Tàn Bào

Chương 434: Giở lại trò cũ




Hai người một đường hướng nam, về lại chỗ hải vực bị con cá kình một sừng làm rối loạn, phạm vi mặt băng tổn hại rộng tới mười mấy dặm, chỗ băng vỡ giờ đã lại đóng băng, hai người đi tiếp, tìm được chỗ máy bay rơi, xác định được phương vị hướng đông nam, tiếp tục lướt đi.
Xuất phát không lâu, trên Băng Nguyên bắt đầu có gió thổi, gió to thổi tung lớp tuyết, che kín bầu trời, để khỏi lạc phương hướng, hai người dừng lại, lập màn chắn linh khí để chống đỡ.
Tả Đăng Phong quan sát gió tuyết bên ngoài, gió tuyết này rất dễ chôn vùi cái rương thực phẩm, độ khó để tìm ra được nó sẽ càng khó hơn so với hắn dự tính.
Gió tuyết càng ngày càng lớn, giằng co ròng rã một ngày, gió tuyết mới dừng. Hai người đi thêm một ngàn dặm, sau đó vòng quanh đi tìm, ba ngày liền, hai người vẫn không tìm thấy cái rương, trên Băng Nguyên không có vật tham chiếu, trên Băng Nguyên mênh mông mà tìm một cái rương nho nhỏ, quả là gian nan.
Ngày thứ tư, Đại Đầu bắt đầu hoảng, nếu trong vòng bảy ngày không tìm được đồ ăn tiếp tế, hai người sẽ gặp phải nguy hiểm hết lương thực, may mà tới trưa ngày thứ tư hai người đã tìm được cái rương, ba cái rương nằm cách nhau năm, sáu dặm, có một cái còn hoàn chỉnh, hai cái còn lại đã biến dạng nghiêm trọng, đây không phải là do dã thú gây nên, vì dã thú không biết những thứ đồ như vậy, mà là do bị rơi từ trên cao xuống mà bị, dù đã được quấn đệm tầng, nhưng đồ ăn bên trong đều đã bị hư hỏng gần hết, chỉ dùng được không tới một nửa.
Hai người nhét hết thực phẩm và nước uống vào trong rương gỗ và balo, tổng trọng lượng của chúng không tới hai trăm cân, hai người cõng không chút khó khăn, lập tức trở về.
Đồ ăn trong rương do chính tay Tả Đăng Phong sắp xếp, hắn không nhớ được cụ thể là để thực phẩm gì, nhưng hắn nhớ rõ trong mỗi rương đều có hai bình rượu, mấy bình rượu trong hai cái rương hư đều đã bị vỡ nát, nhưng hai bình rượu trong cái rương hoàn chỉnh thì đã lại không cánh mà bay.
Rương gỗ là hoàn chỉnh, nắp cũng nằm trong trạng thái đóng, rượu đế không thể biến mất không còn tăm hơi, khả năng duy nhất chính là bị người lấy đi, và người đó chỉ có thể là Kim Quy Tử, vì Kim Quy Tử ghiền rượu, nên ông ta mới lấy rượu đi, nhưng ông ta không muốn để mọi người biết mình trở về Trung thổ, nên lấy xong lại đóng nắp lại kỹ càng như cũ.
Tả Đăng Phong không nói lại chuyện này cho cho Đại Đầu, tuy Kim Quy Tử đào tẩu, nhưng bản chất người này không xấu, ông ta không phá hoại đồ ăn còn lại, nếu ông ta làm việc đó, tất cả họ sẽ chết đói ở Băng Nguyên, nhưng Kim Quy Tử không làm như vậy, ngoài ra có một chi tiết nhỏ có thể cho thấy Kim Quy Tử không xấu, chính là lúc Kim Quy Tử sắp đi, hắn đã đưa ông ta một bình rượu, dù ghiền rượu như mạng nhưng Kim Quy Tử không nhận bình rượu đó, cho thấy trong lòng ông ta thấy xấu hổ, như vậy không thể là người xấu, vậy thả cho ông ta một con đường sống đi thôi.
"Tả chân nhân, ngài đang nghĩ gì?" Đại Đầu thấy Tả Đăng Phong nghĩ ngợi tới xuất thần, thì hỏi.
"Lãng phí nhiều thời gian rồi, chúng ta phải tăng tốc." Tả Đăng Phong đáp qua loa, hắn đã quen suy nghĩ và chịu đựng một mình, không nói với ai.
Khí tức của Thập Tam và Lão Đại rất dễ nhận biết dù xung quanh đó khí tức cực kỳ hỗn tạp, nhờ Quan Khí Thuật, hai người nhanh chóng về tới cổ thành.
