Tàn Bào

Chương 31: Lãnh huyết bàng quan




Sau đó Tả Đăng Phong lấy ra viên Dạ Minh Châu, ở trong đêm tối Dạ Minh Châu tỏa ánh sáng dịu nhẹ, tinh mỹ xinh đẹp, có thể chiếu sáng tới năm bước. Nhưng Tả Đăng Phong chỉ xem nó là một hạt châu có giá trị, sau này khi ra ngoài tìm Đằng Khi thì có thể bán nó đi.

Sau đó Tả Đăng Phong lại kiểm tra các mảnh vụn của chén gỗ, xác định không có gì khác lạ mới đem chúng bỏ vào bếp lò. Đã trải qua nhiều chuyện tình như vậy, Tả Đăng Phong đã tự dưỡng thành thói quen cẩn thận chu đáo, mỗi một sự việc đều tỉ mỉ phân tích, không bỏ qua bất luận chi tiết nào, cẩn thận xử lý mỗi một việc, không bỏ lại bất kỳ manh mối nào.

Một ngày khá mệt nhọc khiến Tả Đăng Phong cảm thấy đói bụng, hắn nhóm lửa lên, làm vài cái bánh bột ngô. Vừa thêm củi lửa, Tả Đăng Phong bắt đầu suy nghĩ biện pháp để giấu cái bao tay, cái bao tay này luôn tỏa ra hàn khí, nhất thiết phải tiến hành che dấu, bằng không rất dễ bị người ngoài phát hiện.

Rất nhanh, từ trong khay may vá của Vu Tâm Ngữ, Tả Đăng Phong tìm thấy một cái hộp sắt tròn nhỏ, đổ hết đồ vật, kim chỉ trong đó ra, bỏ bao tay vào trong hộp, đậy kín nắp lại, vậy mà hàn khí không còn toát ra nữa.

Tìm được đồ để cất cái bao tay. Tả Đăng Phong cầm lấy kim chỉ bắt đầu khâu vá cái áo choàng. Những chuyện này trước kia đều do một tay Vu Tâm Ngữ làm, nay chỉ có thể chính mình làm lấy, đối với việc may vá hắn không quen, càng khâu vá càng hỏng, nhưng không vá lại không được, vạt áo trước và sau của áo choàng đã bị mòn rách khi kéo quan tài ra cho Vu Tâm Ngữ, nếu không khâu vá sửa lại, bông sẽ rơi ra.

Vá xong áo choàng, Tả Đăng Phong cầm hộp sắt cùng viên Dạ Minh Châu và kim đậu lúc trước Ngọc Phất cho hắn, bỏ vào trong túi quần bên trong áo choàng. Trong vạt áo của cái áo đạo bào này có một cái túi rất sâu, Tả Đăng Phong đã từng hỏi Vu Tâm Ngữ tại sao phải làm sâu như vậy. Vu Tâm Ngữ nói: “Ta không lấy tiền của người khác, nhưng đừng để người khác trộm đi tiền của ta.”

Thanh âm ấy vẫn còn ở bên tai, nhưng người đã rời đi. Tả Đăng Phong đờ đẫn ngồi yên, thời gian ngắn gần đây hắn không còn thương xuyên tưởng niệm Vu Tâm Ngữ như lúc ban đâu nữa, nhưng mỗi lần nhớ lại càng thấy thêm đau lòng, đau đến toàn thân run rẩy. Giết Đằng Khi, sau đó tự vẫn. Đây là ý niệm duy nhất trong đầu Tả Đăng Phong, đây là nguyên nhân, cũng là mục đích mà hắn còn sống, cái ý nghĩ này chưa bao giờ dao động.

Không biết qua bao lâu, trong nồi bay ra mùi khét, kéo suy nghĩ của hắn trở lại. Tả Đăng Phong mở nồi ra lấy mấy cái bánh ngô rồi rời đạo quan tới trước phần mộ Vu Tâm Ngữ ngồi xuống. Tả Đăng Phong đờ đẫn nhai nuốt bánh ngô, thức ăn ngon hay không đối với hắn không trọng yếu, chỉ cần có thể ăn được là được.

