Tàn Bào

Chương 256: Tam Chiết Quyển Nhiễu




Lúc này sắc trời mông lung, nương theo bóng đêm, Tả Đăng Phong theo dõi tên đạo sĩ kia.

Sau khi vào thôn trấn, đạo sĩ kia ngẩng đầu xung quanh tìm cái gì đó, chốc lát sau hắn đi vào một tiệm cầm đồ, Tả Đăng Phong lắc mình tới, đứng ở ngoài cửa lớn ngưng thần lắng nghe.

Sau khi vào cửa đạo sĩ kia muốn mượn điện thoại. Chủ cửa hiệu cầm đồ liền đáp ứng, đạo sĩ gọi điện, câu đầu tiên chính là “ Sư huynh, đệ đã gặp được hắn.” Sau đó là mấy tiếng “ Tốt, tốt, tốt”.

Tả Đăng Phong rất rõ ràng “ Hắn “ trong miệng đạo sĩ kia là ai, sau khi nhìn xung quanh, hát hiện ở đây có ít người đi qua lại , vì thế quyết định bắt đi người này tra tấn bức cung.

Chốc lát sau, tên đạo sĩ kia đi ra, Tả Đăng Phong liền bước lên bắt lấy cánh tay trái của hắn, chân khí rót vào huyệt Vân Môn trên vai của hắn làm hắn khó thở, không thể phát ra tiếng.

Mang theo đạo sĩ kia rời khỏi thông trấn, Tả Đăng Phong yên lặng vào rừng sau đó giải huyệt cho hắn.

- Tính tình ta không tốt cũng không có tính nhẫn tại, giết hay thả ngươi cũng chỉ trong một ý nghĩ.

Tả Đăng Phong cười cười, có đôi khi trực tiếp ép hỏi sẽ có một chút hạn chế. Uy hiếp là biện pháp tốt nhất, người ở trong lúc sinh mệnh bị uy hiếp sẽ nghĩ tất cả biện pháp để giữ mạng.

- Chân nhân tha mạng a, tôi không muốn chết.

Tên đạo sĩ quỳ xuống.

- Nói đi, nói những gì ngươi biết.

Tả Đăng Phong gật đầu.

- Tôi là đạo nhân trong Phúc Nguyên quan, phụng mệnh du đãng ở khu vực này, nếu gặp phải ngài thì báo cho ngài biết chuyện Trương Thiên Sư cùng Đỗ Thu Đình đều đã đi Thần Châu phái.

Đạo sĩ vội vàng mở miệng.

Hắn vừa nói xong, Tả Đăng Phong lập tức cảm thấy sự tình phức tạp hơn nhiêu so với tưởng tượng của hắn. Lúc trước Kỷ Toa nói là Kim Châm đang cùng Trương Hoằng Chính giằng co ở Hồ Nam, nhưng mà tên đạo sĩ này lại nói rõ những người này hình như hướng về hắn mà đến.

- Ngươi đã ở đây bao lâu?

Tả Đăng Phong hỏi.

- Xế chiều hôm nay mới đến.

Đạo sĩ vội vàng trả lời.

Tả Đăng Phong nghe vậy rồi đột nhiên nhíu mày, những lời này không nằm ngoài suy đoán của hắn, chỉ riêng chuyện nói đến đây vào ngày hôm nay cũng đã làm hắn giật mình rồi, bởi vì buổi trưa hôm nay hắn mới rời khỏi Thiểm Tây, nói cách khác là người bên Thiểm Tây báo tin cho bên Hồ Nam này.

- Là ai lệnh cho người làm như vậy?

Tả Đăng Phong lại hỏi.

- Chưởng giáo của chúng tôi.

Lời này của hắn chẳng khác gì bán rẻ chưởng giáo của mình.

- Đi thôi, khuya hôm nay ta không có gặp được ngươi mà ngươi cũng không bán đứng chưởng giáo của ngươi.

Tả Đăng Phong khoát tay áp.

- Vâng, vâng, cảm ơn, cảm ơn.

Đạo sĩ chạy trối chết.

