Tàn Bào

Chương 277: Đạp mông cô ta




Tả Đăng Phong quay đầu nhìn lại, thấy Vọng Nguyệt đã chạy tới hội họp với Viên Phi và Vụ Ẩn, đang nhướng mày nhìn hắn và Thiết Hài, tuy thở hơi gấp, nhưng quần áo vẫn còn đầy đủ, vậy không phải thoát y lộ thịt.
"Viên Phi Thiên Đại là bại tướng dưới tay của tôi, Vụ Ẩn Phong Lôi không phải đối thủ của tôi, bà cô à, bà còn muốn ra tay hả?" Tả Đăng Phong hừ lạnh.
"Tả Đăng Phong, cậu quang quác gì đấy?" Thiết Hài đương nhiên nghe không hiểu Tiếng Nhật.
"Tôi đang châm chọc họ, ông lùi lại năm trượng để tôi lược trận." Tả Đăng Phong đáp .
"Tả Đăng Quân thật có tài hoa, tuổi trẻ tuấn mỹ, Minh Mỹ rất kính ngưỡng." Vọng Nguyệt mập mạp thẹn thùng.
Tả Đăng Phong không khỏi rùng mình một cái, một lão bà nặng hơn hai trăm cân mông eo chẳng phân biệt được lại thẹn thùng, thật đủ độc chết một đám người.
"Vọng Nguyệt Minh Mỹ, bà bao nhiêu tuổi?" Tả Đăng Phong không uốn nắn cách xưng hô sai lầm tự xưng tên của mình của đối phương, vì nhờ vậy, hắn mới biết mụ mập này tên là Vọng Nguyệt Minh Mỹ.
"Tuổi Minh Mỹ chỉ có chủ nhân của Minh Mỹ mới được biệt." Vọng Nguyệt Minh Mỹ cúi đầu giả vờ xấu hổ.
Tả Đăng Phong lập tức nổi da gà khắp người, phụ nữ Nhật gọi người đàn ông của mình là chủ, cách xưng hô này làm Tả Đăng Phong cực kỳ chán ghét, Nhật thật là một dân tộc biến thái.
"Tôi cho bà một cơ hội khiêu chiến, tới đây." Tả Đăng Phong nói, Vọng Nguyệt Minh Mỹ có thể làm cho Thiết Hài hô to đồ không biết ngượng, Tả Đăng Phong rất ngạc nhiên rốt cuộc đó là năng lực gì.
Vọng Nguyệt Minh Mỹ uốn éo cái mông đi ra, nhìn cách bà ta đi Tả Đăng Phong xác định người này thật sự biết mị thuật, vì bà ta có thể điều khiển cái mông khủng khiếp của mình bước đi rất thướt tha.
Vọng Nguyệt Minh Mỹ đi rất nhẹ nhàng, tay giấu trong áo, khi bà ta tới gần, Tả Đăng Phong ngửu thấy mùi thơm trên người bà ta. Ninja Nhật vì để che dấu hành tung nên không dùng nước hoa và hương liệu, nhưng Vọng Nguyệt Minh Mỹ lại có mùi thơm, Tả Đăng Phong rất mẫn cảm với mùi này, vì hắn đã từng ngửi thấy nó trên người Vu Tâm Ngữ sau khi cùng cô quan hệ.
Tả Đăng Phong rất nghi hoặc, Vọng Nguyệt Minh Mỹ là người nổi bật của Vọng Nguyệt gia tộc, bà ta không thể chỉ biết dùng này loại mị thuật đơn giản này, nhưng ngay lúc này, Vọng Nguyệt Minh Mỹ ra chiêu, thanh võ sĩ đao đi rất quang minh, không chút tàn nhẫn, Tả Đăng Phong tuy cực kỳ chán ghét bà ta, nhưng mùi trên người bà ta làm Tả Đăng Phong nhớ tới Vu Tâm Ngữ, nhưng hắn quyết không hạ thủ lưu tình, hắn muốn nhìn xem Vọng Nguyệt Minh Mỹ còn chiêu gì nữa.
Tả Đăng Phong chọn thủ, Vọng Nguyệt Minh Mỹ tấn công nhưng tiết tấu không nhanh, khi bà ta cử động, Tả Đăng Phong phát hiện mũi bà ta giông giống mũi Vu Tâm Ngữ, càng lúc càng thấy giống. Một lát sau, Tả Đăng Phong nhận thấy vòng eo của Vọng Nguyệt Minh Mỹ không hề mập mạp, Vọng Nguyệt Minh Mỹ càng vận động, Tả Đăng Phong càng cảm giác Vọng Nguyệt Minh Mỹ không hề xấu, đánh được mười hiệp Vọng Nguyệt Minh Mỹ trong mắt Tả Đăng Phong trở thành một vưu vật bốc lửa đầy hấp dẫn, cả người không có quần áo, ngực mông lắc lư đầy khiêu khích, hắn biết tất cả đều là giả, nhưng hắn rất ngạc nhiên không biết Vọng Nguyệt Minh Mỹ làm sao làm được điều này, vì bị cảm giác này điều khiển, Tả Đăng Phong không ra tay độc ác, mà cứ từ từ vừa đánh vừa nghiên cứu cách giải quyết.
