Tàn Bào

Chương 194:




- Khó giải quyết sao?

Khuôn mặt Ngọc Phật lộ ra vẻ khó xử, nàng là người trong Đạo môn tự nhiên biết rõ lá chắn bằng Linh khí khác với trận pháp. Lá chắn bằng Linh khí chỉ có thể mạnh mẽ công phá, không thể dùng trí, mà tu vi của 2 người rõ ràng không phải là đối thủ của chủ nhân Thập Tam rồi.

- Tăng nhân A Để tự khẳng định đã lên đây, nhưng bọn họ đi lên bằng cách gì?

Tả Đăng Phong nhíu mày, mở miệng.

- Có quan hệ với canh giờ hay khí tượng không?

Ngọc Phật hỏi.

- Có khả năng này, trước đó tôi luôn để mắt đến một vấn đề, nếu đám tăng nhân kia xem tòa Tuyết sơn này là Thần sơn thì đã không nên để chúng ta đi lên đây rồi. Bọn họ biết rõ chúng ta có Đạo pháp còn dám để chúng ta lên đây điều này nói lên bọn họ cũng không lo lắng chúng ta trèo lên tòa Tuyết sơn này, hoặc là nói bọn họ cho rằng chúng ta không thể đi lên đuộc đỉnh núi.

Tả Đăng Phong suy nghĩ rồi nói.

- Làm sao đây?

Ngọc Phật hỏi.

- Đợi tôi suy nghĩ một chút.

Tả Đăng Phong lắc đầu, nói.

Dựa theo manh mối mà xem, tăng nhân A Để tự nhất định là đi lên ngọn núi Caba Borg này rồi, nhưng không thể xác định năm đó là bọn hắn tình cơ lên được hay là có cách nào lên đây. Bất quá dựa theo những điểm nhỏ của đám tăng nhân A Để tự lúc trước, có thể thấy được người lên ngọn núi này chắc hẳn là những vị tiền bối trước kia, bọn họ ngẫu nhiên lên được. Đám tăng nhân bây giờ cũng không nắm giữ phương pháp tiến vào lá chắn bằng Linh khí này.

Nguyên nhân chính là như thế bọn họ mới dám để Tả Đăng Phong và Ngọc Phật vào núi. Mà ngọn núi Caba Borg cũng không phong bế, bọn hắn cũng không bảo vệ thường xuyên vì vẫn có nhiều người tìm tuyết sâm và những người tu Đạo đến nơi này, trong cái nhìn của đám tăng nhân, không có một ai có thể trèo lên đỉnh của ngọn núi Caba Borg này.

- Đám tăng nhân sở dĩ để chúng ta lên đây cũng không phải là do bọn hắn nắm được phương pháp đi vào.

Tả Đăng Phong đem kết quả mà mình phân tích ra nói cho Ngọc Phật.

- Ý của anh nói là chúng ta vẫn còn cơ hội.

Ngọc Phật nói.

- Đúng, bọn hắn không phải là không có sợ hãi, mà là bọn hắn cho rằng không có người nào có thể trèo lên đỉnh núi được. Nhưng mà đích thật là những vị tiền bối trong chùa của bọn hắn đã từng đi lên, chúng ta nhất định có thể đi lên, bất quá tôi lo lắng những manh mối sẽ bị bọn hắn phá hỏng cả rồi.

Tả Đăng Phong lắc đầu nói.

- Tăng nhân không phải là thổ phỉ, bọn hắn sẽ không làm hại người khác, Thiết Hài là một ví dụ tốt.

Ngọc Phật nói.

- Tôi đi xác định phạm vi của lá chắn bằng Linh khí kia, cô ở đây chờ tôi, Thập Tam giao cho cô.

Tả Đăng Phong nói xong, Thập Tam liền nhảy sang đầu vai của Ngọc Phật.

- Cẩn thận một chút.

Ngọc Phật nghe vậy gật đầu leo lên băng bích.

Tả Đăng Phong gật đầu đáp lại, sau đó liền phóng Linh khí vào một tấm băng bích rồi quăng nó vào lá chắn bằng Linh khí kia để xác định phạm vi của lá chắn.

- 10 trượng, tôi đi xung quanh nhìn một chút.

Tả Đăng Phong xác định được phạm vi, liền lướt về hướng Tây.

Phía Tây không có chỗ khác thường nào, bên phía Nam cũng vậy nhưng mà băng ở chỗ này có dấu hiện hòa tan. Tả Đăng Phong leo lên chỗ này mà có chút run sợ, lỡ như sẩy tay thì không đến mức ngã chết nhưng lại phải trèo lên, ở đây Tả Đăng Phong phát hiện có vài quả Tuyết sâm, liền tùy tay hái rồi bỏ vào trong lòng.

- Sao rồi?

Trở lại chỗ cũ, Ngọc Phật hỏi.

- Không có phát hiện.

