Tàn Bào

Chương 139: Nội đan của Kim Kê




- Hiện ra nguyên hình đi.

Do dự thật lâu, cuối cùng Tả Đăng Phong mới mở miệng.

Nữ tử nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn một cái, vẻ mặt hơi hoảng sợ nhưng vẫn chưa mở miệng nói chuyện.

- Hiện nguyên hình làm gì, cậu muốn vặt lông của nó sao?

Kim Kê không có mở miệng, Thiết Hài đã nói.

Tả Đăng Phong nghe vậy liếc Thiết Hài một cái, trước kia hắn nói cho vui, không ngờ Thiết Hài tưởng là thật.

- Nó không hiểu lời cậu nói, cậu nói nó hiện nguyên hình làm gì?

Ngọc Phật nhìn Tả Đăng Phong.

- Tìm được Kim Kê rồi, tiếp theo thì nên làm gì đây?

Tả Đăng Phong lúng túng nhìn Ngọc Phật, trước kia hắn không để ý đến một vấn đề quan trọng, đó là sau khi tìm được 6 loại động vật Âm chúc thì nên xử lý chúng nó như thế nào.

- Cậu không biết sao?

Ngọc Phật nghe vậy dở khóc dở cười.

- Không biết.

Tả Đăng Phong bất đắc dĩ xua tay.

- Vậy phải làm sao đây?

Ngọc Phật nhíu mày.

- Bắt đã rồi nói sau.

Tả Đăng Phong chuẩn bị động thủ.

Nhưng vào lúc này, Kim Kê kia mở miệng nói một câu, Ngọc Phật nghe liền hiểu nó muốn nói gì, lập tức dịch lại cho Tả Đăng Phong:

- Nó đồng ý giao nội đan rong người nó ra, nhưng nó muốn chúng ta làm một việc.

Tả Đăng Phong vậy, trong lòng vui vẻ, hắn biết Nội đan trong động vật là nơi chứa nhiều tinh hoa, bởi vậy có thể thấy được 6 Nội đan trong 6 loại động vật Âm chúc chính là mấu chốt để có thể cải tử hồi sinh.

- Nói nghe thử.

Tuy vui mừng nhưng Tả Đăng Phong không có biểu hiện ra mặt.

Kim Kê nghe vậy, không đợi Ngọc Phật phiên dịch, lập tức nói ra cái gì, Ngọc Phật nghe vậy liền lộ vẻ khó xử.

- Có phải nó muốn để chúng ta mang theo nam nhân này rời đi không?

Tả Đăng Phong đưa tay chỉ vào một nam nhân đang tỏ ra sợ hãi nằm ở trên giường.

- Nó không cao thượng như vậy, nó nói không có nội đan thì nó không có năng lực tự bảo vệ, nó hy vọng chúng ta có thể cam đoan nó và nam tử này sống sót ở trong này.

Ngọc Phật nói.

- 2 người điên rồi a, tại sao lại nói chuyện với một con chym nhỏ.

Vẻ mặt Thiết Hài tỏ ra nghi hoặc nhìn 2 người Tả Đăng Phong, Ngọc Phật.

- Để nó phun ra Nội đan, tôi sẽ giúp nó giết hết quái vật ở nơi này.

Tả Đăng Phong cũng không để ý đến Thiết Hài.

Ngọc Phật do dự một lát, xoay người phiên dịch, Kim Kê nghe vậy lại nói một câu gì.

- Nó nói nếu nó phun ra Nội đan thì nó sẽ không nói chuyện tiếp được với chúng ta, hỏi chúng ta còn có điều gì muốn hỏi.

Ngọc Phật dịch lại.

- Có phải 6 loại động vật Âm chúc đều có thể biến thành người.

Tả Đăng Phong trầm ngâm một lát rồi hỏi.

- Nó nói 12 địa chi cũng không thể biến thành người, nó cũng không có thể, nó làm chúng ta sinh ra ảo giác, ngoài nó ra thì không có địa chi nào có được năng lực này.

Ngọc Phật hỏi rồi dịch lại.

- Rốt cuộc các người cũng tỉnh ngộ rồi, Đạo thuật của Đạo gia cũng không bằng thần thông của Phật hiệu, ta có thể nắm rõ chân tướng.

Thiết Hài lại nói leo, Tả Đăng Phong cùng Ngọc Phật nói chuyện với một con chim, điều này làm cho hắn cảm thấy quái dị.