"Tả chân nhân, chúng ta hết thời gian rồi." Đại Đầu đưa một tờ tư liệu cho Tả Đăng Phong, "Bây giờ là thời gian mặt trời không lặn, nửa tháng sau tình hình này sẽ kết thúc, một khi tới cực đêm, nhiệt độ sẽ giảm xuống thêm hơn hai mươi độ, xung quanh cũng sẽ chỉ còn bóng tối."
"Giữa hai mặt trời không lặn và cực đêm không có thời gian quá độ à?" Tả Đăng Phong xua tay không nhận tờ tư liệu.
"Chúng ta chỉ còn cách Bắc cực điểm không xa, nên gần như không có thời gian quá độ." Đại Đầu cất tư liệu đi.
Tả Đăng Phong gật đầu, không hỏi gì thêm, thời gian nửa tháng là đủ rồi.
"Tả chân nhân, bốn mươi độ dưới 0 người bình thường không thể nào chịu được, trời tối họ cũng không nhìn thấy được gì, hơn nữa tới mùa đông nơi này sẽ có tuyết rơi, khí hậu sẽ ác liệt hơn, chúng tôi đi ra phạm vi cực đêm ít nhất phải mất mười mấy ngày." Đại Đầu thấy Tả Đăng Phong không thèm để ý, thì nhắc nhở.
"Chúng ta còn lại bao nhiêu thời gian?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Bây giờ mà đi cũng không rời khỏi được Bắc cực trước cực đêm." Đại Đầu trả lời.
"Sao cậu không cho tôi biết trước?" Tả Đăng Phong bất mãn.
"Tôi không quen thuộc hoàn cảnh nơi này." Đại Đầu cười yếu ớt lắc đầu, y chỉ biết nhờ vào tài liệu chưởng, trước giờ y chưa bao giờ nghĩ tới việc chạy tới Bắc cực.
"Chế tạo hai chiếc xe trượt tuyết, kéo họ theo." Tả Đăng Phong ngẫm nghĩ rồi nói, trong chuyến đi này, các binh sĩ chưa hề được dùng tới, nhưng trước khi lên đường chính hắn là người yêu cầu Đại Đầu dẫn binh sĩ theo, nếu hắn đã quyết định, thì hắn phải gánh vác hậu quả của nó, những người này nhất định phải sống sót trở về.
"Được." Đại Đầu gật đầu, chế tạo xe trượt tuyết vô cùng đơn giản, không mất nhiều thời gian, nhưng có thể làm tăng thời gian di chuyển của đám đông lên gấp mấy lần, đương nhiên, xe này chính là do hai người họ kéo đi.
Đại Đầu bắt đầu đi chế tạo xe trượt tuyết, Tả Đăng Phong đi sắp xếp đồ ăn, Thập Tam nằm ngủ nướng trên nắp giếng khí đốt, Lão Đại ngồi cạnh Tả Đăng Phong nhìn hắn, Tả Đăng Phong thỉnh thoảng sẽ cho nó đồ ăn, Lão Đại có đồ ăn đều sẽ ngậm trong mồm đưa cho Thập Tam, chờ Thập Tam lắc đầu thì mới nuốt, đây là hành vi bản năng của động vật, mà con người cũng có, chứng tỏ sự tôn trọng với cường giả.
Tả Đăng Phong thấy vậy thì yên tâm không ít, hắn hiểu rất rõ Thập Tam, Thập Tam có lòng tự ái rất mạnh, chỉ cần đừng có ra vẻ với nó, nó sẽ bảo vệ đối phương, Lão Đại đã tìm được chính xác vị trí của mình, Thập Tam không chỉ không bắt nạt nó, mà còn sẽ bảo vệ nó lúc cần thiết, một mèo một chuột này tương lai nhất định sẽ ở chung rất tốt.
"Nó không ăn đâu, mày ăn đi." Tả Đăng Phong lục tìm lấy được mấy quả hạch đào, đây là món Lão Đại yêu nhất, phải món nó thích ăn nhất hay không thì không biết, nhưng chắc chắn là món nó thích gặm nhất.
Nhìn hạch đào, Tả Đăng Phong lại nhớ tới Thiết Hài, nhớ tới cố nhân làm hắn lại càng cảm thấy cô độc, con người sống không bao lâu đã kết thúc, quan trọng nhất là bên người có bạn bè và người thân, bây giờ người thân và bạn bè đều đã mất, chung quanh toàn là người xa lạ, cảm giác cô độc tới tận xương tủy, may có Thập Tam và Lão Đại, chúng cũng coi như là cố nhân, chỉ là chúng không phải là người.
