Tàn Bào

Chương 449: Hòa thượng Nhật




Lúc này đã là khoảng chín giờ sáng, máy bay rời khỏi bến tàu bay về hướng nam. Vạn Tiểu Đường tìm tới chỗ bày trận, hạ xuống, mọi người xách đồ rời khỏi máy bay.
"Chỉ cần không rời khỏi khu vực này thì cô an toàn." Tả Đăng Phong là người cuối cùng rời khỏi máy bay.
"Anh đóng băng tôi đi, lúc nào về thì làm tôi tỉnh lại." Vạn Tiểu Đường lắc đầu.
"Hừm, nhắm mắt lại." Tả Đăng Phong trầm ngâm một chút rồi gật đầu, cô không có linh khí tu vi, đóng băng cô quả thực là lựa chọn tốt nhất.
Vạn Tiểu Đường căng thẳng nhắm mắt lại, Tả Đăng Phong không chút do dự, phát ra Huyền Âm chân khí, những chuyện thế này không nên do dự, càng do dự sẽ càng làm cô sợ.
Tả Đăng Phong đóng cửa máy bay, lập một lớp màn chắn linh khí xung quanh máy bay. Lớp bảo vệ thứ hai này là để phòng trường hợp trận pháp bị phá, thì vẫn không ai chạm được tới Vạn Tiểu Đường.
"Cất nó cẩn thận." Tả Đăng Phong đưa chiếc hộp có bao tay Thuần Dương cho Đại Đầu.
"Tả chân nhân, ngài làm gì vậy?" Đại Đầu mở hộp nhìn vào, kinh ngạc hỏi.
"Trong hộp có linh khí của tôi, giúp có thể tự do ra vào màn chắn linh khí, bao tay Thuần Dương này là để giúp Vạn Tiểu Đường tỉnh lại, nếu tôi gặp chuyện không may, cái hộp này sẽ bảo vệ các người sáu canh giờ trong khu vực bị ô nhiễm." Tả Đăng Phong bình tĩnh nói.
"Tả chân nhân, ngài đừng dọa tôi." Đại Đầu kinh hãi. Y vẫn tưởng Tả Đăng Phong cướp máy bay là để giữ lại đường lui cho mọi người, bây giờ xem ra đường lui này là Tả Đăng Phong lưu lại cho họ.
“Tôi chỉ dự phòng vạn nhất mà thôi." Tả Đăng Phong đợi mọi người rời khỏi trận pháp, cắm khúc gỗ cuối cùng xuống tới tận ngọn.
Khúc gỗ vừa cắm xuống, máy bay lập tức biến mất, cảnh vật khôi phục bình thường.
"Đi theo chiều kim đồng hồ hai vòng, tiến vào bảy bước, xoay ngược lại hai vòng, lại tiến vào bảy bước." Tả Đăng Phong nói nhỏ với Đại Đầu cách thức ra vào trận pháp.
Đại Đầu nghiêm chỉnh gật đầu, trước giờ y đối với Tả Đăng Phong là sợ nhiều hơn kính, bây giờ mới phát hiện ra Tả Đăng Phong không hề đáng sợ, hắn chỉ là tính cách cực đoan, chứ trong lòng không hề hung tàn.
"Đi thôi." Tả Đăng Phong lao về hướng đông, truy binh Nhật sẽ nhanh chóng tìm đến đây, nếu còn ở đây sẽ bị lộ.
Ba người nhún chân vọt lên, bay theo Tả Đăng Phong.
Không có Vạn Tiểu Đường, tốc độ của mọi người tăng vọt. Bốn người nhanh chóng xuyên qua rừng núi, địa hình của Nhật không giống Trung Quốc, ngoài núi thì chính là thành phố, đất trồng trọt rất ít, sau nửa giờ bốn người dừng lại trên sườn núi, lúc này đã hơn mười giờ sáng, ánh mặt trời rực rỡ, khí trời rất tốt, nhìn xuống dưới khắp nơi đều là nhà cao tầng, người đi đường tấp nập, ô tô ngược xuôi, vô cùng phồn hoa.
"Thật là quá đáng!" Lâm Tùng và Dương Chỉ phẫn hận nhìn thành phố trước mặt, nước Nhật không hề phải lo ăn uống, sinh hoạt bình thường, trong khi cả thế giới đã trở thành địa ngục tu la, nơi nơi toàn là người chết.
"Tả chân nhân, bây giờ làm gì?" Đại Đầu hỏi, lúc trước Tả Đăng Phong nói tiêu chuẩn để tìm Thi Hống là cây xanh giờ không còn dùng được nữa, vì ở đâu cũng có cây xanh, không thể lấy cây xanh làm vật tham chiếu được nữa.
"Để tôi suy nghĩ." Tả Đăng Phong cau mày, việc này không thể vọng động.
"Theo tôi thấy chúng ta cứ xông thẳng tới hoàng cung, tóm lấy Nhật hoàng bắt họ đưa ra thuốc giải." Dương Chỉ hừ lạnh.