Ăn xong bánh ngô, Tả Đăng Phong, lấy cái bao tay ra ngoài, đeo lên tay rồi ngồi xếp bằng hành khí, lần này hắn hấp thụ số lượng lớn khí âm hàn trong bao tay, trung hòa dương khí quá thịnh còn thừa trong cơ thể, chạy qua mười hai kinh mạch, sau đó Tả Đăng Phong thấy linh khí trong cơ thể đã ổn định và tràn đầy. Trước khi dùng hết linh khí chứa đựng trong đan điền thì cũng không cần phải đeo bao tay nữa.

Lúc nửa đêm, Tả Đăng Phong quay lại đạo quan nằm nghỉ ngơi, cảnh giới tam chính không thể hoàn toàn dựa vào khoanh chân đả tọa để thay thế giấc ngủ được. Đến hừng đông, Thập Tam còn nằm trên giường, Tả Đăng Phong đã xuống giường, hôm nay hắn muốn kiểm nghiệm năng lực và uy lực của cảnh giới tam chính mà hắn đang nắm giữ.

Đầu tiên là khí lực, bởi vì không có dụng cụ để ước lượng, Tả Đăng Phong không thể xác định cái ang chứa đầy nước nặng bao nhiêu, nhưng phỏng chừng ít nhất cũng là bốn đến năm trăm cân, với sức nặng này hắn có thể thoải mái nâng lên; mà trước kia, với một trăm cân hắn còn không động đậy nổi. Bởi vậy đối với ghi chép trên thẻ tre có nói là gấp ba lần thì có lẽ cũng chỉ là khái niệm chung, cũng không phải hoàn toàn chính xác.

Lực lượng khi tung quyền Tả Đăng Phong cũng không có cách nào phán đoán chính xác, nhưng sau khi điều động Linh Khí, một quyền có thể đấm vỡ tấm bia đá xanh; giống như là bụi gạch, chỉ vừa đụng đã vỡ nát. Điều này làm cho Tả Đăng Phong tương đối hài lòng, lực đạo này có thể thoải mái mà đập nát đầu người.

Với tốc độ, trong vòng một canh giờ có thể chạy từ đạo quan tới thị trấn rồi chạy về, nói cách khác một canh giờ có thể đi tầm một trăm dặm. Tốc độ tuy rất nhanh, nhưng chạy nhanh như vậy đối với linh khí trong cơ thể hao tổn rất lớn. Khi chạy tới thị trấn rồi trở về, Tả Đăng Phong lần nữa phải lấy bao tay ra khoanh chân ngồi ngưng khí.

Tầm cao nhảy được ước chừng khoảng ba thước, nếu chạy lấy đà có thể đến năm trước, độ cao như vậy có thể nói là tạm được

Điều làm Tả Đăng Phong thỏa mãn nhất trong Sinh Tử quyết chính là tốc độ phản ứng so sánh với người thường phải nhanh gấp ba, người khác cần mất ba giây mới phản ứng thì hắn chỉ cần một giây, điều này là hữu dụng nhất. Đến lúc này hắn rốt cuộc hiểu tại sao hôm qua đè ngã cô bé, cởi xong quần áo của cô ta xuống rồi thì mới nghe tiếng khóc của em nàng. Trên thực tế cũng không phải là đứa bé trai đó phản ứng quá chậm mà là do Tả Đăng Phong phản ứng quá nhanh, bởi vậy hắn mới có cảm giác thằng bé kia phản ứng quá chậm chạp.

Sinh Tử bí quyết đối với cơ thể người tạo ảnh hưởng lớn hơn nhiều chứ không phải bấy nhiêu, nhưng những thứ này là điều Tả Đăng Phong muốn nắm giữ, cho nên mới lưu tâm đến chúng. Sinh tử bí quyết rất huyền diệu nhưng thi triển Sinh tử bí quyết phải vận hành linh khí, nếu không có linh khí chống đỡ, thì đừng nói là tấm bia đa, dù là gạch Tả Đăng Phong cũng không đánh vỡ được.