Sau khi tên đạo sĩ rời đi, Tả Đăng Phong bắt đầu tự hỏi lại mọi chuyện, hắn đem những manh mối rải rác hợp lại một cỗ. Dựa theo lời của tên đạo sĩ thì việc này không thoát khỏi liên quan đến Long Hổ sơn Chính Nhất giáo, bởi vì Tả Đăng Phong không nhận ra cái gì gọi là Phúc Nguyên quan, cũng không đắc tội với bọn hắn, Phúc Nguyên quan truyền lại tin tức chính là do Long Hổ sơn sai khiến.

Sau khi xác định Long Hổ sơn là chủ sự sau màn, tiếp đến cần phải suy nghĩ mục đích của Long Hổ sơn, Tất Phùng Xuân của Bạch Vân quan là một phần của Long Hổ sơn. Tả Đăng Phong giết chết Tất Phùng Xuân ở Ngũ Đài sơn, khẳng định chuyện này đã lan truyền ra ngoài, Long Hổ sơn không có khả năng không nhận được tin tức, năm trước ở Mao Sơn hắn từng đắc tội qua đám người Trương Hoằng Chính, lần này lại giết chưởng giáo của một phái, Long Hổ sơn khẳng định sẽ đối phó hắn.

Tiếp đến lại có một vấn dề là tại sao đám người Long Hổ sơn kia mai phục ở Hồ Nam mà không đi Chu lăng ở Thiểm Tây tìm hắn, Tả Đăng Phong trầm ngâm một lát cho rằng có 2 khả năng. Thứ nhất là Long Hổ sơn ở Giang Tây, Long Hổ sơn ở Giang Tây, Giang Tây cùng Hồ Nam giáp giới, ở Hồ Nam mai phục tương đương với t việc tác chiến tại nhà, nếu đi Thiểm Tây xa như vậy, có hơn 3000 dặm, chạy nhanh một đường sẽ gây bất lợi cho bọn hắn, ngoài ra phạm vi thế lực của Chính Nhất giáo chủ yếu là ở Giang Nam. Bên Giang Bắc rất yếu kém, Bắc thượng có thể thất bại tan tác mà trở về.

Còn có một khả năng khác chính là Chính Nhất giáo cũng không đối phó với hắn mà chỉ là cắt cỏ mang thỏ đi theo. Nói cách khác tụ tập môn nhân Chính Nhất giáo ở Hồn Nam là đối phó với Kim Châm, khả năng này lớn, bởi vì môn nhân Chính Nhất giáo biết hắn sẽ đến Hồ Nam, bởi vậy mới vội vàng bắt đầu chuẩn bị.

Nghĩ đến đây Tả Đăng Phong bắt đầu nhớ lại ở đâu lộ ra tiếng gió, cẩn thân nghĩ kỹ thì hắn nhớ lại ở Chu lăng lúc hắn nói chuyện với Kỷ Toa thì những binh lính kia cách hắn cũng không xa, những người này rời đi rất có thể bị người trong Đạo môn bắt được rồi thẩm vấn. Sau khi biết được tin tức bọn hắn liền gọi điện thông báo cho bên Hồ Nam này biết.

Nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng Tả Đăng Phong sáng suốt rất nhiều, nhưng là còn có một vấn đề nữa. Đầu tiên là mỗi đường đều có người trong Đạo môn, cho dù 10 đường có một đạo sĩ thì Hồ Nam cũng không nhiều đường như vậy, vậy có bao nhiêu đạo sĩ đến đây để truyền tin tức, điều này làm cho Tả Đăng Phong suy nghĩ cả nửa nén hương, rất nhanh hắn đã hiểu nguyên nhân, lúc trước hắn ngồi máy bay đến Trường Sa, Trường Sa ở phía Đông Hồ Nam mà Thần Châu phái ở Tây Bắc Hồ Nam. Nếu hắn bình an đến Trường Sa thì nhất định sẽ một đường đến Thần Châu phái, Chính Nhất giáo chỉ cần bố trí vào chục người trên con đường này là đủ rồi.

Chính Nhất giáo ra những đạo nhân này truyền tin tức lại, mục đích rất rõ ràng chính dẫn hắn đến Thần Châu phái nhưng mà hành động này có chút giống như vẽ rắn thêm chân bởi vì hắn đến Hồ Nam nhất định sẽ đi Thần Châu phái, căn bản cũng không cần những người này truyền lại tin tức. Nhưng mà mục đích của Chính Nhất giáo khi phái những đạo sĩ này ra chính là phòng ngừa hắn đứng lại giữa đường, muốn thúc giục hắn đến nhanh.

