Tàn Bào

Chương 100: Bao tay Thuần Dương




Bọn quan quân Nhật Bản luôn có thói quen đeo bao tay, Đằng Khi cũng vậy, nhưng hai bàn tay trái phải của hắn đeo hai cái bao tay màu sắc hoàn toàn khác nhau, bao tay bên tay phải là màu trắng bình thường, còn chiếc bên tay trái lại có màu vàng, sân luận võ dài rộng đều hơn trăm trượng, tức là hơn ba trăm mễ, khoảng cách này đối với Tả Đăng Phong mà nói thì chẳng vào đâu, thậm chí hắn còn có thể nhìn thấy rõ ràng hoa văn trên bao tay màu vàng kia giống hệt hoa văn trên bao tay Huyền Âm của hắn, chứng tỏ đó chính là cái bao tay Thuần Dương tên kia lấy được trong lăng mộ Lai Vương.

Tả Đăng Phong đã từng truy đuổi Đằng Khi, biết Đằng Khi không có tu vi gì cả, mà bao tay Thuần Dương phát ra dương khí rất mãnh liệt, nếu chỉ đơn thuần đeo nó sẽ khiến dương khí trong người quá thịnh mà chết, nhưng Đằng Khi lại không bị xảy ra tình huống này.

Huyền Âm đã bị Tả Đăng Phong chiếm được, để khắc chế dương khí quá thịnh trong người, để âm dương cân bằng. Đằng Khi không hề bị tẩu hỏa nhập ma, trong người cũng không bị âm khí quá thịnh, sao hắn đeo được bao tay Thuần Dương, làm sao hắn có thể điều hòa dương khí quá thịnh do bao tay Thuần Dương gây ra?

Tả Đăng Phong nhìn Đằng Khi đầy nghi hoặc, cẩn thận quan sát thêm thấy cánh tay trái Đằng Khi có dấu hiệu hơi bị héo rút, chắc chắn đây là tác dụng phụ của bao tay Thuần Dương, nói cách khác Đằng Khi căn bản không hề trung hoà dương khí, mà cố gắng bắt bản thân chịu đựng, người thường mà phải thừa nhận dương khí quá nhiều lẽ ra đã phải chết, vậy tại sao Đằng Khi lại chưa chết?

"Đừng xem thường hắn, rất có khả năng Đỗ Chân Nhân là do hắn đả thương đó." Ngọc Phất thấy Tả Đăng Phong căm tức Đằng Khi, lo lắng nhắc nhở.

"Kể lại một chút." Tả Đăng Phong thì thầm. Lúc này trong sân Ngân Quan và Đồng Giáp vẫn còn đang thăm dò nhau, trong thời gian ngắn sẽ không phát sinh biến cố.

"Nửa tháng trước quỷ tử tới Mao Sơn tìm Đỗ Chân Nhân, đưa ra yêu cầu cho người tu đạo cùng nhau luận bàn, Đỗ Chân Nhân đồng ý. Đối phương lại đưa ra quy tắc ba trận thắng hai, Đỗ Chân Nhân cũng đồng ý." Ngọc Phất khe khẽ kể lại.

Tả Đăng Phong gật đầu, hồi trước ba người Kim Châm ở Nam Kinh bàn chuyện kháng Nhật, bọn quỷ tử không thể nào không biết, chắc chắn bọn chúng đã ghi hận trong lòng, nên giả làm người trong Đạo Môn tìm tới Mao Sơn, một là để chèn ép tín ngưỡng tôn giáo của người Trung Quốc, hai là để báo thù. Quỷ tử không tìm thấy Phái Thần Châu, núi Thánh kinh lại ở tuốt bán đảo Giao Đông, chỉ có Mao Sơn là gần Nam Kinh nhất, nên quỷ tử tìm tới Mao Sơn.

Bọn chúng đã dám chủ động tìm tới cửa đương nhiên là có chỗ dựa chắc, Kim Châm đành phải bị động ứng chiến, vì không đáp ứng cũng không được, nếu không đáp ứng, quỷ tử nhất định bỏ ngay lớp ngụy tạo, trở mặt ngay tức khắc.

"Tôi với Vương Chân Nhân nhận được tin lập tức chạy qua, định cùng Đỗ Chân Nhân nghênh chiến, không ngờ sáng hôm qua Đỗ Chân Nhân đã bị một khách hành hương đánh lén, bọn họ giả làm người hành hương, tặng khá nhiều tiền nên được gặp chưởng giáo. . ." giọng nói Ngọc Phất lộ rõ vẻ bất mãn.

"Đỗ đại ca có nhìn ra bộ dạng tên kia không?" Tả Đăng Phong cắt ngang lời Ngọc Phất. Đạo sĩ phái Mao Sơn rất đông, mấy trăm cái tàu há mồm chờ ăn cơm, Kim Châm thân là chưởng giáo, lo chuyện áo cơm cho môn nhân, khó tránh khỏi việc xem nặng tiền tài, điều này cũng không thể trách hắn.

