Tân Lang Thứ 7

Chương 32: Giấu diếm




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trần Phi Võ đích thân đưa tôi về phòng ký túc xá, rồi mới đi tới hiện trường vụ án. Có vẻ như anh ta muốn đảm bảo rằng tôi sẽ ở trong phòng để nghỉ ngơi, có điều cũng đồng nghĩa với việc tôi không có cơ hội lẻn vào hiện trường nhằm điều tra tiếp. Hành động này của anh ta, khiến cho tôi cảm thấy anh ta vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng tôi.


Từ bỏ qua dòng suy nghĩ này, tôi bước vội vào phòng.


Lúc này ở trong, chỉ có Lý Hoành Nghị, cậu ta trông thấy tôi liền vội lên tiếng hỏi "Duy Phúc, sao giờ này cậu mới về".


Câu hỏi của cậu ta làm tôi có chút ngạc nhiên, bịa ra một lý do "Mình lo đọc sạch quên mất thời gian, nhưng mà bộ đã xảy ra chuyện gì sao?"


Lý Hoành Nghị gật đầu, trả lời "Thì đàn anh Dương Đăng ở bên ban văn nghệ có tới tìm cậu, hình như là về cuộc thi hát thì phải".


Câu nói vừa dứt, tôi ngay lập tức nhớ ra tôi đã hứa với đàn anh Dương Đăng sẽ dành thời gian để phụ giúp cho buổi luyện tập chiều nay, cũng bởi vì đầu óc cứ lu bu với việc điều tra vụ án mạng liên hoàn Tân Lang thứ 7 này, mà làm tôi quên mất.


"Hoành Nghị, vậy mình đi qua ban văn nghệ luôn nha".


Tôi nhìn Lý Hoành Nghị mà cất tiếng, cậu ta bỗng dưng kéo vội cánh tay tôi lại, cười nói "Cậu định ăn mặc như vầy đi sao?"


"Hả?"


Tôi kinh ngạc thốt lên một tiếng, rồi vội vội vàng vàng đưa mắt nhìn mình một lượt, liền phát hiện ra quần áo của tôi lúc này vừa nhăn nheo vừa có vài vết dơ.


Thầm nghĩ, chắc là do lúc ở trong khu ký túc xá nam của trường đại học y Dạ Nguyệt đối phó với những chuyện kỳ quái, lại thêm té xỉu nên mới thành ra bộ dạng như vậy.


Tôi thở dài, sau đó bước vội vô trong phòng tắm, thay nhanh một bộ đồ, rồi mới đi tới ban văn nghệ.


Khi tôi tới nơi cũng là lúc mọi người đang luyện tập, Dương Đăng nhìn tôi, cất tiếng "Lúc nãy anh có tới phòng ký túc xá tìm em, nhưng bạn em nói là em đang ở thư viện để đọc sách, anh cứ tưởng là hôm nay em sẽ không tới chứ?"


Vừa nói Dương Đăng vừa bước ra chỗ tôi, nở một nụ cười tươi.


Tồi ầm ừ vài tiếng, gượng cười đáp "Em đã hứa với anh rồi thì nhất định phải tới phụ giúp mà".


Cậu nói của tôi lúc này hơi vấp một chút, bởi vì dù sao đi nữa thì đây cũng là lời ngụy biện kia mà.


Dương Đăng chẳng ngờ lại tin là thật, liền không hỏi thêm gì nữa, mau chóng dẫn tôi vào bên trong.


Buổi luyện tập kết thúc vào lúc gần 6 giờ rưỡi tối, mọi việc trên cơ bản đã xong xuôi hết rồi, chỉ còn lại việc sắp xếp. Do lúc chiều tôi đi tới trễ, nên để chuộc lỗi tôi đã tự nguyện ở lại giúp Dương Đăng hoàn thành cho hết công việc.


Đang sắp xếp mấy tờ giấy ở trên bàn, thì Dương Đăng bất chợt lên tiếng hỏi "Duy Phúc, anh thấy gần đây em hơi bận rộn, và hay nghĩ ngợi lắm, bộ có chuyện gì đó ảnh hưởng tới em sao?"


Lúc đầu tôi định trả lời rằng, không có gì đâu, anh cứ yên tâm đi, nhưng chợt nhớ ra, chẳng phải trước đây khi nghe có nạn nhân của vụ án mạng liên hoàn Tân Lang thứ 7 thì Dương Đăng có vẻ rất gấp gáp và bộ dạng cũng hết sức kỳ lạ hay sao? Không bằng nhân cơ hội này, khai thác thêm một ít thông tin.


"À, tại vì dạo gần đây liên tục xảy ra những vụ án mạng của nam sinh năm nhất, em cảm thấy hơi lo lắng, nên chẳng thể tập trung được".


Tôi làm bộ trầm ngâm lên tiếng.


Dương Đăng nhíu mày khi nghe tôi nói vậy, sau đó lại nhếch mếp cười khẩy "Em đừng lo lắng quá nhiều về chuyện này, dù sao đi nữa bên phía cảnh sát đang cố gắng điều tra và bảo vệ mọi người, trong khi đó thì lãnh đạo nhà trường cũng đã sơ tán toàn bộ tới nơi an toàn rồi mà".


"Không đâu anh".


Tôi lắc đầu, thấp giọng nói "Em nghe nói, hai vụ án mạng vừa xảy ra là do nạn nhân tự chạy tới khu vực nguy hiểm để rồi bị sát hại đó chứ. Chuyện này thiệt quái dị, em làm sao mà không lo sợ được".


Dương Đăng giựt mình một cái, vẻ mặt thoáng cái biến sắc.


Tôi nhìn thấy vậy, liền nói thêm "Em còn nghe một số người nói rằng, vụ án mạng này tên là Tân Lang thứ 7 và đặc biệt hung thủ không phải là người".


Lời nói của tôi vừa dứt, gương mặt của Dương Đăng càng lúc càng tối sầm đi, anh ta im lặng không nói một lời, nó vô tình khiến cho bầu không gian trở nên tịch mịch một cách đáng sợ.


Sau một vài giây, Dương Đăng mới thở dài, cất tiếng "Theo anh nghĩ chuyện này đã có cảnh sát và ban lãnh đạo nhà trường lo liệu, còn nếu em vẫn sợ hãi với vụ án mạng này, thì tốt nhất tuyệt đối không nên đi tới nơi nguy hiệm là được rồi".


Nói xong, anh ta còn cười một cái, tôi thừa biết những lời này chỉ là trả lời cho qua chuyện thôi, thực chất với biểu hiện từ nãy tới giờ, thì coi bộ anh ta biết được chuyện gì đó rồi.


Sau cuộc trò chuyện đó, Dương Đăng hoàn toàn im lặng, anh ta tập trung làm cho xong công việc, đồng thời cố gắng né tránh mọi ánh nhìn cũng như không cho tôi có cơ hội để hỏi tiếp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.