Đàn ông tính cách khác nhau , dẫn tới kiểu phụ nữ họ yêu thích của khác nhau. Vọng Nguyệt Minh Mỹ dùng mị thuật biến mình thành một cô gái trẻ trung nhưng thành thục, đây là kiểu phụ nữ Tả Đăng Phong thích nhất, vì Vu Tâm Ngữ chính là loại này.
Một lúc sau, Tả Đăng Phong nhận thấy con mắt của bà ta giống mắt của Vu Tâm Ngữ, phát hiện này làm hắn hiểu được nguyên lý thi pháp của Vọng Nguyệt Minh Mỹ, người này chắc lẽ biết cách thôi miên và thuật đọc tâm, cái cơ thể mập ú kia chính là công cụ thôi miên của bà ta, Vọng Nguyệt Minh Mỹ lợi dụng tính hiếu kỳ của đàn ông, và tính xấu người đàn ông nào cũng có "Không phải tôi kềm chế không được, mà là tôi không muốn kềm chế", trên thực tế đa số đàn ông là không kềm chế được bản thân, nắm được tay thì muốn hôn môi, hôn được môi lại muốn lên sờ soạng, sờ soạng được rồi là muốn chiếm đoạt, cứ từng bước từng bước một mà sa chân. Vọng Nguyệt Minh Mỹ chính là dùng nguyên lý này, thong thả tăng nhiệt độ, đến cuối đối phương sẽ bị hãm sâu vào, không thể kềm chế được nữa.
"Không được tự nhiên, thu hồi thủ đoạn hạ lưu của bà lại đi." Hiểu rõ rồi, Tả Đăng Phong ra tay, xác thực phải nói là ra chân, vì hắn giơ chân lên đá thẳng vào mông Vọng Nguyệt Minh Mỹ một cước.
Tả Đăng Phong vốn tưởng sẽ đạp vào thịt béo, nhưng gan bàn chân lại truyền tới cảm giác chạm phải vật lồi, Tả Đăng Phong hiểu ngay có vấn đề, lập tức nghiêng người xoay tròn làm chân phải chếch đi, nhưng mép bàn chân phải cũng vẫn bị lợi khí quẹt làm bị thương.
"Tả Đăng Phong cẩn thận." Thiết Hài phản ứng không nhanh, nên khi Tả Đăng Phong xoay người ông mới kịp nhắc nhở.
Xoay người rồi vẫn thấy trước mặt là cô gái trẻ xinh đẹp không quần áo, biết mình vẫn còn trong ảo giác, Tả Đăng Phong lập tức dùng tay trái chống đỡ, tay phải phát ra Huyền Âm chân khí quét thẳng vào Vọng Nguyệt Minh Mỹ, Vọng Nguyệt Minh Mỹ phải hiện nguyên hình lùi lại, Tả Đăng Phong nhìn thoáng vết cắt trên chân phải, giơ chân, tống cho bà ta một đạp.
Vọng Nguyệt Minh Mỹ tuy bị đạp bay ra ngoài nhưng không bị thương, giữa không trung xoay người rơi xuống đất, thực ra bà ta hoàn toàn có thể xuất chưởng đỡ cước kia của Tả Đăng Phong, nhưng bà ta sợ Tả Đăng Phong phát ra thêm Huyền Âm chân khí, sẽ làm bà ta bị thương nặng hơn, bà ta cố tình để cho Tả Đăng Phong đạp trúng bay ra, để hắn nguôi giận, để hắn không đuổi theo.
"Đa tạ Tả Đăng Quân hạ thủ lưu tình." Vọng Nguyệt Minh Mỹ cảm ơn Tả Đăng Phong, bà ta am hiểu nhất là thuật đọc tâm và mị thuật, nhưng cả hai đều không có tác dụng với Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong tu vi cao cường, ý chí kiên định, đây là loại người khó dò xét nhất, ghê gớm nhất là tâm lý của Tả Đăng Phong khác với đàn ông bình thường, Vọng Nguyệt Minh Mỹ chỉ mới dò xét một chút đã cực kỳ khiếp sợ, vì trong lòng hắn không có tạp niệm và dục niệm như bao người đàn ông khác, mà chỉ có giá rét và hắc ám.
