Tàn Bào

Chương 143: Chính Nhất Thiên Sư




Chỉ một lát sau, Tả Đăng Phong đã tới trước cửa đạo quan. Xung quanh đạo quan cũng bị bao vây bởi rất nhiều đạo nhân. Cửa đạo quan lúc này đang mở rộng, mấy trăm đạo nhân của Mao Sơn đang ngồi xếp bằng ở trong viện. Khi Tả Đăng Phong vừa vào cửa thì đã có một đạo nhân mới tu đạo được 1 năm định xông lên cản lại, nhưng y lại bị một đạo nhân trung niên ngăn lại. Nghé con không sợ hổ là vì nó không nhận ra sự đáng sợ của con cọp, nhưng trâu già thì biết con cọp không phải là động vật dễ chọc vào.

Đi vào trong viện, Tả Đăng Phong phát hiện thần sắc của đám đạo nhân Mao Sơn đang rất mệt mỏi , đủ thấy họ đã ngồi xếp bằng ở chỗ này rất lâu rồi. Khi nhìn thấy Tả Đăng Phong, những đạo nhân đều tỏ vẻ mừng rỡ. Họ nhận ra Tả Đăng Phong và biết quan hệ giữa hắn và chưởng giáo Đỗ Thu Đình cũng khá tốt.

Tả Đăng Phong đi thẳng tới chính điện. Trong chính điện đang ngồi từ trái sáng phải 8 đạo nhân. Ngồi ở phía đông là 2 vị đạo nhân trung niên. Tả Đăng Phong có quen với hai người kia. Họ là sư huynh của Kim Châm. Lúc này nhịp hô hấp của hai người đang rất rối loạn, hơi thở cũng không được lưu loát , hơn nữa trước đại điện còn rơi đầy phù chú tiền đồng cùng mấy thứ linh tinh chứng tỏ hai người trước đó đã cùng với người ta so đấu pháp thuật.

Phía tây là 5 đạo nhân, 3 nam 2 nữ. Ba vị đạo sĩ cũng không còn trẻ, người trẻ nhất cũng trên dưới 50 tuổi. Hai đạo cô còn lại cũng là đạo cô trung niên, hơn nữa cũng không xinh đẹp giống như Ngọc Phật vậy. Dung mạo của hai người đảm bảo cho quá trình tu hành của bọn họ không bị quấy rầy.

Ở giữa đại điện còn đặt thêm mấy chiếc ghế thái sư, ở phía cánh cửa đối diện cũng có bày thêm mấy chiếc ghế đại diện cho thần vị. Ngồi trên ghế là 1 đạo nhân hơn ba mươi mấy tuổi. Tuổi của người này cũng xấp xỉ với Kim Châm, tướng mạo cũng không tầm thường, thân vận kim trang, đầu đội kim quan. Không cần hỏi cũng biết y chính là giáo chủ có địa vị cao nhất trong Chính Nhất giáo, cũng chính là thiên sư hiện tại của Long Hổ sơn.

"Âm Dương Sinh Tử quyết" có thể xác định rõ ràng thực lực của đối phương. Tả Đăng Phong ngưng thần phát hiện hoàng y đạo nhân(đạo nhân mặc trang phục màu vàng) ngồi ở chính điện cùng với 1 lão đạo sĩ mặt dài hơn 70 tuổi đang ngồi ở ghế khách quý đều là những cao thủ đã vượt qua thiên kiếp. Tu vi của hai người cũng xấp xỉ Kim Châm.

Dò xét được tu vi của đối phương,Tả Đăng Phong cũng không dám coi thường.Bởi vì hắn biết đạo nhân của Chính Nhất phái am hiểu nhất là phù chú, mà phù chú có thể phóng đại tu vị tự thân.

Một lát sau, Tả Đăng Phong bước vào liễu chính điện rồi chắp tay chào hai vị đạo nhân ngồi ở vị trí thủ toạ.

-Kính chào 2 vị đạo trưởng. Xin hỏi chưởng giáo của quý phái -- Đỗ chân nhân giờ đang ở đâu ?

