Xì!
Tiểu nha đầu hết khóc lại cười, bất ngờ vươn tay bóp má Giang Tinh Thần, nhét bánh mì vào miệng hắn:
- Mau ăn đi, muội no rồi! Nếu ca ca đói bụng, ngày mai chúng ta làm sao dọn đi!
Giang Tinh Thần căn bản không ngờ tiểu nha đầu còn có một mặt như vậy, không phòng bị, một phần tư cái bánh đã nhét vào trong miệng.
- Muội buông ra, tự ca ca ăn! Tiểu nha đầu, muội khi dễ ca ca bây giờ không có sức phải không, ưm ưm...
Giang Tinh Thần lắc đầu giãy giụa, miệng phát ra tiếng động mơ hồ.
- Ca ca đừng động đậy, lãng phí là không tốt, muội thả lỏng là được!
Tiểu nha đầu nói xong liền buông tay ra.
Giang Tinh Thần trừng tiểu nha đầu, tay cầm miếng bánh bột mì còn thò ra ngoài miệng.
“Thật khó ăn, mùi vị gì đây, cả miệng toàn là bã, khó ăn hơn cả bánh bao thiu nhiều ngày! Thường nói đói bụng uống cháo ngọt như mật, làm gì có chuyện đó!”
Giang Tinh Thần nhíu mày, nếu không phải đói bụng đến đau cả dạ dày, hắn đã không chịu nổi phun hết ra ngoài.
- Ca ca, Mị Nhi thật sự là nô lệ sao?
Giang Tinh Thần cố nuốt vào, Mị Nhi lại đột nhiên hỏi.
Giang Tinh Thần chợt khựng lại, nhìn sang Mị Nhi, chỉ thấy tiểu nha đầu mặt đầy nghiêm túc, hồi hộp nhìn hắn.
- Đương nhiên...
Giang Tinh Thần vốn muốn nói “đương nhiên không phải”, lời được một nửa, chợt khựng lại, hắn vừa cảm thấy bụng thoải mái một chút, chợt sinh ra luồng hơi nóng, nháy mắt vọt lên đầu, sau đó trong đầu nổ vang, đoàn sương mù kia lại hiện ra trước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.