Tả Đăng Phong nhíu mày nhìn Thiết Hài liếc mắt một cái, trên thực tế người này có thể không bị mê hoặc cũng không phải bởi vì Phật hiệu cao thâm, mà bởi vì hắn điên rồi.

- Hỏi nó thử, chủ động phun ra Nội đan cùng móc ra Nội đan, có chỗ nào khác biệt không?

Tả Đăng Phong trầm giọng đặt câu hỏi. Kim Kê này chủ động phun ra Nội đan nhưng chỉ sợ 5 loại động vật Âm chúc còn lại cũng sẽ không phối hợp như vậy.

Ngọc Phật dịch ra, Ngọc Phật vừa mới dứt lời, vẻ mặt Kim Kê liền lộ vẻ sợ hãi, nhanh chóng há mồn phun ra mộ Nội Đan màu vàng, đưa cho Diệp Phàm. Nó nghĩ là Tả Đăng Phong muốn động thủ lấy Nội đan.

Tả Đăng Phong cầm lấy Nội đan, phát hiện rằng Nội đan này cũng nhỏ như hạt đầu, Linh khí tràn đầy, cầm lên thì nhẹ hơn nhiều so với hoàng kim, ngoài ra trong đó còn có nhiều tơ máu.

- Tại sao nó đưa ra Nội đan rồi mà tôi còn cảm giác được nó là một nữ tử.

Tả Đăng Phong cất nội đan vào hộp sắt.

- Nó biến sắc rồi, thành hoa rồi.

Thiết Hài đưa tay chỉ.

- Đi thôi.

Tả Đăng Phong gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

3 người đi trước, Kim Kê cùng nam nhân nhát gan kia đi sau, Thập Tam cũng không có địch ý gì với Kim Kê, cũng không có hứng thú gì, chỉ nhìn xem vài lần rồi đi theo Tả Đăng Phong.

Lúc đi ra, Kim Kê luôn ngả nghiêng lảo đảo, Tả Đăng Phong thấy vậy liền nghĩ tới Kim Kim không thể thấy vật vào ban đêm, Ngọc Phật có lòng của nữ nhân nên lên đỡ lấy nó.

Tới tầng 2, Tả Đăng Phong dừng lại, dùng áo choàng lấy đi 10 cân kim ngọc sau đó mới đi theo mọi người.

Đại môn ngoài Kim Tháp đã bị biến dạng, Kim Kê thấy được cảnh tượng thê thảm của Cự Giải, cũng không dánh lòng. Tả Đăng Phong thấy thế liền cùng Ngọc Phật và Thiết Hài xốc Cự Giải lên, con cua nó năng lực sống lại, không bao lâu liền có thể mọc chân, ngày sau nó ở đây sẽ bảo hộ cho Kim Kê cùng với nam tử kia.

Đi ra ngoài đã là nửa sáng, Thiết Hài mang theo nam nhân kia còn Ngọc Phật mang theo Kim Kê, Tả Đăng Phong mang theo vô số châu báu rồi cùng Thập Tam trở lại thành cổ.

- Nó rất nhẹ, không đến 50 cân ( 25kg hiện giờ), cảm thấy nó là một nữ tử.

Ngọc Phật nhìn vào đôi nam tử đang trở vào thạch lâu.

- Thế giới này có nhiều điều lạ, may mắn là chỉ có mình nó làm cho con người sinh ra ảo giác, bằng không thì mấy động vật Âm chúc còn lại cũng sẽ giống như nó.

Tả Đăng Phong đưa tay chỉ vào thực vật trong rương gỗ mà Thiết Hìa tìm kiếm.

- Không bao lâu nữa trận phù sẽ trở lại màu đỏ, chúng ta mau thực hiện lời hứa, nếu không bọn hắn sẽ khó sống ở trong này.

Ngọc Phật nói.

Tư Đồ Thần gật đầu.

Vài ngày sau, 3 người đã đem trống Quỳ Long, sửa lại cầu treo, sau đó liền sát phát đi thứ gây ran guy hiểm.

Lại vài ngày nữa, trận pháp đã khôi phục lại màu đỏ, lúc nào cũng có thể rời trận nhưng mà Tả Đăng Phong cũng không có sốt ruột rời đi. Lần này bởi vì có vận khí tốt nên hắn mới tìm được Trận phù, trên thực tế là cũng không phá trận mà vào, Cô Hư Pháp Thập Nhị Chương vẫn không tìm thấy dấu vết, cho nên Tả Đăng Phong vẫn một mục tự hỏi nên làm như thế nào mới tạo thành Trận pháp, ngày sau khi đối mặt với Ngũ Xử trận pháp, cũng không có khả năng dựa vào vận khí nữa.

