Tàn Bào

Chương 350: Trận pháp tam hoàn




"Hừm, đúng nha." Triệu Đại Pháo liên tục gật gù, đối với hắn, nói chuyện với Tả Đăng Phong đúng là chuyện khổ sai.
Tả Đăng Phong cầm tấm linh vị suy nghĩ, bài vị tổ tông Bành quốc xuất hiện ở đây đương nhiên là do có người làm rớt ở nơi này , và không về tìm lại cho thấy tình hình năm đó không cho phép họ trở về tìm, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì , đến mức có thể làm cho người Bành quốc phải mang theo bài vị tổ tông rời khỏi thành trì của mình?
Nếu là chạy nạn , người Bành quốc nhất định sẽ đi về phía đông, chứ không phải tới nơi này, nhưng họ lại đến đây, thì chỉ có một cái giải thích hợp lý, chính là năm đó Bành quốc bị nước khác công kích, họ không chạy được tới hướng khác, buộc phải chạy tới đây tránh nạn.
Năm đó trong số bát đại chư hầu theo Chu quốc phạt Trụ, Bành quốc vẫn ở La Bố Bạc sinh sống cho đến thời Hán, như vậy kẻ công kích Bành quốc chỉ có thể là Hán triều, hoặc là hung nô phương bắc. Hán vũ đế cực kỳ căm ghét Hung Nô, sau khi lên ngôi đã nhiều lần phái binh thảo phạt hung nô, những nước nhỏ sống giữa hung nô và Hán triều không dám đắc tội bên nào cả, ngày hôm nay mật báo cho Hán triều, ngày mai lại cung cấp lương thảo cho hung nô, phương pháp hai mặt này rất có thể đã làm cả hung nô và Hán triều tức giận, cả hai phe đều có khả năng tiêu diệt những nước nhỏ ấy, và đều có đầy đủ lý do để tiêu diệt, vấn đề là ai là kẻ diệt Bành quốc thì không thể nào kết luận được.
Tuy vậy, có thể khẳng định một chuyện, chính là khi Bành quốc bị tấn công, âm chúc hỏa xà vẫn chưa chạy thoát. Căn cứ ư? Phải biết dù là hung nô hay Hán triều, thì lúc chiến tranh đánh giết đều dùng kỵ binh, nếu nơi này đã biến thành sa mạc, kỵ binh làm sao tới được, kỵ binh tới được đây, chứng tỏ nơi này năm đó không phải là sa mạc, nếu đã không phải là sa mạc, vậy có nghĩa chiến tranh xảy ra trước khi âm chúc hỏa xà chạy thoát.
Có lẽ chính vì cuộc tấn công Bành quốc ấy mới làm cho âm chúc hỏa xà chạy thoát, mà cũng rất có thể là được người Bành quốc thả ra, nên mới làm nơi này dần biến thành sa mạc, nói cách khác chiến tranh xảy ra trước, Bố La Bạc sau đó mới biến thành sa mạc.
Tả Đăng Phong đuổi tới ra lệnh cho đội ngũ chuyển hướng dò tìm xuống phía nam, đến đêm, đoàn người đã đi tới biên giới rừng chết ở phía nam.
Tả Đăng Phong chặt mấy chục thân cây, róc sạch tán, dùng Chuyển Sơn Quyết sắp xếp, lấy chỗ cho binh sĩ đạp chân, phòng ngừa lại bị quái vật từ dưới cát thò lên bắt mất.
"Tôi lên hướng bắc phóng hỏa, các người ở lại đây, nếu thấy mục tiêu cứ thoải mái nổ súng." Tả Đăng Phong nói với Triệu Đại Phá.
"Được." Triệu Đại Pháo sảng khoái nhận lời. Đốt lửa có thể thiêu sạch cây dương ở khu vực này, đuổi đám quái vật trong rừng chạy ra, họ chỉ cần giữ vững trận địa mà thôi.
"Nhúng ướt khăn phủ lên mũi, tí nữa sẽ có khói đặc đấy." Tả Đăng Phong dặn, nhún chân lướt về hướng bắc.
Hôm nay gió vẫn là gió bắc, thôi thúc ngọn lửa bùng cháy dữ dội, lan về phía nam.
Lửa một khi đã dấy lên, sức nóng sẽ truyền xuống lòng đất, thỉnh thoảng lại nhìn thấy quái vật từ trong cát nhào ra, la hét chạy trốn về hướng nam.
