Tàn Bào

Chương 160: Tam Giang Tịnh Lưu ( Ba con sông chảy chung 1 dòng)




Trở lại khách sạn, Ngọc Phật và Thiết Hài đã thu thập thỏa đáng chuẩn bị lên đường.

-Tôi nghe Minh Tịnh Đại Sư nói y mạng lớn! Về sau vẫn còn cơ hội.

Ngọc Phật chạy tới nói.

-Đánh rắn không chết sẽ bị rắn cắn.

Tả Đăng Phong nhíu mày lắc đầu. Trước đó mấy người trong Huyền Môn Thái Đẩu tuy cũng có tranh đấu nhưng cho tới nay vẫn chưa có chuyện vây công ai bao giờ. Lần này khẳng định bọn họ đã khiến Đồng Giáp nóng máu.

-Trước khi rời khỏi chỗ đó, tôi có giết một tên tướng quân NB.

Ngọc Phật nói xong bèn ném tới 1 thanh katana 1 tay cầm.

Tả Đăng Phong tiếp lấy sau đó rút kiếm ra khỏi vỏ để xem xét kỹ càng. Chất thép rất tốt, thủ công cũng rất tinh xảo,vừa là một thanh lợi khí để giết người vừa là 1 món đồ thủ công mỹ nghệ tinh xảo.

-Chăn nệm sẽ do cô mang!

Tả Đăng Phong nhìn Ngọc Phật sau đó đút kiếm vào vỏ sau đó cõng lên thùng gỗ. Thập Tam nhảy lên ngồi trên vai hắn.

-A di đà phật, để lão nạp mang cho!

Thiết Hài thấy mình đang đi tay không, vội vàng muốn giành việc khuân vác chăn nệm.

-Ông sẽ mang thứ khác!

Tả Đăng Phong đi đến cạnh tủ rượu rồi cầm theo mấy bình rượu đế, sau đó phi thân lướt ra ngoài.Ngọc Phật và Thiết Hài đi theo phía sau.

Sau nửa giờ, ba người đến căn nhà gỗ mà lúc trước trang bị được để ở đó. Tả Đăng Phong sau xác định thùng gỗ không hề bị mở ra bèn để Thiết Hài cõng trên lưng. Ba người cao lên đường về phía Tây. Thanh katana của Mitsubishi được Tả Đăng Phong để lại trong căn nhà gỗ vì hắn đã đồng ý với Kỷ Toa chuyện này.

Thiết Hài cũng không phàn nàn về chuyện lão phải đeo thùng gỗ nặng nề.Trong mắt lão thế này gọi là "người càng giỏi thì trách nhiệm càng lớn".

Đi được hơn mười dặm, Tả Đăng Phong quay người nhìn lại thành phố phồn hoa nhất Trung Quốc. Điều vui sướng nhất của đời người là được chia sẻ niềm vui cùng bạn bè và người thân. Nếu như không có bạn bè và người thân thì cho dù có sống trên thiên đường bạn cũng sẽ cảm thấy cô độc buồn chán. Huống chi bến Thượng Hải cũng chẳng phải là thiên đường. Bề ngoài phồn hoa che dấu rất nhiều điều bẩn thỉu, tiếng cười cũng ẩn tàng quá nhiều dối trá khiến Tả Đăng Phong không thích nơi này.

Mục đích của chuyến đi lần này là tới khu vực do 3 con sông chảy song song tạo thành nằm ở cực Tây của Trung Quốc( Nằm trong danh sách các di sản thiên nhiên thế giới tại Trung Quốc. Khu vực này nằm trong khu vực mà 3 con sông chảy song song: sông Kim Sa(Jinsha) [thượng lưu sông Trường Giang] , sông Nujiang ( Nộ Giang) [thượng lưu sông Salouen] và sông Lancang(Lan Thương) [thượng lưu sông Mê Kông]) nằm ở phía Nam của tỉnh Tứ Xuyên và phía bắc của tỉnh Vân Nam. Mà bọn họ hiện tại đang ở phần cực Đông của Trung Quốc. Mà mục đích của chuyến đi lần này là đi từ Đông sang Tây,nên bọn họ sẽ đi ngang qua các tỉnh Triết Giang, An Huy, Hồ Bắc, Trùng Khánh, Tứ Xuyên. Đoạn đường này dài đến hơn 2000 km. Mặc dù ba người đều là cao thủ linh khí sung mãn nhưng muốn đi tới nơi giáp ranh với Tứ Xuyên và Vân Nam cũng đủ 1 vòng.