"Đại sư, giết họ!" Tả Đăng Phong lạnh lùng, chuyển linh khí ép hết máu tụ ở bàn chân phải ra ngoài, thanh đoản đao Vọng Nguyệt Minh Mỹ đâm hắn có độc, bà ta giả vờ cảm ơn là để kéo dài thời gian.
Thiết Hài xông tới, Tả Đăng Phong ép máu độc ra xong cũng nhào tới, hai người đánh với ba người, cục diện trở thành quần ẩu.
Tả Đăng Phong dùng hết toàn lực, hắn muốn cả ba người này đều phải chết, không chỉ vì báo thù cho bản thân, mà nếu để ba người còn sống và liên thủ với nhau, thì sẽ không có đối thủ, thời gian hắn còn lại không còn bao nhiêu, không thể luôn theo truy giết ba người họ.
Vừa đánh Tả Đăng Phong vừa mắng thầm, không phải mắng người Nhật ti tiện, mà là mắng người Trung Quốc. Pháp thuật của Nhật là từ Trung Quốc truyền tới, nói trắng ra chỉ là một cành nhánh, không có được gốc rễ, theo lý thuyết không phải là đối thủ của pháp thuật Trung Quốc, nhưng người Trung Quốc có tâm lý giấu riêng cho mình, như mèo giấu nghề khi dạy cho cọp, những pháp thuật cao thâm do lão tổ tông lưu lại đều bị từng đời chưởng giáo giữ lại mang theo vào quan tài, truyền tới bây giờ thực chẳng còn bao nhiêu.
Tả Đăng Phong lấy một địch hai hơi chiếm thượng phong, Thiết Hài độc đấu một người là chuyện không khó, nhưng đối phương đều bộ là cao thủ, muốn giết chết họ tuyệt không phải chuyện dễ, Tả Đăng Phong có điên phong tu vi, Thiết Hài yếu hơn, chỉ có tử khí tu vi, tu vi ninja Nhật không thể dùng tiêu chuẩn linh khí của Trung Quốc để tính toán, vì nhẫn thuật họ sử dụng là được truyền từ Trung Quốc vào thời Tùy, trải qua nhiều năm họ tự cải biến đã hoàn toàn biến dạng, nếu tính thẳng ra, trong ba người này, Viên Phi Thiên Đại có linh khí tu vi cao nhất, hẳn là tiếp cận tử khí điên phong, Vụ Ẩn Phong Lôi và Vọng Nguyệt Minh Mỹ tu vi thấp hơn một ít, chỉ cỡ Thiết Hài.
Nhưng người đấu pháp không phải đơn thuần so đấu linh khí, còn cần pháp thuật cụ thể làm phụ bật, nhẫn thuật Nhật Bản khác với đạo thuật của Trung Quốc và võ học của Phật Môn, cách thức vận dụng rất quái dị, giống như chơi cờ vua, người trong nước đi theo quy tắc chính thống, còn ninja Nhật lại cho quân đi thoải mái, không theo đường lối cố định, nên khi người Trung Quốc đánh theo khuôn phép cũ, họ chiếm được không ít tiện nghi.
Nếu là quần ẩu thì không cố định địch nhân, gặp trúng ai thì đánh người đó, nhưng Tả Đăng Phong chuyên tâm trọng điểm công kích Vụ Ẩn Phong Lôi và Vọng Nguyệt Minh Mỹ, vì Vụ Ẩn Phong Lôi là hai người lùn, khi ra tay phải chú ý thường xuyên có đoản đao từ phía dưới háng đâm ra, rất khó phòng bị, còn Vọng Nguyệt Minh Mỹ bản thân thực lực không yếu, tâm kế lại thâm sâu, đầu óc và tay đều cùng vận động, Thiết Hài làm người trung hậu, đánh nhau với họ sẽ bị thua thiệt.
Năm người đánh nhau là đánh động, kéo ra rất nhiều thôn dân, tụm năm tụm ba, tổng cộng khoảng mấy trăm, những người này có cầm cuốc cầm xẻng, có cầm đao cầm súng bắn chim, không tới gần mà tử xa ném giáo nổ súng vào họ, Tả Đăng Phong rất nghi hoặc, người bình thường nhìn thấy cao thủ đấu pháp nhất định sẽ chạy cho xa, đám người này sao lại chạy tới chịu chết.
Nhưng một lát sau Tả Đăng Phong đã hiểu, những người này đều là dân chúng nghèo khổ, chỗ mọi người đấu pháp ngay trên đất trồng trọt của họ, Thiết Hài vô ý đốt hết ruộng lúa, đó là lương thực, là cuộc sống của họ.
Người nào không sợ chết? chính là người không có cơm ăn thì không sợ chết, người nào gan lớn? người chỉ có hai bàn tay trắng chính là người gan lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.