- Hư Pháp Thập Nhị Chương vẫn không có một chút quy tắc nào, cho dù là nhìn thấu trận pháp thì những chỗ khác cũng không thể suy rộng ra được, hay là chúng ta ra trước đi.

Ngọc Phật đi đến bên cạnh Tả Đăng Phong, ôn nhu mở miệng.

- Tiến vào trận là dựa vào vận khí, tiến vào Kim tháp cũng dựa vào vân khí, không phải lúc nào vận khí của tôi cũng đều tốt như vậy.

Tả Đăng Phong mờ mịt lắc đầu.

- Xe đến trước núi ắt có đường, đi thôi, đã vài ngày rồi Thập Tam chưa ăn cái gì.

Ngọc Phật chưa tay chỉ vào Thập Tam bên cạnh rương gỗ.

Tả Đăng Phong nghe vậy thu hồi suy nghĩ gật gật đầu, mang theo rương gỗ rồi đi đến Thạch lâu, để lại 2 trận phù xuất trận, 3 người liền lập tức rời khỏi cổ thành, đi về phía Nam.

- Con chym lớn kia không thể nào rời khỏi đây, tại sao cậu lại lưu lại 2 tảng đá.

Thiết Hài quay đầu hỏi.

Tả Đăng Phong nghe vậy lắc lắc đầu, không trả lời vấn đề này.

3 người rời khỏi một buổi tối, ra khỏi trận pháp, Thiết Hài mang theo Thập Tam đi trước, Ngọc Phật và Tả Đăng Phong đi ở đằng sau, trong lòng Tả Đăng Phong có nhiều nghi hoặc nên cũng rất ít nói chuyện.

Hắn một mực tự hỏi trận phù trong Kim tháp,trước đây 3000 năm tòa Kim tháp này cũng còn là Thạch tháp, Thạch tháp tự nhiên là không thể dùng để bố trí Ngũ Hành đại trận. Cực hạn của Ngũ Hành đại trận chính là đem một mắt trận giấu trong chính trận pháp đó, vào không được trận thì sẽ không thể nào tìm được mắt trận, liền không thể phá trận, như thế trận pháp đó sẽ trở thành tử trận. Nhưng mà lúc bố trí trận pháp, Kim tháp vẫn là Thạch tháp, Thạch tháp thuộc chúc Thổ, Thổ là chi nguyên trong Ngũ Hành, không thể làm mắt trận.

Nếu như mắt trận chính là Kim Kê thì cũng không đúng, bởi vì tuy rằng Kim Kê có thể cuốn hút những sự vật xung quanh nhưng mà cũng không thể ảnh hưởng quá phạm vi 300 dặm, ngoài ra kiến trúc ở trong thành đều là do Khương Tử Nha bày trận, sở dĩ nói như vậy là bởi vì tòa Thạch tháp này được dựng lên tại ngã tư đường, phía Tây Nam bị phong bế, chỉ có thể đi ở đường ở phía Đông Nam. Trong những tòa thành thị bình thường thì cũng không có ai xây một Thạch tháp ngay giữa ngã tư, nói cách khác mặt trận cũng chính là tòa Thạch tháp còn lại này, nhưng những tảng đá kia không thể nào là mắt trân, đó chính là một tử lộ.

Ban đêm mùa đông rất lạnh, sau khi đi được 200 dặm thì Thiết Hài dừng lại, nhóm lửa sưởi ấm.

Lúc này Tả Đăng Phong ngồi mê man bên đóng lửa, lúc nào cũng trầm tư, qua một lúc lâu cũng không có kết quả, cuối cùng chỉ có thể thở dài nhìn bầu trời đêm, lúc này đã hơn 9h đêm. Bắc Đẩu Thất Tinh đã xuất hiện ở phía Đông Bắc trên bầu trời, lúc này nhìn lên bầu trời, Tả Đăng Phong đột nhiên nắm được một manh mối nhỏ, qua một lúc lâu, cuối cùng hắn đã thông hiểu.

- Thì ra là thế, Khương Tử Nha thật lợi hại.

Tả Đăng Phong phát ra lời cảm thán từ đáy lòng.

- Nói nhanh lên.

Ngọc Phật nghe vậy liền hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.