Buổi tối 7 ngày sau,ba người đã tới 1 trấn nhỏ nằm bên bờ sông Jinsha. Thời cổ đại, Vân Nam được gọi là man hoang. Ngay cả hiện tại, trình độ văn minh ở nơi này cũng không cao. Ngay cả cái gọi là thôn trấn cũng chỉ có mười mấy cửa hàng nho nhỏ tạo thành 1 thôn xóm. Đường đi cũng được rải 1 lớp đá vụn.Các góc cạnh của các viên đá cũng bị mài bằng do người dân đi lại trên đó nhiều năm, khiến con đường lúc này vừa gập gềnh vừa trơn nhẵn. Phòng ốc được xây lên từ đá xám vừa thấp vừa rộng mang đậm nét đặc trưng của địa phương này.Ở đây không có khách sạn,cũng chẳng có quán trọ, thậm chí còn chẳng có cả không có nhà trọ và cùng quán cơm. Ba người chỉ đành xin tá túc tại nhà của 1 hộ dân địa phương. Người nơi đây cũng không hiếu khách cho mấy,nhưng bọn họ lại "quen" với đồng đại dương và vàng thỏi.

Bôn ba trên đoạn đường dài khiến ba người mỏi mệt đến không chịu nổi. Sau khi bố trí ổn thoả, Thiết Hài cũng ăn uống no đủ rồi ngồi xếp bằng đi ngủ. Tả Đăng Phong và Ngọc Phật rời khỏi thôn trấn rồi đi về hướng nam của bờ sông. Thập Tam cũng đi theo bọn họ.

Sau khi đi tới bờ sông, Tả Đăng Phong nhíu mày chẳng nói gì mà chỉ nhìn nước sông cuồn cuộn. Nước sông đục ngầu, sức nước cũng mãnh liệt, ngay cả lúc trời đang vào đông nhưng lượng nước vẫn không thấy cạn đi.

-Hoá ra lưu vực giao nhau của tam giang cũng không có mùa khô.

Mãi 1 lúc lâu Tả Đăng Phong mới thở dài nói. Trước đó hắn một mực cho rằng sông suối gì cũng có mùa khô,nhưng bây giờ xem ra cũng không phải vậy.

-Anh nói tình hình cụ thể ra xem nào!

Ngọc Phật hỏi. Trên đường đến đây Tả Đăng Phong cũng không mấy khi mở miệng, cho nên nàng cũng không biết Tả Đăng Phong tính toán cụ thể ra sao và muốn tìm kiếm thứ gì trong chuyến đi lần này.

-Sông Jinsha ở phía Tây , sông Lancang ở trung tâm,và con sông mà chúng ta đang đứng-- sông Jinsha,ba con sông này chảy từ Bắc xuống Nam, tạo thành hình chữ 'Xuyên' .Chữ 'cùng'(tịnh) trong tam giang cùng chảy chung 1 dòng(tam giang tịnh lưu) không phải có ý nói ba con sông sẽ giao nhau ở đây mà để chỉ 3 con sông này sẽ chảy song song với nhau. Trước đó tôi cứ cho là chúng sẽ giao nhau ở đây.Nếu như chúng giao nhau ở đây, chúng ta chỉ cần tìm được giao điểm là xong. Nhưng mà chúng là không giao nhau, cho nên phạm vi tìm kiếm của chúng ta sẽ phải mở rộng gấp 4 lần.

Tả Đăng Phong trả lời.3 con sông chảy cùng 1 dòng tạo thành hình chữ 'Xuyên'. Bọn họ ngoài phải tìm kiếm 2 bên bờ sông ra thì còn phải tìm 2 khu vực vừa dài vừa hẹp nằm giữa 3 con sông chảy song song này.Vì thế mới nói phạm vi tìm kiếm sẽ bị mở rộng gấp 4 lần.