- Đạo sĩ kia đi đâu rồi?

Thiết Hài thấy hắn về thì hỏi.

- Làm việc xong rồi đi, không có quan hệ với ta.

Tả Đăng Phong mang rương gỗ lên.

- Ngươi sao cả ngày nghi thần nghi quỷ?

Thiết Hài ở lại rừng cây gần 1 tiếng, bị muỗn cắn nên nổi giận.

Tả Đăng Phong nghe vậy cười cười không có nói, nếu không phải đa nghi, hắn đã chui vào trong bẫy rồi.

- Hôm nay muộn rồi, đi ăn cơm nghỉ ngơi rồi đi tiếp.

Tả Đăng Phong nói.

Thiết Hài cũng không phản đôi cùng Tả Đăng Phong đến thôn trấn tìm một quán cơm rồi ăn.

Cơm nước xong, 2 người thuê một gian phòng để nghỉ, Thiết Hài thì ngồi niệm kinh được một lát rồi ngủ, Tả Đăng Phong nằm ở trên giường lăn lộn khó ngủ, hắn lo lắng an toàn của Kim Chân, người này có trách nhiệm rất cao chắc chắn hắn sẽ không mang theo mọi người của Mao Sơn đi mạo hiểm, có thể hắn sẽ một mình đến Hồ Nam, hơn nữa hắn đã đến Hồ Nam được vài ngày, hắn đang làm gì, ở đâu, có an toàn hay không?

Tuy hắn suy nghĩ mọi chuyện một cách logic nhưng mà Tả Đăng Phong vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên nhưng ở chỗ nào thì hắn cũng không rõ ràng.

Có chuyện trong lòng nên Tả Đăng Phong khó mà ngủ được.

Hắn cố gắng tìm kiếm chỗ nào không được tự nhiên, công phu không phụ lòng người, thật lâu sau rốt cuộc hắn cũng nghĩ ra, máy bay rơi ở Bắc bô của Hà Nam, cách Thần Châu phái khoảng 700-800 dặm, khoảng cách gần như thế, rất nhanh hắn sẽ đi đến Thần Châu phái, Chính Nhất giáo phái người ra thúc giục hắn chẳng khác nào là vẽ rắn thêm chân.

Dựa vào suy nghĩ của người thường mà suy đoán thì mục đích của Long Hổ sơn chính là bày ra cạm bẫy để cho người ta chậm trễ vào ngày, không lọt vào bẫy, đồng nhất có lối suy nghĩ thực lưu loát, nhưng có chút nông cạn. Trương Hoằng Chính tuy rằng cuồng ngạo nhưng cũng không phải đồ đần, suy nghĩ của hắn cũng không chỉ có như vậy, có thể là Trương Hoằng Chính cố ý nói dối hắn để kéo dài thời gian của hắn, nếu là thật như vậy thì mục đích của đối phương chính là muốn làm một chuyện gì đó trước khi Tả Đăng Phong đến Thần Châu phái.

- Dậy, dậy mau.

Nghĩ đến đây Tả Đăng Phong đánh thức Thiết Hài.

- Có việc gì?

Thiết Hài mơ mơ mơ màng màng.

Tả Đăng Phong nghe vậy không có nói tiếp, nhanh chóng thu thập xong mọi thứ rồi nhảy ra ngoài, Thiết Hài chỉ phải đi theo.

Lúc này đây trong lòng Tả Đăng Phong rất trầm trọng, hắn không sợ cạm bẫy của đối phương cũng không lo lắng an toàn của Kim Châm. Tâm tình của hắn trầm trọng là bởi vì kế sách tam chiến quyển nhiễu của Trương Hoằng Chính, sách lược này chỉ có hiệu quả với người đa nghi nhưng mà Trương Hoằng Chính không biết tính nết của hắn, biết hắn có tập tính đa nghi chỉ có thể là Ngọc Phật người đã sớm chiều ở chung nhiều ngày với hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.