Âm Dương quyết sử dụng không cần hao tổn linh khí, cảnh giới tam chính của Âm Dương quyết có thể giúp cho Tả Đăng Phong có cảm quan nhạy cảm gấp ba lần với người khác, đối với điều này Tả Đăng Phong không có cảm giác nhiều lắm, hắn coi trọng chính là “gấp chín lần” - Chí Tôn chi cảnh.

Cảnh giới Chí Tôn này sẽ mang đến cho hắn năng lực cảm giác âm khí, như vậy hắn có thể xác định Vu Tâm Ngữ có còn bên cạnh hắn hay không.

Hơn nữa cảnh giới Chí tôn có thể đưa linh khí trong cơ thể phóng xuất ra ngoài, đến lúc đó có thể bằng vào cái bao tay mà phát ra hàn khí chí âm để công kích địch nhân.

Đáng tiếc chính là tu luyện Chí tôn chi cảnh cần thời gian quá dài, hắn không đợi được lâu như vậy; trước mắt, một ít tu vi này nếu như gặp được Đằng Khi thì có thể hoàn toàn có khả năng giết chết hắn.

Vượt qua cảnh giới Chí Tôn chi cảnh là “gấp 81 lần” – Vô Cực chi cảnh. Tả Đăng Phong nghĩ cũng không dám nghĩ, bởi vì giết Đằng Khi cũng không cần phải phiền toái đến mức vậy.

Mấy ngày sau đó, Tả Đăng Phong đã quen thuộc nắm giữ Âm Dương Sinh Tử Quyết, rãnh rỗi bắt đầu làm bánh nướng, lương khô. Hắn đã quyết định rời núi, nếu ở lại nơi này chờ đợi, chắc gì Đằng Khi đã đến, nhất định Đằng Khi đã cho rằng hắn và Vu Tâm Ngữ đã chết hết, mà Thập Tam thì đã chạy trốn, cho nên hắn sẽ không quay lại.

Ba ngày sau, lúc chạng vạng, Tả Đăng Phong đang lấy bánh ngô hong khô, bỗng nghe dưới chân núi vang đến tiếng súng, tiếng súng này làm Tả Đăng Phong đột nhiên cảnh giác. Súng hỏa thương có âm thanh trầm muộn, còn tiếng súng này vang rất thanh thúy, nên Tả Đăng Phong đoán đây là súng quân dụng gây nên.

“Thập Tam, theo tao xuống xem thử đi”. Tả Đăng Phong lấy bánh ngô trong nồi ra rồi xoay người đi tới nam phòng đánh thức Thập Tam dậy. Thập Tam có thói quen ngủ: lạnh thì nằm úp sấp mà ngủ, nóng thì giơ bốn chân lên, lộ ra hai trứng và một thương mà không biết xấu hổ.

Thập Tam nghe gọi lập tức tung mình nhảy xuống, Tả Đăng Phong xoay người đi ra đạo quan, hướng chân núi chạy nhanh.

Tả Đăng Phong chạy rất nhanh, nhưng Thập Tam so với hắn chạy càng nhanh hơn, một mực xa xa dẫn đầu, đôi khi lại còn quay đầu chờ Tả Đăng Phong, tình hình này làm Tả Đăng Phong cảm thấy ảo não, sau khi tu luyện đạo thuật mà vẫn chạy thua nó.

Trên đường xuống núi, Tả Đăng Phong lại nghe tiếng súng vang lên, tiếng súng là từ thôn dưới chân núi truyền đến, Tả Đăng Phong nghe tiếng, nhíu mày tăng nhanh tốc độ.

Hơn mười dặm đường núi, nếu như trước kia, Tả Đăng Phong đi muốn hơn 1 giờ, nhưng hôm nay chỉ dùng 10 phút đã chạy tới thôn, trong thôn không có thôn dân đi lại, trên đường lớn của thôn có một chiếc xe quân dụng Nhật, bên cạnh sân lớn truyền đến ánh lửa cùng tiếng thôn dân la khóc.