Tả Đăng Phong hỏi. Kim Châm lúc này không có mặt trong đại điện, mà Tả Đăng Phong thì rất quan tâm đến chuyện y đang ở chỗ nào.

-Vô Lượng Thiên Tôn, chưởng giáo sư đệ trúng phải kịch độc. Y phải cắn răng mới trở về được sơn môn. Vừa về đến nơi sư đệ đã bất tỉnh nhân sự. Cho tới nay y đã hôn mê được 7 ngày.

Một trong 2 vị đạo nhân đứng dậy chắp tay chào hắn. Tuy rằng lão cố gắng dằn lòng để giọng nói của mình có vẻ bình thản, nhưng thần sắc của lão vẫn có vẻ rất kích động.

Tả Đăng Phong nghe xong bèn nhíu mày. Kim Châm trúng độc hôn mê càng chứng tỏ một điều lúc trước y đã giúp đám quỷ NB tìm kiếm 12 địa chi, bởi vì mỗi một nơi ở của địa chi đều được canh giữ bởi 1 độc vật. Kim Châm trúng độc chứng tỏ hắn đã phá 1 trận pháp nào đó chứ nếu không y đã không tiếp xúc với độc vật gần như vậy. Nhưng lúc này y còn đang hôn mê, phải chờ y tỉnh lại mới biết được chân tướng vụ việc ra sao.

-Mấy vị đạo trưởng này nhìn rất lạ. Không biết bọn họ là ai?

Tả Đăng Phong tuy đã biết rõ nhưng vẫn còn cố hỏi. Y không chút lễ phép chỉ tay vào người thanh niên đang ngồi trên thần vị rồi hỏi 2 vị đạo nhân.

(Với các bác Tầu, từ 20 cho đến gần 40 tuổi vẫn được coi là thanh niên. Trung niên từ 40-50. Sau 50 sẽ được chia làm 5 bậc: 50-60,60-70,70-80,80-90, trên 100 tuổi.)

-Vô Lượng Thiên Tôn, vị này chính là giáo chủ của Chính nhất giáo, cũng là Trương thiên sư hiện tại của Long Hổ sơn. Lần này Trương thiên sư tới đây để trách phạt phái Mao Sơn chúng ta.

Vị đạo nhân Mao Sơn ngồi ở vị trí phía dưới lên tiếng trả lời.

-Theo tôi được biết thì Mao Sơn phái do Tam Mao tổ sư khai sáng. Bọn họ dựa vào lý do gì để khiển trách các vị?

Tả Đăng Phong đi tới ngồi ở phái dưới hàng ghế phía Đông. Đây vốn là chỗ ngồi của Mao Sơn đạo nhân, nên theo lý thì hắn không nên ngồi đây. Nhưng lần này hắn phải ngồi, vì chỉ khi hắn ngồi chỗ này thì hắn mới có thể đứng ra đại diện cho phái Mao Sơn.

-Vô Lượng Thiên Tôn, người ngoài cuộc không nên nhúng tay vào chuyện nội bộ của Chính Nhất giáo .

Đúng lúc này, Trương thiên sư ngồi ở vị trí thần vị mở miệng.

-Mời 2 vị đạo trưởng dẫn tôi đi thăm Đỗ chân nhân.

Tả Đăng Phong chẳng thèm quan tâm đến phản ứng của Trương thiên sư.

Hai vị đạo trưởng của Mao Sơn khi nghe xong vừa mới đứng dậy thì ngay lập tức Trương thiên sư của Long Hổ sơn cùng 5 vị đạo nhân đang ngồi trên ghế khách quý cũng đứng dậy. 6 người có vẻ tức giận khi nhìn thấy hai bị đạo trưởng Mao Sơn đứng dậy.

- Muốn nhúng tay vào chuyện nội bộ của Chính Nhất giáo ta ư? Nghĩ hay nhỉ.

Trương thiên sư giận dữ.

