Tàn Bào

Chương 15: Đêm tuyết kinh hoàng




“Thập Tam thật thông minh, ăn nhanh đi.” Vu Tâm Ngữ không tìm được đáp án nơi Tả Đăng Phong, cũng không thèm để ý, cầm lấy cái khay thức ăn bắt đầu cho Thập Tam ăn.

Tả Đăng Phong thấy thế lắc đầu cười khổ, hắn không giống như Vu Tâm Ngữ chỉ cho rằng Thập Tam thông minh. Ngược lại hắn cảm giác con mèo này rất quỷ dị, dù gì nó cũng từ trong cổ mộ mà ra, nhìn khóe miệng của Thập Tam còn lưu lại máu gà, làm Tả Đăng Phong có chút sợ nó.

“Thập Tam, tên của ngươi là Thập Tam sao?” Đợi Thập Tam ăn xong, chuẩn bị đi vào ổ , Tả Đăng Phong liền kêu lên.

Thập Tam nghe vậy lắc đầu, ý nói Thập Tam không phải là tên của nó.

“Ngôi cổ mộ cách nơi này có xa không?” Tả Đăng Phong hỏi.

Thập Tam nghe vậy lắc đầu lần nữa, ý nói cái mộ kia cách đạo quan không xa

“Ngươi có thể mang ta đi xem được không?” Tả Đăng Phong tò mò hỏi.

Lời vừa nói xong, Thập Tam lập tức toát ra vẻ mặt sợ hãi, lắc đầu như trống bỏi. Có thể nhận ra được nó rất sợ hãi ngôi cổ mộ đã vây khốn nó nhiều năm.

“Trong ngôi mộ có bạn của ngươi không?” Bởi vì Thập Tam chỉ có lắc hoặc gật đầu cho nên Tả Đăng Phong cũng chỉ hỏi những vấn đề dễ trả lời.

Thập Tam nghe vậy lắc đầu

“Trong ngôi mộ có thức ăn không?” Tả Đăng Phong lên tiếng hỏi. Hắn rất tò mò vì sao Thập Tam lại có thể sống lâu như vậy.

Thập Tam nghe vậy lắc đầu lần nữa.

“Những năm qua sao ngươi sống được? Tả Đăng Phong lại hỏi.

Sau khi hỏi xong, đợi một lúc lâu cũng không thấy Thập Tam động đậy, Tả Đăng Phong mới nhớ ra vấn đề này không thể gập hay lắc đầu mà trả lời được.

Kế tiếp, Tả Đăng Phong lại hỏi rất nhiều vấn đề, bởi vì Thập Tam cũng chỉ có thể gật hoặc lắc đầu, nên chỉ có thể trả lời câu hỏi dạng “phải hay không?” “đúng hay không?” mà thôi, do vậy Tả Đăng Phong chỉ từ đó phân tích ra được một số thông tin ít ỏi. Đó chính là Thập Tam là con vật được bồi táng chung vào ngôi mộ, những năm qua vẫn luôn thức, không bị rơi vào trạng thái ngủ say, cũng không có ăn uống gì.

Về phần chủ nhân nó là ai? Chữ trên vòng cổ có ý nghĩa gì, trên người nó đã xảy ra chuyện gì…. Những thứ này tương đối phức tạp nên nó cũng không có biện pháp trả lời.

Trải qua thời gian lâu dò hỏi, Tả Đăng Phong cho ra được 3 kết luận.

Đầu tiên: Thập Tam mặc dù rất thông minh, nhưng cũng không vượt ra ngoài trí thông minh của động vật, nó chỉ có thể hiểu một số chuyện đơn giản mà thôi, chuyện quá phức tạp nó không lý giải được… trả lời vấn đề cũng chỉ có động tác lắc, gật đơn giản; căn bản không biết sử dụng những thứ khác như tứ chi, tiếng nói… điểm này chứng tỏ Thập Tam mặc dù thông minh nhưng cũng chỉ là một con mèo. Cách thức suy nghĩ của mèo và con người là bất đồng, cho nên hai bên không cách gì hiểu rõ nhau, nếu so sánh thì Thập Tam có trí thông mình cỡ đứa bé 6,7 tuổi.