“Hay lắm." Lâm Tùng vô cùng tán thành sư muội.
"Tả chân nhân, cách này có lẽ hiệu quả, quỷ Nhật rất coi trọng hoàng đế của họ." Đại Đầu cũng lên tiếng phụ họa.
"Cậu nghĩ Nhật có thuốc giải giết vi khuẩn?" Tả Đăng Phong cau mày nhìn Đại Đầu.
"Đây không phải rất rõ rồi sao?" Đại Đầu chỉ cây cối cỏ xung quanh.
"Hàm lượng dưỡng khí trên cao là bình thường, nước biển gần bờ cũng là bình thường, khoa học kỹ thuật của họ đạt được tới trình độ này hay sao?" Tả Đăng Phong lắc đầu.
"Ý của ngài là khí tức Thi Hống toả ra tự động che chở khu vực này?" Đại Đầu giật mình, không khí và nước biển đều là lưu động không ngừng, dù có phương pháp giải độc, bầu trời và nước biển cũng không thể đột nhiên xuất hiện đường ranh giới.
"Rất có lẽ vậy. Có lẽ người Nhật trong lúc vô ý phát hiện ra được điều này, nên họ mới nhằm vào hiện tượng đặc thù này để nghiên cứu chế tạo ra loại vi khuẩn hại người." Tả Đăng Phong nghiêm nghị gật đầu.
"Họ có biết hiện tượng kỳ dị này là do cái gì tạo thành hay không?" Đại Đầu thắc mắc.
"Chắc chắn là biết, nếu không hoàn toàn chắc chắn, họ không thể mang sinh mạng nhiều người như vậy ra đùa giỡn." Tả Đăng Phong lắc đầu.
"Họ chắc chắn biết Thi Hống ở đâu, bắt lấy hoàng đế của họ, buộc họ giao ra Thi Hống." Lâm Tùng vẫn kiên trì quan điểm của mình.
"Đừng có nằm mộng, đừng nói hoàng đế quỷ Nhật biết Thi Hống ở đâu, dù ông ta biết cũng sẽ không giao ra, giao ra nghĩ là họ đều phải chết, ai mà giao!" Tả Đăng Phong liếc Lâm Tùng. Người này chẳng biết gì về tính cách của người Nhật, người Nhật không hề bỉ ổi ngu dốt như trong phim ảnh họ nhìn thấy, mà họ có tính tự ái cực mạnh, chết vì sĩ diện, nếu bị bắt sống sẽ sẵn sàng tự sát, tới lúc đó bốn người sẽ thật sự là ở trong trùng vây.
"Tả chân nhân, vậy chúng ta làm gì?" Đại Đầu cười khẽ. Hồi trước y với Lâm Tùng từng nghĩ ra một kế giống nhau, kết quả đều bị Tả Đăng Phong dạy cho một trận, nên bây giờ y đã có kinh nghiệm, chỉ hỏi một câu 'Tả chân nhân, chúng ta làm gì ' mà thôi.
"Nghĩ cách tìm ra thư viện của họ, tôi muốn hiểu rõ lịch sử của họ." Tả Đăng Phong suy nghĩ.
"Tả chân nhân, vô dụng thôi, lịch sử của Nhật hoang đường nổi danh cả thế giới, sử cổ đại viết vô cùng lung tung, trước sau mâu thuẫn không hề có trật tự, trong đó một nửa là thần thoại vô căn cứ, nửa còn lại là bịa đặt, họ không giống Trung Quốc có hệ thống niên đại hoàn chỉnh, ngài tới thư viện không chỉ không tìm được manh mối, mà không chừng còn bị sử sách bịa đặt của họ làm cho rối." Đại Đầu lắc đầu, những gì hắn đang nói là lời nói của giới sử học, chứ không phải do hắn tự nghĩ ra.
"Thời Phi điểu đã từng xuất hiện một con Hạn Bạt, được Thần Đạo giáo tôn làm hộ pháp, cho thấy Thần Đạo giáo và Thi Hống có liên hệ nhất định, chúng ta phải bắt đầu từ Thần Đạo giáo." Tả Đăng Phong ngẫm nghĩ rồi nói.
"Được, tư liệu về Thần Đạo giáo tôi có mang theo, Thần Đạo giáo ở Nhật là quốc giáo, tôn thờ Thiên Chiếu đại thần và tám triệu Thần Tiên..."
"Tám triệu?" Tả Đăng Phong cau mày, Tiên nhân của cả Trung Quốc tra ra được còn không hơn 300 vị, người Nhật từ chỗ nào tìm ra được tới tám triệu?
