- Đại sư, trước khi xuất gia thì ông làm gì?
Tả Đăng Phong mở miệng cười hỏi.
- A di đà Phật, không thể nói, không thể nói.
Thiết Hài nghe vậy liền lắc đầu, tiếng trống dừng lại làm cho 4 Cự Nhân kia dừng đào, Thiết Hài biến sắc, vội vàng gõ trống.
- Đại sư, tục gia của ông là họ gì?
Ngọc Phật cũng cười hỏi.
- Đệ tử cửa Phật không nói dòng họ, đệ tự Đạo môn không nói tuổi thọ, chẳng lẽ cô không hiểu đạo lý này sao?
Thiết Hài khinh miệt nhìn Ngọc Phật liếc mắt một cái, Tả Đăng Phong không phải đạo sĩ, cho nên Thiết Hài rộng lượng với hắn, mà Ngọc Phật là một Đạo cô chân chính, ở Thiết Hài xem ra Đạo cô không nên hỏi vấn đề này.
- Vô Lượng Thiên Tôn.
Ngọc Phật nghe vậy chắp tay rồi nói.
- Đại sư, trước khi xuất gia ông có hay giỡn với khỉ không?
Tả Đăng Phong rất thích trêu chọc Thiết Hài.
- Đúng rồi Thôi Kim Ngọc, Cửu nhi của cô đâu?
Thiết Hài hỏi Ngọc Phật.
- Thả về rừng rồi.
Ngọc Phật bĩu môi cười nói.
- Nói hưu nói vượn, nhất định là cô đã dấu nó ở đâu rồi.
Thiết Hài nói.
Ngọc Phật nghe vậy cười cười, cũng không nói gì, Cửu Dương Hầu là vật mà nàng yêu mến, làm sao nàng thả nó về rừng được, lùi một bước mà nói cho dù nàng muốn thả nó hì nó cũng sẽ không đi. Từ khi biết được đám người Đằng Khi chú ý đển nó thì nàng liền đem nó trở về đạo quán của mình, nàng có 3 tiểu sư điệt, 2 nam 1 nữ, tuổi xấp xỉ với đồ nhi của Kim Châm, mấy đứa nhỏ rất thích con khỉ kia, nó ở Thần Châu phái cũng sẽ không tịch mịch.
- Đạo cô Chính Nhất giáo các cô cũng giống như đạo cô của Toàn Chân.
Thiết Hài bất mãn lẩm bẩm. Đạo gia phân Toàn Chân, Chính Nhất. Toàn Chân xuất gia, Chính Nhất tu tại gia, Thần Châu phái chính là một chi của Chính Nhất.
- Hả? Vì sao lại nói như thế?
Đương nhiên Ngọc Phật sẽ không tức giận với một người điên.
- Đạo cô các cô có thể ăn mặc, có thể kết hôn, có thể mặc áo bông xuyên thấu, cái này mà tính xuất gia cái gì, quả thật là tứ bất tượng rồi ( không đâu vào đâu).
Thiết Hài nắm lấy thời cơ trả đũa.
- Ông cũng là người xuất gia, không phải ông cũng ăn thịt uống rượu sao?
Tả Đăng Phong hỏi.
- Là cậu giẫm lên Thiết Lâm tự, cậu cũng là một kẻ tứ bất tượng.
Thiết Hài hừ lạnh mở miệng. Hắn tuy rằng điên, lại cũng không hồ đồ, sau khi đánh bại thủ tọa Đạt Ma viện của Thiếu Lâm tự thì thanh danh của Tả Đăng Phong liền bay cao, vì vậy Thiết Hài mới nói hắn giẫm lên Thiếu Lâm tự.
- Như thế nào mà ta lại thành tứ bất tượng rồi?
Tả Đăng Phong cười hỏi.
- Cậu không phải là hòa thượng, không phải đạo sĩ, cũng không phải người trong võ lâm, càng không phải là dân chúng tầm thường, cậu nói cậu có phải là tứ bất tượng không?
Thiết Hài nói, buông dùi trống ra.
- Mau gõ trống đi.
Tả Đăng Phong cười, khoát tay áo.
Thiết Hài liền gõ trống, 4 Cự Nhân liền đào đất.
- Nữ đạo sĩ của Chính Nhất giáo có nhiều hay không?
Tả Đăng Phong hỏi.
- Không nhiều lắm, không đến 100.
Ngọc Phật thuận miệng trả lời.
- Như thế nào ít như vậy?
Tả Đăng Phong hỏi.
- Người ấm no ai lại cam lòng để con con gái của mình vào đạo quán?
Ngọc Phật lắc đầu mở miệng.
Tả Đăng Phong im lặng gật đầu, bất kể là nữ đạo sĩ hay là ni cô, bọn họ đều là người bất hạnh. Ngọc Phật cũng giống như vậy, người nhà của nàng đều chết đói hết, chính xác ra thì nàng là một cô nhi.