Thứ nhì là: Thập Tam dễ tiếp xúc, tính cách cũng không mạnh mẽ, khi Vu Tâm Ngữ ném đầu gà cho nó, nó lập tức bỏ câu hỏi của Tả Đăng Phong mà ăn, cái này đã nói lên bản tính động vật của nó. Lúc trước Tả Đăng Phong ném cho nó cái đầu thỏ, ban đầu thì hờn dỗi không ăn, sau thì nhịn không được mà ăn… nên có thể nói rõ điểm này.

Thứ ba: Thập Tam có tật xấu. Khi Tả Đăng Phong hỏi nó rất nhiều vấn đề, cuối cùng nó không nhịn được, mấy lần đều muốn quay về ổ nhưng đều bị Tả Đăng Phong ngăn cản, vậy mà sau cùng nó lại làm ra động tác tỏ vẻ muốn đi ỉa, Tả Đăng Phong vội mở của cho nó đi ra ngoài, kết quả là nó không ra đi ỉa mà theo cánh của trèo lên xà nhà nằm đó, gọi cách nào cũng không xuống, mãi đến khi Vu Tâm Ngữ lấy ra một cái cánh gà ra dụ dỗ thì nó mới chịu trèo xuống.

“Anh xem, nó sợ anh rồi, đừng hỏi nữa.” Vu Tâm Ngữ chỉ vào con mèo đang nằm trong ổ nói với Tả Đăng Phong.

“Cơ bản là đã hỏi xong, cũng không còn gì đáng hỏi.” Tả Đăng Phong nhìn theo Thập Tam cười không ngớt, sau khi Thập Tam vào ổ, nó cũng không giống như mọi khi, đưa đầu duỗi ra ngoài, mà giờ nó lại đưa cái mông ra, chứng tỏ nó rất thấy phiền phức.

Bị Thập Tam làm trò như vậy, Tả Đăng Phong cảm thấy tâm tình khá hơn nhiều, hắn lấy gạo bắt đầu nấu cơm.

Sau khi ăn xong, Tả Đăng Phong cầm hỏa thương ra ngoài, mấy ngày hắn bị bệnh thời tiết khá tốt, tuyết trong núi tan đi không ít nên Tả Đăng Phong muốn ra ngoài săn thú. Vốn định kêu Thập Tam đi cùng, nhưng kết quả dù hắn gọi sao đi nữa Thập Tam cũng không thèm rời ổ.

Sỡ dĩ Tả Đăng Phong gấp gáp đi săn thù là có hai nguyên nhân. Một là: mình và Vu Tâm Ngữ phải có gì để lấp cho đầy bụng, hiện giờ Tả Đăng Phong chỉ còn ba đồng đại dương, sau này không có nguồn thu, số tiền này không chỉ cần phải mua lương thực mà còn phải tính toán để mua hạt giống sang năm trồng trọt. Nguyên nhân nữa là để cảm tạ Thập Tam, buổi trưa cái bụng của Thập Tam đã lép xẹp, điều này chứng tỏ nó chỉ bắt được một con gà rừng, nhưng nó lại không ăn mà mang về, nó to lớn như vậy khẳng định chỉ ăn uống bấy nhiêu là không no.

Đi ra khỏi cửa chính của đạo quan, Tả Đăng Phong thấy được hai vệt dấu chân mèo, không hỏi cũng biết là của Thập Tam lưu lại. Căn cứ dấu chân thì đoán ra Thập Tam đi về hướng đông nam, hơn nữa lúc đi và lúc về không cùng một đường. Tả Đăng Phong liền đi dọc theo dấu chân bên phải, theo hướng đông nam đi tới, hắn muốn nhìn xem Thập Tam đi nơi nào.

Căn cứ vào dấu chân của Thập Tam thì dấu chân nó không thẳng tắp, cũng không có xác định mục tiêu rõ ràng, gặp phải bụi cây, cỏ nó đều đi một vòng quanh xem xét qua, Tả Đăng Phong nhét sẵn nitrat-kali vào súng, cẩn thận nhồi thêm hỏa dược và vụn sắt vào nòng…. Vác súng đi trong núi.. đến hơn ba giờ chiều thì bắt được một con thỏ, Tả Đăng Phong cũng không gấp trở về mà theo dấu chân Thập Tam đi về phía trước.