- Con bà nó chứ ngươi định hù dọa ai.

Tả Đăng Phong thấy y ăn nói chẳng nể nang gì thì ngay lập tức xoay người chỉ thẳng vào mặt của Trương thiên sư để chửi.

Tả Đăng Phong vừa nói ra câu này thì tất cả mọi người đều ngẩn người. Không ai nghĩ tới chuyện hắn trở mặt nhanh như vậy. Theo lẽ thường thì hắn cũng phải nói mấy câu khách sáo mang tính hình thức, sau đó 2 bên mới so đấu chính diện. Nhưng Tả Đăng Phong lại trực tiếp bỏ qua chuyện này. Y kiếm chuyện ngay với Trương thiên sư nên khiến cho mọi người ai nấy cũng đều ngạc nhiên. Thực ra thì đây cũng là điều mà Tả Đăng Phong đang mong chờ. Nếu phải ra tay chi bằng trực tiếp khiến cho bọn họ bất ngờ.

- Cuồng đồ lớn mật ! Dám to gan vô lễ với thiên sư bản phái.

Sau một lúc im lặng thì một vị đạo cô trung niên ngồi trên hàng ghế khách quý là người đầu tiên phản ứng. Bà ta quát lên đầy giận dữ sau đó vung phất trần quét tới Tả Đăng Phong.

- Kêu gào cái gì chứ!

Tả Đăng Phong thấy vị đạo cô này động thủ bèn phóng người tới tiếp chiêu. Hắn tung ra một chưởng mang theo Huyền Âm chân khí. Sau chiêu này,đạo cô lập tức lập tức bị băng đóng đứng nguyên một chỗ.

- Chính Nhất Thiên Lôi Chưởng.

Trương thiên sư là người gần Tả Đăng Phong nhất nên khi thấy Tả Đăng Phong thực sự ra tay, y lập tức công tới cánh tay phải của hắn.

Trước khi Tả Đăng Phong công kích đạo cô đã có ý sẽ vòng tay công ngược về phía Trương thiên sư. Bởi vậy khi đón chiêu của Trương thiên sư hắn đã có sự chuẩn bị. Sau chưởng này, Trương thiên sư liên tục lùi ba bước. Huyền Âm chân khí từ Huyền Âm Hộ Thủ đến ngay cả thủ toạ của Đạt Ma viện của phía Thiếu Lam cũng chịu không nổi, huống chi vị Trương thiên sư này tuổi còn quá trẻ. Bọn họ am hiểu nhất là phù chú, nên chỉ cần ép họ không có thời gian thi triển phù chú là Tả Đăng Phong sẽ đứng ở thế bất bại.

- Nếu còn không thành thật, ta sẽ giết sạch đám đồ tử đồ tôn của các vị.

Tả Đăng Phong sau khi chấn lui Trương thiên sư bèn vòng tay trước ngực lạnh lùng nhìn xung quanh. Có câu "Ngậm bồ hòn làm ngọt", Tả Đăng Phong lúc này đang ở trong tình trạng này. Tuy rằng hắn chấn lui Trương thiên sư nhưng tình hình của hắn cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu. Linh khí của y có mang thiên lôi chi khí, nên khi đối chưởng với y, Tả Đăng Phong giống như bị sét đánh, toàn thân như tê liệt.

Tất cả mọi người lại sững người thêm một lần nữa.Bọn họ là môn nhân của một giáo phái truyền thống nên dù là chuyện đấu pháp với người khác cũng phải tuân theo trình tự và những lễ nghi đầy nghiêm khắc. Trước nay họ chưa gặp phải người nào không làm theo quy tắc như Tả Đăng Phong. Đã không tuân theo quy tắc thì chớ , y lại còn không thèm coi trọng thân phận của mình. Cao thủ võ lâm sẽ không bao giờ giận cá chém thớt đập cả môn nhân của đối thủ. Nhưng Tả Đăng Phong thì mặt kệ. Không ngờ ai lại lấy tính mạng của những môn nhân trong giáo của bọn họ để uy hiếp bọn họ.