Tả Đăng Phong thấy thế trầm ngâm chốc lát rồi đi vòng tới đằng sau Từ Đường bên cạnh cái sân lớn, từ phía sau nhảy lên nóc Từ Đương, ngồi xuống nấp sau ống khói ở nóc phòng phía đông, Thập Tam đi theo, nằm úp sấp bên cạnh hắn

Lần này Tả Đăng Phong nhìn thấy tình cảnh không sai biệt lắm so với lần trước. Lính Nhật quây quanh một vòng ở xung quanh sân lớn, bên trong là thôn dân, bất đồng duy nhất so với lần trước chính là lần này lính Nhật bê súng trong tay, còn thôn dân thì không vui cười mang lễ vật tặng chúng, mà thay vào đó là tiếng than khóc và rên la.

Tả Đăng Phong nghiêng tai lắng nghe, chỉ chốc lát sau đã nhanh chóng hiểu ra sự tình. Trong thôn có người tham gia đội du kích, còn có người âm thầm bán muối cho đội du kích. Lính Nhật tới là để bắt người.

Lần này đến có tới ba mươi mấy người, dẫn đầu vẫn là người sĩ quan trước kia, chỉ là lúc này hắn không cười, mà cầm súng ngắn nhắm ngay đầu một thôn dân, lớn tiếng la mắng; bên cạnh là tên phiên dịch rất nhanh chóng dịch lời của hắn thành Trung văn, ý là: nếu không ai nói ra, ai theo du kích và ai bán muối cho đội du kích thì sẽ bắn chết người này. Trước mặt tên quan quân Nhật đã có hai người thôn dân nằm xuống, không hỏi cũng biết hai tiếng súng trước kia đều là do hắn bắn ra.

Trong lúc tên quan quân Nhật đang nói chuyện, Tả Đăng Phong nhìn từng tên lính Nhật đang vây xung quanh thôn dân; không phát hiện ra người nào mình nhận biết, làm Tả Đăng Phong vô cùng thất vọng. Hắn vội vàng xuống núi là vì xem xét trong đám lính này có cừu nhân của mình hay không, những thôn dân này có chết đi hay sống sót thì hắn cũng không cần quan tâm.

Trong lúc Tả Đăng Phong xoay người định rời đi. Tiếng súng lục trong tay tên quan quân Nhật vang lên, sau tiếng súng, thôn dân kia lập tức ngã nhào xuống đất, co quắp mấy cái rồi bất động. Ngay sau đó trong đám thôn dân truyền ra tiếng khóc và tiếng giải thích, tất cả đều khóc lóc kể lể mình với đội du kích không có quan hệ gì, cũng không có bán muối cho đội du kích.

Muối tại Giao Đông bán đảo cũng không phải là đồ hiếm có gì, mỗi nhà đều có, nhưng từ khi người Nhật tới, thì tiến hành quản chế muối, mục đích chính là không cho đội du kích trong núi có muối. Người nếu thiếu muối nghiêm trọng sẽ bị suy yếu cơ thể, tứ chi vô lực.

“Phong Điền đại nhân nói, nếu không nói ra ai là lính du kích, thì sẽ tiếp tục giết, đến khi nào các ngươi nói thì thôi.” Tên quan phiên dịch lần nữa lại lên tiếng gào lên.

Tả Đăng Phong vốn có ý nghĩ rời đi, nhưng lúc này lại thay đổi chủ ý mà ngồi xuống. Hắn rất ít tiếp xúc người Nhật, nên hắn nghĩ phải quan sát kĩ để tìm hiểu thói quen và thủ đoạn của bọn chúng, ngày sau tìm kiếm Đằng Khi báo thù sẽ dễ dàng hơn.

Mấy tên Nhật Bản này đi tới thôn đã một thời gian không ngắn rồi, nhưng vẫn không truy xét ra người bọn họ muốn tìm nên lộ vẻ nôn nóng tức giận, sau đó liền kéo hai người thôn dân ra bắn chết.

“Meo, meo..” Thập Tam khẽ kêu một tiếng, ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong.