Lúc mặt trời lặn, Tả Đăng Phong rốt cuộc cũng tìm được nơi Thập Tam bắt con gà rừng…. nơi này nằm tại hai dãy núi, ở giữa là một bãi cỏ tương đối trống trãi. Tại đây, dấu chân trên mặt đất bắt đầu giãn khoảng cách xa ra, cho thấy Thập Tam bắt đầu tăng nhanh tốc độ ở đây, nơi hai dấu chân cách nhau từ môt thước rồi đến cách nhau đến ba thước, rồi từ ba thước kéo dài đến năm thước, chỗ dấu châu cuối cùng của Thập Tam đến vị trí có máu gà thế mà tới hơn hai mươi mấy thước. Tả Đăng Phong phải trải qua cẩn thận tìm kiếm mới phát hiện ra giữa hai nơi này có một phiến đá cứng rắn, trên đó phát hiện dấu móng chân, nói cách khác là lúc ấy Thập Tam từ nơi này mượn lực nhảy, lấy đà tấn công con gà rừng trên không trung, từ nơi phiến đá này đến vết máu có khoảng cách tầm mười lăm thước. Điều này cho thấy Thập Tam khi bộc phát lực có thể nhảy đến mười lăm thước xa, tầm cao phải đạt tới bốn thước.

Phát hiện này làm Tả Đăng Phong cực kì kinh ngạc, không nghĩ tới bình thường con mèo này tĩnh lặng, biếng nhác vậy mà lại có năng lực kinh khủng như vậy. Lấy lực lượng và tốc độ nó thể hiện ra khi bắt gà rừng, thì cho dù gặp phải con vật nào có thể hình như nó, thì có lẽ Thập Tam cũng dễ dàng giết chết đối phương

Tìm được đáp án như mong muốn, Tả Đăng Phong bắt đầu theo dấu chân Thập Tam trở về, lúc trước Thập Tam cũng không theo đường cũ trở về mà ngậm con gà đi theo đường khác

Thập Tam rất lợi hại, cũng rất nguy hiểm, nhưng Tả Đăng Phong cũng không lo lắng “nuôi hổ gây họa”, nếu nó có thể bắt được mồi thì nó có thể độc lập sinh tồn được, dưới tình huống như vậy mà nó vẫn nghĩ đến việc mang con mồi trở về, thì cho thấy nó có tình cảm đối với mình và Vu Tâm Ngữ. Hai người đã cứu mạng nó lúc nó đang nguy hiểm, Tả Đăng Phong tin tưởng, Thập Tam tuyệt đối sẽ không lấy oán báo ân.

Mùa đông, mặt trời lặn sớm, bóng đêm nhanh chóng tràn về. Tả Đăng Phong dần dần đã không còn thấy rõ dấu chân Thập Tam lưu lại nữa, đi đến hơn tám giờ tối, Tả Đăng Phong xác định là mình đã đi lạc đường mất rồi.

Sau khi lạc đường, cảm giác về phương hướng thường bị loạn. Tả Đăng Phong một mực vẫn có cảm giác là mình đang đi về, nhưng đi tới đi lui lại không thấy bóng dáng Thanh Thủy quan đâu cả.

Trời tối mà mình không trở về, nhất định Vu Tâm Ngữ sẽ rất lo lắng. Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong càng sốt ruột, đẩy nhanh tốc độ, nhưng không hiểu hắn đi kiểu gì mà thủy chung vẫn không thấy được cảnh vật hắn quen thuộc, lúc này hắn đang ở một dãy núi mà hai bên cỏ cây đều lạ lẫm.

Đi thêm chốc lát nữa, Tả Đăng Phong ngừng lại… phía bên phải dãy núi này hình như lúc nãy hắn đã đi qua.. một canh giờ trước hắn còn ở lại chỗ này, dưới gốc cây hòe nghỉ ngơi. Cúi đầu nhìn kĩ, quả nhiên trong đống tuyết có một chuỗi dấu chân, chứng minh chính mình đã đi qua nơi này, nói cách khác, trong một canh giờ này là mình đi đúng một vòng quanh.

Màn đêm đen kịt, thân lại ở nơi núi sâu hoang dã, chung quanh yên tĩnh như vùng đất chết làm Tả Đăng Phong không khỏi sợ hãi, hắn đẩy nhanh tốc độ đi về nơi mà hắn cho là phía tây.