- Ngô Đông Phương, Thiệu Chính Hưng! Hai người cũng dám cấu kết với yêu nhân phản bội tổ đình sao?

Trương thiên sư tức giận nhìn 2 vị đạo nhân của phái Mao Sơn.

- Còn dám lớn tiếng hù doạ người khác sao ?

Tả Đăng Phong nghe xong còn chưa đợi hai người trả lời bèn lắc mình phóng ra đại điện. Bóng hắn lại nhoáng lên,sau đó hắn xuất chiêu nhanh như chớp khiến cho một vị đạo nhân Các Tạo sơn còn đang canh gác trước cửa bị đóng băng. Trong vòng vây của đám đông, hắn cũng không nắm chắc phần thắng, nên đành phải sử dụng những thủ đoạn bỉ ổi để khiến cho bọn họ dè chừng.

- Mau dừng tay.

Lão đạo sĩ mặt dài thấy thế vội vàng phóng ra khỏi đại điện chạy tới đỡ vị môn nhân đang lắc lư sắp ngã tới nơi:

- Tả Đăng Phong! Các hạ cũng là một nhân vật có chút danh tiếng,sao lại làm những chuyện mất thể diện như vậy chứ.

- Nếu ta thực sự không để ý tới thể diện của mình thì đã không lưu lại cho họ 1 con đường sống rồi.

Tả Đăng Phong cười nhạt đáp lại.

- Chuyện này là chuyện nội bộ của Chính Nhất giáo chúng ta! Các hạ cũng không phải là người trong đạo môn. Nếu tuỳ tiện nhúng tay can thiệp thì cũng không phải là đạo môn người trong, tùy ý nhúng tay can thiệp thì không được hợp tình hợp lý.

Lão đạo sĩ mặt dài nghe được môn nhân của mình còn chưa chết bèn nói với giọng điệu có chút hoà hoãn.

- Chuyện Đỗ chân nhân còn đang hôn mê bất tỉnh mà các vị lại tới trừng phạt Mao Sơn phái lại càng không bất hợp lý hơn.

Tả Đăng Phong làm việc cũng có chừng mực. Không phải khi không mà Tả Đăng Phong lại tỏ ra trước ngạo mạn sau khiêm nhường như vậy. Phải khiến đối phương cho rằng hắn là một nhân vật tà đạo hỉ nộ vô thường thì hắn mới có thể khiến cho đối phương e dè, mới khiến cho mình có quyền lên tiếng. Nhưng chung quy lại hắn không thể hoàn toàn trở mặt với đối phương , nếu không phái Mao Sơn thực sự sẽ không còn có thể là 1 thành viên trong Chính Nhất giáo được nữa.

- Vô Lượng Thiên Tôn! Đỗ Thu Đình được tôn là Nhân sư của Chính Nhất giáo, nhưng thân là chưởng giáo của phái Mao Sơn lại trợ Trụ vi ngược, biến thành ưng khuyển của đám giặc NB. Thiên sư và bần đạo vô cùng đau lòng, nhưng nếu mặc kệ không hỏi tới chuyện này, thể diện của Chính Nhất giáo sẽ ở chỗ nào! Chính Nhất giáo làm sao có thể ăn nói với bàn dân thiên hạ được đây.

Lão đạo sĩ mặt dài chắp tay lên tiếng.

- Mọi việc cứ chờ tới khi Đỗ chân nhân tỉnh lại rồi tính tiếp. Mời 2 vị đạo trưởng dẫn tôi đi gặp Đỗ chân nhân.

Tả Đăng Phong đưa mắt nhìn hai vị đạo trưởng của phía Mao Sơn.

- Chậm đã.

Trương thiên sư mặt lạnh như tiền đi tới:

- Bản tọa thân là giáo chủ của Chính Nhất giáo,là một trong những đạo quan đứng đầu thiên hạ.Bản toạ sẽ dùng Thiên Lôi chưởng để lĩnh giáo một chút sự lợi hại của Huyền Âm chân khí của các hạ. Nếu các hạ thắng, bản toạ sẽ ngay tức khắc dẫn người trở về Giang Tây. Chuyện của phía Mao Sơn bản toạ sẽ vĩnh viễn không hỏi tới nữa.