Tả Đăng Phong nhìn chăm chú. Hắn không hiểu nhiều về âm chúc hỏa xà, chỉ biết nó có thể phun lửa, không biết nó có khống chế được lửa hay không, đây chính là lý do trước giờ hắn không cho toán lính nhóm lửa.
Tả Đăng Phong vòng qua đám cháy chạy về hướng nam, hắn chạy theo hướng chữ chi, vừa chạy vừa tìm. Cây ở đây rất khô, nên cháy rất mạnh, rất dễ thiêu hủy luôn các manh mối.
Rừng cây chết đường kính cả 100 dặm, nhưng Tả Đăng Phong chỉ nhún chân lên xuống mười mấy lần là đi hết.
Sau nửa giờ Tả Đăng Phong tìm thấy phía đông rừng chết có một khu đất trống chừng mười dặm, có hình tròn, xung quanh bao bọc bằng đá, trông giống như cái la bàn, kết cấu ba vòng. Vòng ngoài cùng bằng đá trắng, vòng giữa màu đỏ, vòng trong cùng màu đen, bên trong ba vòng đá là một cái hồ nước đường kính chừng tám dặm.
Tả Đăng Phong nhanh chóng lướt qua chạy xuống phía nam, ở nơi ấy đang vang lên tiếng súng dày đặc, không hỏi cũng biết đám quái vật đã chạy đến biên giới cánh rừng.
Tả Đăng Phong giữa đường chuyển sang hướng đông nam, để tránh khỏi bị đám binh sĩ lỡ bắn phải.
Toán lính đang nhắm thẳng vào đám quái vật đang chạy ra khỏi rừng mà nổ súng. Đám quái vật này trừ tốc độ khá nhanh thì không có gì đặc biệt, bị trúng đạn là ngã xuống đất bỏ mình, bản tính chỉ biết bắt nạt kẻ yếu của lòi người trỗi dậy, toán lính lớn tiếng hô hào, vô cùng khí thế. Đối với họ, chuyện này căn bản không phải là tác chiến, mà là đơn phương giết chóc, nếu đối phương cũng có súng thì chắc chắn họ sẽ không nhiệt tình sục sôi đến thế.
"Bắn từng đợt, tiết kiệm đạn dược!" Tả Đăng Phong thực sự không vừa mắt, những binh sĩ này điệu bộ khoa trương quá mức, làm hắn rất không vừa mắt.
Mọi người nghe vậy mới hạ xuống tần suất công kích, Tả Đăng Phong không thèm để ý đến họ, im lặng suy nghĩ tới khu vực tam hoàn, chắc chắn đó là một trận pháp, có hình dạng như la bàn.
La bàn xuất hiện vào thời Chu, la bàn thời đó không phức tạp như hiện giờ, vốn chỉ dùng để định phương hướng, nhưng sau đó nó được người ta dùng để làm đồ xem phong thủy. Thời Chu, la bàn chỉ có ba vòng, một vòng bên ngoài bàn và hai vòng bên trong bàn, mép ngoài của vòng ngoài bàn chia làm tám phương vị, mép trong chia làm Thiên can địa chi cộng thêm Càn Khôn tốn cấn tổng cộng hai mươi bốn vị, hai vòng bên trong bàn làm càn, khôn, khảm, cách, chấn động, cấn, tốn, đoái bát quái, đối ứng lẫn nhau, nếu không thay đổi sẽ có tám loại tổ hợp cố định , nếu biến động, sẽ có rất nhiều loại tổ hợp.
Thời nhà Đường, có người giỏi tay nghề căn cứ nguyên lý la bàn thiết kế ra một loại hộp rất kỹ xảo, tương tự với két bảo hiểm ngày nay, nhất định phải xoay tam hoàn đến vị trí chính xác mới mở hộp ra được, chỉ một vòng vặn sai, là có thể làm cho thuốc nổ bên trong hộp bị kích phát.
Chắc chắn loại tình huống ấy sẽ không xuất hiện ở đây, vì vật liệu xây dựng tam hoàn đều là đá, căn bản là không di động được, nên trận pháp ở đây không phức tạp, chỉ có tám loại kết quả cố định, nhìn thì đơn giản nhưng bên trong lại ẩn chứa sát cơ dày đặc, đường đi tới trung tâm trận pháp có tám lối, nhưng chỉ có một lối là đường sống, bảy lối khác đều là tử lộ.