Hồi lâu qua đi, Tả Đăng Phong lại thấy được gốc cây hòe khi nãy, khiến cho da đầu hắn run lên, lúc trước rõ ràng mình đã đổi phương hướng, cũng không theo dấu chân cũ đi, sao lại tiếp tục chạy tới nơi này được?

“Quỷ dẫn đường”. Đột nhiên trong đầu Tả Đăng Phong hiện lên một ý nghĩ kinh khủng. Mặc dù hắn chưa bao giờ gặp những chuyện như vậy nhưng lại nghe các ông lão trong thôn kể nhiều: có người ban đêm lạc trong núi, đi cả một đêm, đợi đến khi hừng sáng mới phát hiện là mình đang đi xung quanh một ngôi mộ.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, trong nháy mắt Tả Đăng Phong cảm thấy cả người nổi da gà lên, phía sau có tiếng vu vu lạnh cả người, cứ như có người đang đứng phía sau mà thổi gió lạnh vào gáy hắn.

Khẩn trương quá độ làm Tả Đăng Phong không khỏi bắt đầu run sợ, trong nỗi khiếp sợ ngón tay hắn không hiểu sao đụng cò súng mang trên vai, khiến cây súng cướp cò, sau lưng hắn vang lên tiếng nổ “ầm”, làm hắn hô lên một tiếng, vứt hỏa thương đi, cùng lúc đó, nơi họng súng vẫn còn phát ra đốm lửa, truyền ánh sáng đến cảnh vật xung quanh, Tả Đăng Phong lúc này mới phát hiện ra ở cách gốc cây hòe không xa, có một cái ụ đất nhô ra, phía trước ụ đất có thể mờ ảo nhìn thấy là một cái bia mộ bị tàn phá.

Ánh lửa lóe lên từ họng súng mau chóng tắt đi, chung quanh lại chìm vào bóng tối, bóng tối phủ xuống mang theo nỗi sợ cực độ cho Tả Đăng Phong, hắn khom người xuống tìm cây súng, hai tay run run nhét nitrat kali và hỏa dược vào…

Trong lúc Tả Đăng Phong nhét hỏa dược vào, trên mặt tuyết phản xạ lên ánh sáng yếu ớt, hắn phát hiện nơi xa trong đống tuyết có một bóng đen, bóng đen đó đang nhanh chóng hướng nơi mình đi tới.

“Xong rồi, xong rồi…sau có quỷ, trước có sói, thật là họa vô đơn chí.” Tả Đăng Phong âm thầm kêu khổ, tăng nhanh thêm tốc độ nhồi hỏa dược vào nòng. Mặc dù hắn không thấy rõ con vật phía xa, đang chạy nhanh tới là con gì, chỉ xác định đó là con vật có bốn chân, nên hắn nghĩ đó là một con sói.

Con vật đó vậy mà tốc độ cực nhanh, Tả Đăng Phong chưa kịp nhét xong hỏa dược thì đã tới bên ngoài hắn chừng 3 thước rồi, theo đó một tiếng kêu phát ra làm Tả Đăng Phong nghe giống như tiếng “trời” gọi hắn: “Meo.. meo…”

“Thập Tam, là ngươi sao?”

Âm thanh Tả Đăng Phong chứa đựng tiếng run rẩy.

“Meo meo…” Thập Tam nghe vậy lại lần nữa phát ra tiếng kêu, thông qua tiếng kêu, Tả Đăng Phong xác định nó đúng là Thập Tam, mặc dù Thập Tam chỉ là một con mèo, nhưng giờ phút này Tả Đăng Phong tựa như gặp được cứu tinh.

“Thập Tam, chúng ta nhanh trở về thôi. Tả Đăng Phong cầm súng hỏa thương chuẩn bị cất bước.

Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên tiếng kêu của Thập Tam biến thành sắc nhọn, cùng lúc đó nó chậm rãi đi về phía trước, Tả Đăng Phong vừa mới trút được nổi sợ trong lòng giờ thân thể lại lần nữa phát run lên.

Nguyên nhân làm hắn sợ có hai cái. Một là lúc trước trong bóng đêm, ánh mắt của Thập Tam là màu lam nhạt, nhưng giờ phút này, con mắt phải của nó dần dần biến thành màu vàng. Hai là: căn cứ ánh mắt của Thập Tam, thì không phải nó đang nhìn hắn, mà ánh mắt nó chăm chú nhìn vào nơi nào đó ở phía sau lưng hắn….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.