"Góp đủ số để khoác lác, không nhiều tới như vậy, ngay cả những người như chúng ta bọn họ cũng đều xem là Thần Tiên, đều cúng bái." Đại Đầu lắc đầu cười.[Chúc mừng bạn Tiểu Băng đã hoàn thành tựa truyện này. Cảm ơn Tiểu Băng và bằng hữu đã đưa tựa truyện tới bạn đọc. bachngocsach.com]
"Đạo quan của họ chủ yếu ở đâu?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Họ không có đạo quan, không có đạo sĩ, họ cúng tế ở Thần cung và đền thờ, có ba Thần cung lớn, Y Thế Thần cung, Minh Trị Thần cung, và Tận Đông Chiếu cung, có ba đền thờ lớn, Xuất Vân Đại Xã, Nghiêm Đảo đền thờ, và Tĩnh Quốc đền thờ." Đại Đầu máy móc trả lời.
"Cái nào xưa nhất?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Ngài tự xem." Đại Đầu đưa xấp tài liệu cho Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong cầm lấy tư liệu lật xem, chữ viết thời này có hơi khác với chữ viết thời Dân quốc, rất nhiều chữ được đơn giản hoá, hắn nhìn không quen, cộng với tài liệu khá là lộn xộn, địa danh không phải "Đại" mà là "Thần", xem Tả Đăng Phong đau đầu, chỉ coi một chút là mất hết kiên nhẫn trả lại cho Đại Đầu.
Ngay lúc này, phía tây xuất hiện mấy chiếc máy bay trực thăng, không hỏi cũng biết quỷ Nhật đang đi tìm họ.
"Tìm xem quanh đây có đạo quan hay chùa miếu nào không." Tả Đăng Phong nhìn chiếc máy bay xa xa, nói với Đại Đầu.
"Chung quanh đây không có đền thờ, nhưng có chùa." Đại Đầu trả lời.
"Ở đâu?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Chỗ đó." Đại Đầu chỉ một ngọn núi ở hướng tây nam, ở đó có một cái chùa. Chùa khá nhỏ, kiến trúc rất cổ điển, mơ hồ có đường nét kiến trúc của thời Đại Đường.
"Qua xem." Tả Đăng Phong đi trước. Hắn đang rất bức thiết muốn biết Thần Đạo giáo của Nhật là ra sao, ở Nhật Phật giáo và Thần Đạo giáo trong một quãng thời gian rất dài rất căm thù nhau, có thể hỏi ít chuyện về Thần Đạo giáo từ các tăng lữ.
Ngôi chùa cách bốn người hơn ba mươi dặm. Phía tây chùa là nghĩa trang, mỗi phần mộ cách nhau hai, ba mét, xung quanh chùa không có ai. Mọi người đi vào trong chùa, phía đông chùa có mấy cây anh đào rất lớn, chính bắc sân là đại điện, đại điện có hai tầng, từ bên ngoài có thể nhìn thấy tượng Phật và cống phẩm ở bên trong.
Bốn người đang nhìn, một đôi nam nữ trung niên cười nói từ một phòng nhỏ phía tây đi ra. Người nam đầu trọc, mặc đồ tăng lữ, người nữ bôi son phấn, tướng mạo không xấu, hai người nhìn thấy mọi người rất kinh ngạc, người nam chắp tay chữ thập chào, "ohayougozaimasu "
"Chào mẹ mày!" Lâm Tùng rút kiếm chém thẳng vào cổ người kia.
"Đợi chút, ông ta là hòa thượng." Đại Đầu nhào tới cản, nhưng không kịp.
Tuy nhiên kiếm cũng không tới được nơi, vì Tả Đăng Phong đã chìa tay phải bắt lấy kiếm. Trường kiếm của Lâm Tùng tuy sắc bén, nhưng bao tay Huyền Âm không phải tầm thường.
"Ở Nhật hòa thượng có thể kết hôn." Đại Đầu nói.
"Ông ta chỉ nói chào buổi sáng mà thôi." Tả Đăng Phong liếc Lâm Tùng, thả tay ra, đối phương lấy lễ tiếp đón, không thể dụng binh đao.
"Sư huynh, anh xem." Dương Chỉ chỉ vào đại điện, vật phẩm cúng trên bàn có ba đĩa hoa quả, hai người đã lâu toàn ăn đồ hộp, lâu rồi không được ăn hoa quả rau củ tươi, nay nhìn thấy hoa quả, hai người chạy thẳng tới đại điện, Đại Đầu vốn ở Tử Dương quan, ăn uống không kém, nên không bộp chộp như vậy.
"Các người là ai?" tăng lữ trung niên run rẩy hỏi.
Tả Đăng Phong liếc mắt ra hiệu cho Đại Đầu, Đại Đầu hiểu ý, lắc mình đóng cửa lớn lại.
Vợ chồng hai người thấy Đại Đầu đóng cửa, thì càng thêm sợ hãi, ôm lấy nhau run lẩy bẩy, làm Tả Đăng Phong nhớ lại cảnh ngày xưa khi Đằng Khi Chính Nam dẫn người xông vào Thanh Thủy Quan, nên bỏ luôn dự định giết người diệt khẩu.
“Tôi sẽ không làm hại gì các người, làm phiền vợ ông đi làm giúp chúng tôi bữa cơm, tôi có mấy lời muốn hỏi ông..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.