Đại Đầu không rành về chế tạo xe trượt tuyết, nên món đồ làm ra có kết cấu không hợp lý, Tả Đăng Phong đành phải tự ra tay, cắt bỏ rất nhiều diện tích để giảm bớt sức lực phải dùng, hạ thấp độ cao để nó vững vàng, tăng cường độ rộng để khỏi phải chen chúc, gỗ là có sẵn, nơi này cũng có đinh, không tới một canh giờ đã hoàn công.
"Tả chân nhân, lúc nào họ tỉnh lại?" Đại Đầu hỏi.
"Trước khi lên đường." Tả Đăng Phong đáp. Làm như vậy là để mọi người có thời gian bình tĩnh lại, hắn biết sau khi bị đóng băng tỉnh lại, con người sẽ bị rối loạn và mờ mịt, bản thân hắn có thể chịu nổi, nhưng đám người Vạn Tiểu Đường không có được tố chất như hắn.
"Ừm." Đại Đầu gật đầu.
"Không nên nói cho họ biết chuyện đã xảy ra, nếu họ hỏi Mã Quý, cứ bảo ông ta bị lạc đường mất tích." Tả Đăng Phong nghĩ nghĩ, nói tiếp.
"Được." Đại Đầu nghi hoặc gật đầu.
Tả Đăng Phong xoay người thu dọn lương khô, không nói gì nữa.
Lần này lương khô nhiều gấp ba lúc trước, hai người thu dọn xong, đứng dậy bước đi, Thập Tam và Lão Đại đi theo, Tả Đăng Phong cảm thấy mang chúng theo cũng không sao, bèn để chúng theo.
"Tả chân nhân, ngài có nắm chắc không?" vừa đi Đại Đầu vừa hỏi, Tả Đăng Phong đã thu dọn tất cả, ý rất rõ là trở về sẽ lập tức khởi hành ngay.
Tả Đăng Phong gật đầu, thật ra hắn cũng không chắc lắm, nhưng nói ra sẽ càng thêm phiền lòng, còn không bằng không nói.
500 dặm, sau hai canh giờ, hai người tới núi băng, mặt băng đã đông lại nhưng không còn rắn chắc như cũ, trên mặt còn sót ít thi thể động vật.
"Tả chân nhân, dùng dây thừng nữa không?" Đại Đầu chỉ vào sợi dây thừng vẫn còn cột một đầu trên trụ băng.
"Cất đi. Xung quanh có nhiều động vật hay không?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Không nhiều, rất ít." Đại Đầu nhìn quanh, trả lời.
Tả Đăng Phong gật đầu, mặc kệ chung quanh có nhiều động vật nhiễm bệnh hay không, thì cũng phải lấy Thuần Dương chân khí làm khu vực này ấm lên, dụ bọn chúng tới, lần này sẽ phải tốn nhiều thời gian hơn, vì quái vật gần đây đã gần như chết sạch, phải dụ đám ở xa hơn.
"Các người chờ ở đây, không được tới gần." Tả Đăng Phong vung tay dùng linh khí khoét một cái động băng chừng ba thước, để rương gỗ ở ngoài động, bảo Thập Tam và Lão Đại nằm chờ ở đó.
Thập Tam và Lão Đại lập tức chui vào, Tả Đăng Phong lướt xuống khỏi tường băng, xuống mặt băng, Thuần Dương chân khí phát ra, nhanh chóng hòa tan mặt băng, làm nước biển ấm lên.
Sông có tính dẫn nhiệt tốt, mặt băng nhanh chóng tan ra, diện tích bị tan càng ngày càng lớn.
"Xuống thay tôi một lúc." Tả Đăng Phong vẫy tay gọi Đại Đầu, thúc ép Thuần Dương chân khí hao rất nhiều linh khí, tay trái đeo bao tay, không thể bấm quyết tụ khí.
Đại Đầu chạy xuống, Tả Đăng Phong gỡ bao tay Thuần Dương đưa cho y, Đại Đầu hiếu kỳ đeo vào, tay của y quá nhỏ, đeo bao tay vào rộng rinh, nhưng cách thôi phát Thuần Dương chân khí thì không vấn đề, người tu đạo vượt qua thiên kiếp đều đương nhiên biết cách hành khí.
Tả Đăng Phong nhân cơ hội bắt chỉ quyết khôi phục linh khí, tu vi Đại Đầu không bằng hắn, chỉ chừng một phút là kiệt sức, Tả Đăng Phong lại vào thay, nửa canh giờ sau, quái ngư rắn xà đã lại tụ tới, chen chúc làm vùng biển rối loạn, máu màu xanh lục phun trào, vụn tử thi lại bắt đầu xuất hiện.
Đại Đầu ngưng thần quan khí, một lúc lâu sau vẫn cau mày lắc đầu, Huyền Vũ ở ngay dưới đáy biển, nhưng nó không có ý nổi lên...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.