“Lúc tao sắp chết, mày theo bọn họ cầu xin bọn họ cứu tao, bọn họ có quay đầu lại sao?” Tả Đăng Phong lấy tay vuốt ve Thập Tam phía sau lưng lắc đầu cười nói.

Bọn lính Nhật có hơn ba mươi người, cũng đều cầm súng trong tay, Tả Đăng Phong không nắm chắc giết chết hết toàn bộ bọn chúng. Với lại, dù hắn có nắm chắc, hắn cũng không ra tay, hắn còn sống là vì báo thù cho Vu Tâm Ngữ, chứ không phải là cứu những thôn dân đã từng bỏ mặc hắn.

Thập Tam nghe vậy lại nằm xuống, trên thực tế, có lẽ cũng không phải nó muốn Tả Đăng Phong đi cứu người mà có thể là nó không nhịn được muốn rời đi.

“Phong Điền đại nhân nói, cho các người ba phút để suy nghĩ, không nói ai là lính du kích, ai bán muối cho đội du kích, thì bắn chết hết.” Tên quan phiên dịch lần nữa cao giọng gào lên.

Lời tên phiên dịch làm Tả Đăng Phong không nhịn được cười lạnh, hắn cười không phải là tên phiên dịch như thằng hề mà là những thôn dân ngu xuẩn, đoán chừng hẳn là bọn chúng bây giờ đã hiểu, người Nhật không phải thật lòng muốn cùng bọn chúng quan hệ thân thiết, kẹo bánh của quỷ Nhật cũng không phải là ăn ngon như vậy.

Ba phút đồng hồ trôi qua rất nhanh, các thôn dân đều khóc la, rên rĩ nhưng không ai nói ra mình bán muối hoặc mình là lính du kích. Phong Điền thấy thế giận tím mặt, đưa tay chuẩn bị ra lệnh.

Nhưng vào lúc này, bên cạnh Phong Điền có một gã mặc trang phục quan quân cùng loại với hắn đi tới, nhỏ giọng với hắn mấy câu. Phong Điền do dự chốc lát rồi ra lệnh, lệnh này đưa ra là dùng Nhật ngữ, bọn lính Nhật vừa nghe lập tức lớn tiếng hoan hô.

Phong Điền đưa ra mệnh lệnh là: “Giữ nữ nhân trẻ tuổi lại, những người khác giết hết.”

Sau đó Phong Điền nổ súng ra lệnh, bọn lính Nhật Bản nhận được mệnh lệnh lập tức nổ súng, thôn dân thấy vậy liền thét lên, xông về bốn phía… thôn dân rất đông, lính Nhật trong khoảng thời gian ngắn không thể toàn bộ ngăn lại, thôn dân bỏ chạy tứ tán, lính Nhật cầm súng đuổi theo mà giết, tiếng súng liên tiếp vang lên, tiếng kêu rên nổi lên bốn phía.

“Lấy oán bán oán, lấy đức trả ơn, sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước đừng làm.” Tả Đăng Phong ngồi từ nơi bí mật gần đó lộ vẻ vô tình cười lạnh. Hắn sẽ không xuất thủ, hắn không phải là thánh nhân, cũng không muốn làm thánh nhân, những người này lúc trước độc ác, quyết tâm bỏ mặc hắn. Đồng dạng, hôm nay hắn cũng độc ác, quyết tâm bỏ rơi những người này.

Tiếng súng vẫn vang lên, Tả Đăng Phong một mực không nhúc nhích, hắn cũng không nhìn, lại có chút hả hê trong lòng, cũng không có tâm trạng lo lắng thương tiếc ai, phảng phất như hắn đang xem một vở kịch, không có chút nào có quan hệ với mình.

Trong lúc Tả Đăng Phong vì bản thân mình, vô cùng máu lạnh như thế; hắn bỗng thấy lão què trong thôn đang bị quỷ Nhật đuổi vào một cái ngõ cụt, Tả Đăng Phong thấy thế đột nhiên hành động, nhảy nhanh xuống nóc phòng, chạy tới cứu viện.

Người này phải cứu, bởi vì hắn không có lý do phải chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.