Tả Đăng Phong nghe xong cũng không lập tức trả lời. Thiên Lôi chưởng quả thực rất bá đạo. Khi đối chưởng với y mà Tả Đăng Phong có cảm giác như bị sét đánh. Nhưng Huyền Âm chân khí cũng không thể coi thường. Hai người nếu đánh nhau, Tả Đăng Phong tự tin có thể chiến thắng đối phương. Nhưng trận đấu pháp này hắn không thể tiếp vì nếu tiếp mà hắn thắng đối phương, Trương thiên sư sẽ xoá tên của phía Mao Sơn khỏi Chính Nhất giáo. Như vậy hắn không phải đang giúp phái Mao Sơn mà ngược lại đang hại phái Mao Sơn.

- Pháp môn hành khí của các hạ đi theo đường Thủ Tam Dương kinh, người thường không cách nào sử dụng được loại phương pháp hành khí này. Như vậy không phải là người trong trực hệ của Trương gia thì không thể nào tu luyện thành Thiên Lôi chưởng ngầm mang thiên uy.

Tả Đăng Phong trầm ngâm 1 lát rồi nói.

Trương thiên sư nghe xong bèn tỏ ra ngạo mạn. Tả Đăng Phong nói không sai, Thiên Lôi chưởng là tuyệt học trấn phái được thiên sư đầu tiên là Trương Đạo Lăng truyền lại cho hậu duệ trực hệ của lão. Chỉ có thiên sư mới có thể tu luyện.

- Ta đánh không lại các hạ nhưng có thể đánh được môn nhân của các hạ. Các hạ hãy ở yên chỗ này cho ta. Chờ ta cứu lại Đỗ chân nhân, lúc đó các hạ cứ theo phép công mà xử. Nếu các hạ xử lý thoả đáng , ta sẽ cứu sống môn nhân của các hạ. Còn nếu các hạ dám xử lý không công bằng, ta sẽ khiến cho Chính Nhất giáo chỉ còn lại mỗi các hạ mà thôi.

Tả Đăng Phong hừ lạnh sau đó xoay người đi tới hậu viện. Hai vị đạo trưởng Mao Sơn phái lập tức chạy tới dẫn đường.

- Lưu manh hèn hạ.

Trương thiên sư nghe xong bèn hừ lạnh mở miệng. Y xoay người trở lại điện, trong vẻ tức giận cũng mang theo ba phần đắc thắng.

Tả Đăng Phong đi theo 2 vị đạo nhân tới hậu viện. Trước đó hắn đã suy nghĩ rất kỹ mới nói như vậy. Tuy hắn cũng không quá khách khí với đối phương, nhưng hắn đã thừa nhận đánh không lại Trương thiên sư, như vậy đã chẳng khác nào ám chỉ hắn đang nể mặt đối phương. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, thế nhân đều biết chuyện Tàn Bào chỉ dùng 1 chiêu đáng bại thủ toạ của Đạt Ma viện phái Thiếu Lam tự nhận đáng không lại Trương thiên sư của Long Hổ sơn. Điều đó có thể nói là vinh quang vô hạn của Long Hổ sơn. Ngoài ra thì môn nhân trong Long Hổ sơn cũng sẽ mang ơn thiên sư, bởi vì trong mắt của bọn họ, thiên sư chỉ vì bảo toàn mạng sống cho bọn họ nên đành phải chấp nhận sự uy hiếp đầy bỉ ổi.

Tới chỗ không người, Tả Đăng Phong chỉ biết thở dài lắc đầu. Để bảo toàn cho phái Mao Sơn, hắn đã phải rất nhọc lòng.Cho dù kết cục ra sao, hắn cũng không cảm thấy hổ thẹn với Kim Châm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.