Trong khoảng thời gian mà Tả Đăng Phong dừng lại lấy hơi, Ngọc Phật cũng không nói gì vì nàng biết Tả Đăng Phong còn chưa nói xong.

-Năm đó đi theo Khương Tử Nha đông chinh có tất cả 8 nước chư hầu lớn. Bộc Quốc và Mâu Quốc nằm ở chỗ này.Bọn họ năm đó nhận được chắc là thủy thuộc tính dương tí(chuột) cùng thủy thuộc tính âm hợi( lợn). Chúng ta cần phải tìm con âm trư(con lợn mang thuộc tính âm) này. Ba ngàn năm trước Thập Tam đã từng thấy con vật đó. Lúc đó nó đã là 1 con vật to đùng với kích thước lên tới hơn 10 mét. Đã nhiều năm rồi chỉ sợ kích thước của nó còn tăng thêm rất nhiều.

Tả Đăng Phong tiếp lời.

-Vậy kích thước của con dương tý(chuột thuộc tính dương) kia thế nào?

Ngọc Phật hỏi.

-Thập Tam, con dương tý kia lớn tới đâu?

Tả Đăng Phong nghe xong bèn nhìn Thập Tam. Trong khách sạn Hỉ Thần,hắn cũng không hỏi kích thước của con chuột đó, bởi vì nó là con vật thuộc tính dương nên nó không phải là mục tiêu của hắn.

Thập Tam nghe xong bèn nhảy lên 1 cục đá nằm trên bờ sông. Tả Đăng Phong thấy thế bèn không nhịn được cười. Đây là 1 nụ cười có vẻ hả hê bởi vì con chuột đó rất nhỏ, đám người Fujisaki chắc chắn không thể nào tìm ra.Fujisaki không gặp may thì hắn sẽ thấy vui vẻ.

-Chúng ta hiện nay đang ở khu vực mà tam giang sẽ phân dòng.Sông Jinsha khi chảy về hướng đông sẽ thay đổi dòng chảy, sông Nujiang khi chảy về phía Tây sẽ thay đôit dòng chảy. Cho nên lấy chỗ này làm cột mốc bắt đầu tìm kiếm là vô cùng chính xác.Phạm vi tìm kiếm phải kéo dài về hướng bắc,ít nhất cũng phải tới biên giới của Thanh Hải ,Tây Tạng vì đó cũng gần như là đầu nguồn của con sông này. Chỗ đó cách chỗ này khoảng 2000 dặm.

Tả Đăng Phong sau khi cười xong bèn giải thích.

-Anh có nghĩ qua chuyện 3 người chúng ta chia ra kiếm chưa?

Ngọc Phật hỏi.

-Chia ra tìm kiếm quả thật có thể tiết kiệm thời gian, nhưng nếu xảy ra chuyện bất ngờ sẽ không thể nào chi viện cho nhau được.Chúng ta không thể cách nhau quá xa. Khoảng cách lớn nhất cho phép là 20 dặm.Chúng ta sẽ đi theo chiều ngược với dòng chảy của con sông rồi tìm kiếm dọc theo con sông.

Tả Đăng Phong mở miệng nói ra.

-Mục tiêu tìm kiếm là gì?

Ngọc Phật hỏi.

-Một toà thành cổ bị bỏ hoang cách đây 3000 năm!

Tả Đăng Phong trả lời.

-Tiếc là tôi không hiểu được ngôn ngữ của người địa phương. Nếu không chúng ta có thể thám thính chút tin tức từ những thôn dân địa phương.Những giai thoại được truyền lại từ xưa cũng có thể ẩn giấu một số manh mối cũng nên.

Ngọc Phật lắc đầu nói. Khu vực Tây Nam Trung Hoa còn hoang vu hẻo lánh hơn cả Hồ Nam. Nơi này gần như không có người Hán, ngôn ngữ đều là ngôn ngữ của dân tộc thiểu số khiến ngay cả Ngọc Phật cũng không hiểu. Hai người đàn ông phương Bắc như Tả Đăng Phong và Thiết Hài càng chẳng hiểu mô tê răng rứa gì cả.