Tả Đăng Phong ngẩng đầu lên nhìn, thấy lửa đã sắp cháy tới gần, quái vật chạy ra cũng càng lúc càng nhiều, có lẽ bên dưới lòng đất của rừng cây có thông đạo nên chúng mới có thể thoải mái di chuyển dưới mặt cát, nhưng rời khỏi khu vực ấy rồi, chúng không thể ở dưới cát lâu được, vì cơ thể chúng có cấu tạo giống con người, cần phải có không khí để thở.
Chuyện giết chóc ở đây không cần Tả Đăng Phong bận tâm, hắn lại chuyển hướng suy nghĩ tới trận pháp tam hoàn. Trận pháp này chắc chắn là của Khương Tử Nha, động cơ bố trí chắc là để nhốt âm chúc hỏa xà, nhưng âm chúc hỏa xà lại cực ghét nước, mà trung tâm trận pháp lại là một hồ nước khổng lồ, nhìn bề ngoài thì nước có thể áp chế hỏa tính của âm chúc hỏa xà, nhưng rõ ràng không phải đơn thuần áp chế như vậy, vì nếu nhốt âm chúc hỏa xà trường kỳ trong nước sẽ chẳng khác gì lấy mạng nó, như vậy trận pháp này phải có một mục đích khác.
Hơn nữa nếu trung tâm trận pháp là một chỗ hồ nước, thì người Bành quốc ở không mang bài vị tổ tiên chạy tới đây làm gì, nhảy hồ tự sát à?
Tả Đăng Phong nghĩ mãi không ra, chỉ chắc chắn được một điểm là năm đó Khương Tử Nha bố trí trận pháp này nhất định mất rất nhiều công sức, vì dù là quy mô hay vật liệu sử dụng đều cần tiêu hao rất nhiều sức người sức của, vật liệu đá ba màu khác nhau kia đâu phải sản phẩm ở đây, mà chắc chắn phải chuyển từ nơi khác tới. Khương Tử Nha tốn thời gian tốn công sức xây dựng trận pháp lớn như vậy hẳn không chỉ để nhốt âm chúc hỏa xà, mà rất có thể còn có những tác dụng khác.
Dùng súng máy đối phó với quái vật tay không tấc sắt không chút khó khăn nào, cộng thêm gió trợ thế, lửa cháy ào ạt, chỉ sau một tiếng rừng cây chết đã hóa thành tro tàn, quái vật bị bắn chết nằm chồng chất ở bìa rừng, tầng tầng lớp lớp, cả tới mấy trăm.
Một lúc lâu sau lửa cũng tắt, cả khu vực đen kịt một màu tĩnh mịch.
"Tả chân nhân, quái vật đã bị tiêu diệt toàn bộ." Triệu Đại Pháo tranh công báo cáo.
"Nghỉ ngơi một lúc đi." Tả Đăng Phong và Thập Tam lao về hướng đông, trận cháy này không ép âm chúc hỏa xà và bò cạp kia ra được, nên hắn phải xem có dấu vết con bò cạp rời khỏi rừng chết hay không. Âm chúc hỏa xà có thể đã đi vào trong sa mạc, nhưng con bò cạp thì không, vì nếu nó rời đi, nhất định sẽ lưu lại vết tích ở xung quanh.
Đi chưa bao xa, phía sau đã vang lên những tiếng kêu thảm thiết, Tả Đăng Phong quay đầu nhìn lại, thấy có mấy con quái vật thừa dịp bóng đêm đánh lén đám lính đang nằm thư giãn, rừng cây chết phạm vi trăm dặm, họ cố thủ chỉ có một góc, căn bản là chưa giết chết lũ quái vật kia, mà quái vật cũng không ngốc đến mức chỉ chạy về hướng có súng.
Tả Đăng Phong quay đi, hắn không định trở lại giúp, mà tiếp tục đi tìm vết tích. Việc này vừa tốn thời gian vừa đòi hỏi phải cẩn thận tỉ mỉ, mất năm, sáu tiếng đồng hồ, tuy lãng phí thời gian, nhưng Tả Đăng Phong rút ra được kết luận bò cạp chưa rời khỏi rừng chết.
Rừng chết hiện giờ không còn cây cối che lấp, cự hạt và âm chúc hỏa xà đã không còn chỗ ẩn thân, chỗ duy nhất chúng có thể đi chính là trận pháp tam hoàn, nhưng ở đó là hồ nước, tuy âm chúc hỏa xà trong thời gian ngắn có thể ẩn thân trong nước, nhưng con bò cạp thì không thể, vì nó không biết bơi, nếu xuống nước sẽ bị chết đuối ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.