[Tân Niên Hạ Văn] Quy Ẩn

Chương 4: Quy ẩn chi Trung thu




By Tạ Nhị
Ngọc lộ trung thu dạ, kim ba bích lạc khai.
“Miêu Nhi, đón lấy này.” Triển Chiêu quay đầu lại, liền trông thấy Bạch Ngọc Đường cười dịu dàng ném thứ gì đó qua, đưa tay bắt lấy, thì ra là một trái lựu chín đỏ mọng.
“Ngọc Đường, có ngươi ở đây, đám chuột con chuột cháu của ngươi tối nay lại bớt mất một phần lương thực.” Triển Chiêu mỉm cười bóc trái lựu ra. “Chúng nó từ trước đến giờ khi no khi đói, chỉ sợ đã thành quen rồi.”
Bạch Ngọc Đường mới đầu còn chưa rõ, sau nghĩ mới hiểu ra Triển Chiêu đang nói hắn trộm thức ăn —— trái lựu này vốn là đồ nhà bếp Hãm Không đảo chuẩn bị để cúng rằm, Bạch Ngọc Đường trông thấy xinh xinh, đi qua nhà bếp không nhịn được tiện tay lấy một trái, không ngờ lại bị Triển Chiêu trêu ghẹo như vậy.
Bạch Ngọc Đường nhe răng nhào về phía Triển Chiêu, tay phải chụp lấy trái lựu trong tay y, miệng nói: “Miêu đại nhân không thích ăn đồ của chuột thì trả lại đây.”
Triển Chiêu nhấc cổ tay chặn năm ngón của Bạch Ngọc Đường lại, chẳng ngờ lại đúng ý đối phương.
Bạch Ngọc Đường xòe năm ngón tay hợp chưởng, nắm chặt lấy cổ tay Triển Chiêu, tay trái thuận thế lần lên, sờ mấy cái đầy ngả ngớn: “Ưm, lông mèo đúng là vừa bóng vừa mượt.”
Triển Chiêu đại quẫn, muốn hất đối phương ra, lại bị bàn tay nóng hổi kia siết càng chặt hơn. Ngước mắt nhìn lên, dưới ánh trăng trong ngần, đôi mắt phượng của Bạch Ngọc Đường như cười như không chăm chú nhìn mình, nghĩ hẳn là vẻ mặt quẫn bách của mình đang khiến đối phương đắc ý lắm.
Triển Chiêu nhìn quanh một chút, thấy không có ai, chợt nảy ra ác niệm, cũng muốn xem thử cái vẻ mỏng da của người trước mặt như thế nào.
“Khụ…” Hắng giọng một cái, đoạn nghiêm mặt giơ tay trái vuốt khẽ lên má Bạch Ngọc Đường thật nhanh. “Kỳ thực, da chuột còn nõn nà hơn cả mỡ đông nữa.”
Vốn tưởng rằng Bạch Ngọc Đường sẽ xấu hổ không chịu nổi, không ngờ da mặt đối phương lại dày tới mức thiên hạ vô song. Chỉ thấy thanh niên hoa mỹ kia làm bộ ngượng ngùng, nhăn nhó nói: “Trời sinh quyến rũ khó bỏ được… Hiếm thấy Miêu đại nhân khen ngợi, Ngũ gia đây liền lấy thân báo đáp…” Vừa nói vừa lấn tới.
Triển Chiêu dở khóc dở cười, nghiêng mình muốn trốn, nhưng đối phương lại cứ như da trâu càng dính càng chặt. Trong khoảnh khắc, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ, bờ môi ấm áp cũng chạm vào.
Triển Chiêu tránh nửa ngày không thoát được, cũng đành tùy theo hắn.
Trong gió đêm thoang thoảng hương đan quế, Triển Chiêu cười cười khép đôi mi.
Rượu không say lòng người, người tự say.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.