Tả Đăng Phong vẫy vẫy tay, Thập Tam liền nhảy lên vai của hắn.

- Vậy phải làm sao đây?

Ngọc Phật nhíu mày.

- Lúc nhỏ tôi rất thích cũng mấy đứa bạn ra lạch bắt cá, nếu nước trong lạch thanh tịnh, chúng ta rất khó bắt được cá, nếu quẩy làm cho nước đục thì sẽ dễ có thu hoạch.

Tả Đăng Phong nghiêm nghị nói.

- Ý của anh là muốn đục nước béo cò?

Ngọc Phật không rõ ý nghĩa.

- Tôi muốn làm cho tuyết lở.

Tả Đăng Phong nhíu mày mà mở miệng, trước mặt ngọn núi này đã bị băng tuyết bap phủ, căn bản là không thể quan sát được tình huống bên trong.

- Mặt trên có còn lại tuyết đọng không?

Tả Đăng Phong đưa tay lên chỉ.

- Hẳn là không có.

Tả Đăng Phong lắc đầu nói.

- Tôi cho rằng có thể làm đuợc.

Ngọc Phật trầm ngâm một lát gật đầu nói.

Tả Đăng Phong nghe vậy gật gật đầu, đưa tay phải ra cắm vào băng bích, Huyền Âm thủ bảo vệ cánh tay của hắn, Ngọc Phật thấy thế cũng đem Hộ thủ giáp cắm vào băng bích, 2 người liếc nhau, khí ngưng Đan Điền, thi triển Thiên Cân Trụy làm cho sức nặng trên người tăng lên.

Tuyết đọng trên núi vốn không ổn định, 2 người làm như thế nhất thời làm cho tuyết đọng sinh ra dị động, sau mộ lát một tiếng ầm vang lên, tuyết lở rồi.

2 người liền để rơi xuống nhanh hơn, bọn họ làm như vậy là có 2 nguyên nhân thứ nhất nếu rơi chậm thì khi rơi xuống băng phía trên sẽ lấp 2 người bọn họ. Nguyên nhân thứ 2 chính là nhất định phải làm cho tuyết xung quanh đỉnh núi văng hết ra ngoài, giống như là lột vỏ của trái bắp vậy.

Rơi xuống chân núi, lúc này tuyết lở ở phía trên đã ầm ầm rơi xuống, 2 người liền dùng tay ra hiệu, tự mình chạy trốn.

Ngọc Phật rơi xuống ở cánh Bắc của ngọn núi, còn Tả Đăng Phong là ở phía Tây, sau khi rơi xuống hắn liền cầm lấy chiếc rương gỗ trong tự miếu rồi tay phải cầm rương gỗ, tay trái cầm lấy Thập Tam, vội vàng chạy nhanh.

Nếu là người thường, giờ phút này đã bị tuyết lở cuốn vào rồi nhưng mà Tả Đăng Phong có thể nhảy hơn mười trượng, dù vậy mỗi một lần nhảy lên hắn đều có thể cảm nhận được phía sau truyền đến sóng khí thật lớn, lúc này hắn cũng không lo lắng cho Ngọc Phật bởi vì hắn biết Ngọc Phật né tránh sớm hơn hắn, hơn nữa nửa đường hắn còn lại quay trở về tự miếu để lấy đồ.

Chạy như điên hơn 10 dặm, cuối cùng tuyết lở cũng dừng lại, 2 người cũng đứng một chỗ, giờ này cả ngọn núi Caba Borg như mất đi tấm áo khoác tuyết ở bên ngoài, lộ ra diện mục. Ngọn núi này có màu đen cùng với những nham thạch màu nâu, có thể thấy được ngọn núi này có hình dạng giống như một Kim Tự Tháp.

- Tốt nhất là chúng ta hãy động thủ nhanh, miễn để đám người Lạt Ma kia làm phiền.

Ngọc Phật nói.

- Đừng vội, cách xa như vậy bọn hắn cũng không phát hiện được, lại nói lúc này bọn hắn đang nội chiến, cũng không quan tâm đến chúng ta đâu.

Khi nói chuyện, tay Tả Đăng Phong buông lỏng ra, Thập Tam liền nhảy lên đầu vai của hắn.

Tuy rằng nói là không vội, nhưng mà Tả Đăng Phong cũng lăng không về phía trước, hắn không sợ Lạt Ma đến làm phiền, nhưng hắn lo lắng sự tình trong nhà.

Đi tới chân núi, 2 người lập tức tăng nhanh tốc độ, chốc lát sau 2 người đã đến chỗ dưới tầng mây.

Đến đây, 2 người lại bị chặn, ngay tại khi 2 người tìm kiếm đầu mối xung quanh thì Thập Tam đột nhiên nhảy từ trên vai Tả Đăng Phong xuống, nhanh chóng chạy về sườn Đông của ngọn núi, Tả Đăng Phong thấy thế đột nhiên nhíu mày, lập tức đi theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.