- Lúc trước cô có mấy anh chị em?
Tả Đăng Phong lên tiếng hỏi.
- Chỉ có 1 người anh trai, tôi biết cậu muốn hỏi cái gì, có phải cậu muốn hỏi vì sao tôi lại hạ độc làm chết Thập Tam8 người của Nhậm gia chứ gì?
Ngọc Phật quay đầu nhìn sang.
Tả Đăng Phong nghe vậy cười cười, không có mở miệng, Ngọc Phật đã đoán đúng.
- Phú gia công tử lừa gạt tình cảm tiểu đạo cô, rất tục đúng không?
Ngọc Phật cười khổ lắc đầu.
Tả Đăng Phong chỉ có thể cười khổ, nữ nhân trẻ tuổi đều đơn thuần, họ Nhâm này thật đáng chết, lừa ai không lừa, lại lừa một người đáng thương như thế này.
- Có một chuyện mà tôi chưa kể cho người khác, kỳ thật năm đó tôi cũng không cố ý hạ độc hại chết cả nhà của hắn, chỉ lại dùng độc không tinh ( tinh thông), không thu lại kịp.
Ngọc Phật nhớ lại.
- Thế thì không sao,
- Cậu cho rằng tôi làm đúng sao ?
Ngọc Phật rồi đột nhiên nhíu mày, chuyện này nàng luôn luôn tự trách, nhưng chưa từng biểu hiện ra, không nghĩ đến Tả Đăng Phong cho rằng nàng làm đúng.
- Đúng, lừa người khác còn có thể chấp nhận được, lừa cô thì nên giết.
Tả Đăng Phong nghiêm mặt gật đầu.
- Đây là lý luận gì? Huống hồ hắn chỉ lừa gạt cảm tình của tôi, cậu không cho rằng tôi quá đáng sao?
Ngọc Phật nói.
- Không lừa cái khác sao?
Đăng Phong nghe vậy rất là ngạc nhiên.
- Không có.
Ngọc Phật nhíu mày liếc mắt nhìn Tả Đăng Phong một cái.
- Vậy tên này chết oan uổng rồi.
Tả Đăng Phong thấy mình nói thế, Ngọc Phật lộ ra vẻ tự trách thì liền bổ sung:
- Kỳ thật cũng không oan uổng, giết cũng đã giết rồi, miễn cho hắn đi gây họa cho người khác, dùng lời nói của Thiết Hài, đây gọi là công đức viên mãn.
Lời nói của Tả Đăng Phong đã chọc cười Ngọc Phật, nàng hé miệng, mặt cười như hoa. Thân hình Ngọc Phật cũng xinh đẹp, hơn nữa thân mặc đạo bào, trên đầu có quan trâm, chân mang vân hoa, tay cầm phất trần, khí chất thoát tục. Quan trọng nhất nàng còn là một cao thủ dùng độc, tất cả các nam nhân đều động tâm với nữ nhân xinh đẹp và nguy hiểm này.
2 năm trước, lần đầu gặp nhau ở Thánh Kinh sơn, Ngọc Phật ở trong mắt Tả Đăng Phong là thần tiên, vậy mà giờ này hắn lại có thể ngang vai cùng vế, trò chuyện với nàng. Tất cả chuyện này làm cho Tả Đăng Phong có cảm giác không chân thật, hắn nghĩ đến nếu lúc này có thể ăn được người trong Huyền Môn Thái Đẩu này thì trong lòng sẽ kiêu ngạo đến chừng nào, bất quá suy nghĩ này vừa hiện lên liền bị hắn áp chế xuống, hắn nhớ lại ánh mắt cuối cùng trước khi chết của Vu Tâm Ngữ, điều này làm Tả Đăng Phong hương cảm, cũng làm hắn thanh tỉnh, chỉ là một câu “ Bất phụ vong nhân” nhưng mà nếu làm được thì thật sự rất khó khăn. (Giải thích của Phệ Hồn Quỷ mọi mọi Bất phụ vong nhân: phụ tình người đã khuất! Chuyện này ý nói là Tả Đăng Phong mặc dù nói muốn quên đi chuyện tình của hắn với Vu Tâm Ngữ nhưng nói thì dễ , nhưng khi làm hắn mới thấy rất khó khăn)
- Nên để cho hắn nghỉ một lát rồi.
Tả Đăng Phong thu hồi suy nghĩ, đứng lên đi vào động.
- Tu vi của hắn tinh thâm, sức chịu đựng hơn người để cho hắn gõ đi.
Ngọc Phật nói.
- Không phải tôi sợ hắn không chịu nổi, mà tôi sợ 4 đứa đào kia chịu không nổi.
Tả Đăng Phong xoay người đi vào sơn động.
Tả Đăng Phong đi đến trước người Thiết Hài.
- Đại sư khổ cực, đi ra ngoài uống miếng nước.
Tả Đăng Phong kéo Thiết Hài, không gian trong động có giới hạn, không khí không thông, Thiết Hài một thân mồ hôi.