-Có đôi khi không phải cứ có nhiều manh mối đã tốt. Rất nhiều manh mối có thể làm chúng ta bị lầm lẫn vì dù sao đã trải qua ba ngàn năm,nhiều chuyện đã bị dặm mắm thêm muối biến thành tam sao thất bản. Bản thân chúng ta tự tìm kiếm vẫn ổn thoả hơn nhiều.

Tả Đăng Phong khoát tay.

-Cũng phải! Vậy thì lấy thành cổ bỏ hoang làm mục tiêu.

Ngọc Phật gật đầu đồng ý với ý kiến của Tả Đăng Phong.

-Cũng không nên chỉ tập trung hạn chế vào thành cổ. Cứ nơi nào có vẻ không bình thường đều phải lưu ý vì ổ của nó rất có thể ở chỗ đó.

Tả Đăng Phong chỉ Thập Tam đang nhìn xuống nước sống đến xuất thần.

-Làm sao anh biết được?

Ngọc Phật thấp giọng hỏi.

-Một câu không thể nói hết. Tóm lại cô cứ chú ý là được.

Tả Đăng Phong cười cười, nhưng hắn lại quay lại chỗ trọ. Sắc trời đã tối, nhiệt độ lại rất thấp nên Tả Đăng Phong lo lắng Ngọc Phật sẽ bị cảm lạnh.

-Khí tức của anh gần đây bất định, có phải anh đã đạt tới nhị phân âm dương không?

Ngọc Phật đi theo Tả Đăng Phong rồi hỏi.

-Vừa đạt tới vào tối hôm nay.

Tả Đăng Phong gật đầu nói. Người tu đạo sau khi độ qua thiên kiếp được gọi là nhất phân âm dương,sau đó họ sẽ còn có khả năng tăng tiến tu vi thêm 2 cấp độ phụ nữa là nhị âm dương và tam phân âm dương. Ngọc Phật, Kim Châm, Đồng Giáp, Thiết Hài đều đang ở giai đoạn nhất phân âm dương. Ngân Quan chắc hẳn là nhị phân âm dương. Sau khi đạt tới tam phân âm dương, linh khí âm dương trong cơ thể sẽ hoàn toàn trở nên thuần khiết, sau đó người tu đạo sẽ cưỡng chế dung hợp hai khí âm dương. Quá trình này được Đạo Môn gọi là điều hòa long hổ. Nếu như hai khí âm dương có thể dung hợp 1 cách hoàn mỹ, người tu đạo có thể bạch nhật phi thăng. Nhưng từ xưa tới nay tam phân âm dương vô cùng hiếm thấy,tiên nhân phi thăng cũng chỉ xuất hiện trong thần thoại.

-Tốc độ tăng tiến linh khí của anh nhanh gấp mấy lần người thường. Pháp thuật của Xiển Giáo quả thực huyền diệu. Ngọc Phật cảm thán.

-Có một số việc mà cô không biết. Âm Dương Sinh Tử Quyết mà tôi tu hành quả thật là pháp thuật của Xiển Giáo, nhưng thuật luyện khí của tôi lại là pháp môn của Triệt Giáo.

Tả Đăng Phong cười nói. Hắn tuy không coi Ngọc Phật là người yêu của hắn,nhưng hắn đã sớm xem nàng là tri kỷ.

-Thứ này từ đâu mà có?

Ngọc Phật tò mò hỏi. Trong lòng nàng tự có chừng mực, chỉ hỏi những vấn đề cho phép khi thời gian cho phép.

-Chuyện này còn phải cảm ơn cô.

Tả Đăng Phong đi chậm lại chờ Ngọc Phật tới gần.

-Hả?

Ngọc Phật cảm thấy ngạc nhiên.

-Ngày đó ở Đông Bắc, cô nói với tôi rằng chỉ có Tẩy Tuỷ Kinh của Thiếu Lâm tự mới có thể khắc chế tình trạng âm dương đảo lộn trong người tôi. Vì vậy tôi mới chạy đến Thiếu Lâm tự để trộm Tẩy Tủy Kinh nhưng ai ngờ bị bọn họ phát hiện. Hai vị hòa thượng kiên nhẫn truy đuổi theo tôi 1 đêm.Kết quả là tôi bị họ đuổi chạy tới 1 đạo quán bỏ hoang của Triệt Giáo. Thập Tam phát hiện ra một mật thất ở chỗ đó. Trong mật thất có một đạo nhân trẻ tuổi. Y mời tôi ra bên ngoài mật thất đợi nửa canh giờ. Tôi đồng ý,sau đó thì y truyền cho tôi 1 đoạn khẩu quyết tụ khí.

Tả Đăng Phong kể sơ qua những chuyện đã xảy ra.

-Đạo nhân kia pháp hiệu là gì?

Ngọc Phật tò mò hỏi.

-Không biết.

Tả Đăng Phong thành thật trả lời.

-Đạo quan mà anh nói có phải nằm ở Giang Bắc hay không?

Ngọc Phật truy vấn.

-Làm sao cô biết?

Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi lại.

-Trong tỉnh Hà Nam chỉ có một tòa đạo quan của Triệt giáo tên là Tử Dương đạo quan. Tương truyền là bọn họ tu luyện Quan Khí thuật và Ngự Khí quyết. Môn phái này đã dần dần suy tàn rồi biến mất kể từ những năm cuối của triều Minh.

Ngọc Phật gật đầu nói.

-Làm sao cô biết rõ thế?

Tả Đăng Phong hỏi lại.

-Bởi vì bọn họ là 1 trong những đạo quan cuối cùng của Triệt giáo tồn tại trong thời gian lâu nhất rồi mới biến mất. Bọn họ gọi 3 cấp độ âm dương của những người tu đạo đã độ qua thiên kiếp chúng ta là đạm tử linh khí, tử khí, tử khí đỉnh phong.

Ngọc Phật trả lời.Thần Châu Phái từ khi khai phái đến nay cũng có tới 1000 năm lịch sử, điển tịch trong giáo phái được bảo tồn tương đối đầy đủ.

-Đúng là môn phái này rồi.

Tả Đăng Phong nghiêm túc gật đầu.

-Đạo sĩ trẻ tuổi đạo sĩ đó từng nói qua một câu "Chỉ là 1 đạm tử linh khí cỏn con lại có thể làm Huyền Môn Thái Đẩu ư? Phật môn yếu đi rồi mà Đạo môn cũng thế."

-Trước triều nhà Tuỳ, Ngọc Thanh Xiển Giáo, Thái Thanh Đạo giáo và Thượng Thanh Triệt Giáo là 3 giáo phái cùng tồn tại và hưng thịnh.Nhưng không biết tại sao kể từ thời nhà Tuỳ trở đi 3 giáo phái này đột nhiên ẩn thế khiến cho rất nhiều điển tịch tu chân thất lạc. Những gì còn lưu lại phần lớn đều rất sơ sài, muốn cường thân kiện thể,trừ tà hàng yêu thì còn được,chứ nếu muốn tu chân ngộ đạo, mãi mãi trường sinh đã là chuyện không thể.

Ngọc Phật cảm thán.

-Cô muốn tu chân ngộ đạo, mãi mãi trường sinh sao.

Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi lại.

-Đó là tâm nguyện của rất nhiều người tu đạo trong thiên hạ.

Ngọc Phật cười nói.

-Ha ha ha ha.

Tả Đăng Phong nghe xong bèn cười to đầy thoải mái.

-Anh cười gì vậy?

Ngọc Phật chưa bao giờ thấy Tả Đăng Phong vui vẻ như vậy.

-Cô đoán đi!

Tả Đăng Phong bỏ lửng ngay đoạn hấp dẫn nhất. Hắn trước kia vẫn luôn tìm cách báo đáp sự trợ giúp vô tư của Ngọc Phật. Hiện tại hắn đã nhớ ra rằng Âm Dương Sinh Tử Quyết là thư tịch lưu lại từ thời thượng cổ, nếu dốc lòng tu luyện có thể trường sinh, mà pháp quyết này lại là pháp môn tu chân dành cho nữ giới. Nếu như nội đan của 6 loại động vật thuộc tính âm không thể cứu sống Vu Tâm Ngữ, trước khi chết hắn sẽ chép lại Âm Dương Sinh Tử Quyết rồi tặng cho Thôi Kim Ngọc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.