Thiết Hài nghe vậy cầm dùi trống đi ra ngoài, tiếng trống dừng lại, 4 Lang Hình Cự Nhân liền ngã xuống đất, dù khí lực có lớn đến mấy, đào trong một thời gian dài như thế thì không mệt cũng khó, nếu Tả Đăng Phong chậm một chút, chỉ sợ là mấy con quái vật này đã chết hết.
Thiết Hài uống xong nước, liền muốn vào động, Tả Đăng Phong kéo hắn lại, ý bảo không vội đi vào. Nghỉ ngơi hơn một giờ, Thiết Hài lại vào động.
- Một khi phát hiện có nước chảy ra, lập tức đi ra, tuyệt đối không nên dính vào nước.
Tả Đăng Phong dặn.
- Được.
Thiết Hài gật đầu đáp ứng.
- Không sao đâu, bên trong đã không còn vật sống rồi.
Ngọc Phật nói, lúc trước nàng từng lướt trên để quan sát tình huống trong hồ, vật sống trong đó đã chết hết, cổ độc cũng đã chết đói cả rồi.
Thiết Hài thấy hai người không dặn gì nữa liền cầm theo dùi trống đi vào động, lát sau tiếng trống lại vang lên.
- Cô xác định con Cự Giải ( cua lớn) kia không có độc?
Tả Đăng Phong hỏi, lúc trước hắn bước đếm khoảng cách trong động rồi, chỉ còn lại không đến 1/3, giờ phút này hắn bắt đầu hỏi nên đối phó với con Cự Giải kia như thế nào.
- Xác định, nhưng mà không biết bộ phận nào của nó có độc.
Ngọc Phật gật đầu nói.
Tả Đăng Phong nghe vậy không có nói cái gì nữa, cả người của con Cự Giải kia đều là mai màu vàng, ánh mắt cũng không phải là điểm yếu, đối phó với nó như thế nào mới là một nan đề.
- Có thể dùng kế điệu hổ ly sơn.
Ngọc Phật trầm ngâm một lát rồi nói.
- Ý của cô là để Thiết Hài dẫn dắt nó đi, chúng ta vào động?
Tả Đăng Phong hỏi lại.
- Nếu giết nó không chết thì chỉ có như vậy.
Ngọc Phật gật đầu nói.
- Chúng ta ra vào ít nhất cũng tốn một canh giờ, vạn nhất con cua kia được nửa đường thì trở lại chặn chúng ta ở bên trong thì làm sao đây?
Tả Đăng Phong lắc đầu nói, giờ phút này con Kim Kê kia đã là cá ở trong chậu,
Ngọc Phật nghe vậy gật gật đầu, ý của Tả Đăng Phong nàng đã hiểu, nhất định phải giết chết con Cự Giải này để dọn đường nhưng mà quanh người nó đều có mai giáp bảo vệ, rất khó để tìm được bộ vị để tấn công.
Tả Đăng Phong cũng nghĩ đến vấn đề này, bất quá là hắn nhớ đến tình hình thực tế, từ nhỏ hắn đã lớn lên từ làng chài, cũng ăn không ít cua, nhưng mà nghĩ đến con cua thật không chê vào đâu được, má của nó ở trong võ, quanh ngươi không có bất kỳ sơ hở gì.
Ngay tại khi 2 người trầm tư suy nghĩ thì Thiết Hài la lên rồi chui ra khỏi động, một lát sau 4 con Lang HÌnh Cự Nhân ở trong động bị nước chảy cuốn ra ngoài.
3 người nhìn thấy 4 con Lang Hình Cự Nhân bị nước cuốn ra, cũng không có rat ay đánh chết bọn nó, 4 con này chính là công thần, giết chúng cũng không quá trượng nghĩa rồi.
Nước chảy càng lúc càng mạnh, không bao lâu liền có xu thế muốn chảy xói lở cả ngọn núi này, 3 người thấy thế lập tức đi tới một ngọn núi ở phía Tây.
- Điệu hổ ly sơn khẳng định không được, chỉ có thể tu hú sẵn tổ(chiếm nhà đất của người khác), đem con cua đó dẫn đến một sơn động bên cạnh, sau đó nhóm lửa để ngăn cản nó trở lại, bức bách nó rời khỏi nơi này tìm một sào huyệt khác.
Tả Đăng Phong nghĩ ra một kế sách.
- Chỉ có thể như vậy.
Ngọc Phật gật đầu đồng ý.
- Trong hồ có cua sao?
Thiết Hài ngạc nhiên hỏi, hắn cũng không biết đáy hồ cất dấu cái gì, lúc trước 2 người cũng không nói cho hắn biết.
- Chỉ có một con, đầu nó rất lớn.
Tả Đăng Phong thuận miệng nói.
- Nhiều không?
Thiết Hài hỏi.
- Dù sao chỉ một mình ông cũng ăn không hết.