"Không. Lúc đó một nam một nữ lên núi dâng hương, Đỗ Chân Nhân trên đường tiễn họ xuống núi bị một khách hành hương đi sát qua đánh lén, tên kia đánh trúng cánh tay phải của Đỗ Chân Nhân là lập tức chạy ngay, Đỗ Chân Nhân bị đánh trúng khí tức lập tức hỗn loạn, cô kia thấy thế bèn cởi quần áo hắn dụ dỗ, tên nam nhân đi theo chạy ra xa giơ máy ảnh chụp." Ngọc Phất hừ lạnh.

"Sau thì sao?" Tả Đăng Phong gật đầu. Mấy trò ti tiện này chắc chắn là của bọn Nhật Bản.

"Đỗ Chân Nhân đánh chết cả hai, hiện giờ đang châm huyệt để cân đối lại âm dương trong người. Đỗ Chân Nhân sợ tên đánh lén kia tới tham dự đấu pháp hôm nay, nên mới gọi cậu về hỗ trợ. Còn ý của tôi là định mời chưởng giáo sư huynh của tôi đến trợ trận." Ngọc Phất đáp.

"Chỉ có ta mới có thể khắc chế hắn." Tả Đăng Phong nói.

"Vương Chân Nhân đánh với Đồng Giáp có bảy phần thắng, tôi với cô ninja kia là năm mươi năm mươi, cậu với tên quan Nhật kia nắm chắc mấy thành?" Ngọc Phất hỏi. Dù hắc y nhân đeo khăn bịt mặt, nhưng hai người đều nhìn ra đó là một cô gái trẻ, hơn nữa mặc áo đen che mặt là đặc điểm của ninja, ai cũng biết cả.

"Chín thành." Tả Đăng Phong nghiêm nghị. Tuy Đằng Khi tìm được cách sử dụng bao tay Thuần Dương, nhưng hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của mình, điểm này Tả Đăng Phong rất chắc chắn, nhưng hắn cũng không coi thường, vì hắn không biết có thể phát sinh biến cố gì hay không.

"Vậy thì tốt." Ngọc Phất biết tính Tả Đăng Phong không nói khoác.

"Cô ninja kia thực lực không kém, người phải cẩn thận." Tả Đăng Phong nhạy cảm có thể cảm giác được thực lực của cô gái kia không kém, ít nhất cũng phải sàn sàn với Ngọc Phất.

Ngọc Phất nghiêm nghị gật đầu, cô chưa bao giờ giao phong với ninja Nhật Bản, trong lòng cũng hơi lo lắng.

Ngọc Phất không nói gì nữa, Tả Đăng Phong cũng không mở miệng, nhưng hắn luôn có cảm giác có nhiều điểm không đúng. Đằng Khi đánh lén Kim Châm là muốn dùng Kim Châm để làm nhục kẻ tu đạo Trung Quốc, nhưng phàm người có chút đầu óc là biết Kim Châm đâu có đơn giản chỉ vì vậy mà rút lui. Nếu như nói đánh lén Kim Châm là để khiến Kim Châm không thể xuất chiến hôm nay, thì hình như cũng không đúng, nếu muốn ngăn cản Kim Châm xuất chiến sao lại đánh lén vào buổi sáng, đợi tối đêm đánh lén không phải tốt hơn sao, đến lúc đó Kim Châm mới không kịp mời người giúp đỡ.

Ngoài ra, trong lòng Tả Đăng Phong còn có một nghi hoặc nữa, chính là Đằng Khi biết hắn có Huyền Âm chân khí lợi hại, dù có được bao tay Thuần Dương tối đa cũng chỉ có thể đánh nhau bất phân thắng bại, hơn nữa Đằng Khi khẳng định cũng biết hắn có liên lạc với bọn Kim Châm Ngọc Phất, nếu đã vậy, sao hắn còn phải đả thương Kim Châm, dùng bao tay Thuần Dương đánh nhau với Kim Châm không phải là chiếm được tiện nghi hơn sao? Nếu để Kim Châm bị thương đổi thành Tả Đăng Phong xuất trận, Huyền Âm chân khí của hắn chính là thứ khắc chế Thuần Dương, không phải là Đằng Khi tự đi tìm phiền toái hay sao?

"Ba trận thắng hai, tiền đặt cược là cái gì?" Tả Đăng Phong nghĩ đến đây, bèn quay qua hỏi Ngọc Phất.

" Luận bàn đấu pháp, không có tiền đặt cược." Ngọc Phất đáp.

"Đây không phải tác phong của người Nhật Bản." Tả Đăng Phong nhíu mày lắc đầu.

"Nhiều người xem như vậy, người thua sẽ mất hết mặt mũi." Ngọc Phất nhìn chung quanh.

"Đồng Giáp chỉ là tay sai, ninja kia, Đằng Khi mặc quân trang, dù có thua cũng không sao cả. Tôi có cảm giác chuyện này là một cái bẫy." Tả Đăng Phong cau mày, chuyện này có vẻ quái dị.

"Bẫy gì?" Ngọc Phất ngạc nhiên.

"Giống như bọn chúng đang cố ý dụ tôi trở về." Tả Đăng Phong đột nhiên nhớ tới vẻ mặt vui sướng của Đằng Khi khi thấy hắn xuất hiện, mới nửa năm trước mình dí Đằng Khi chạy tè ra quần, bây giờ hắn nhìn thấy mình lẽ ra phải hận nghiến răng nghiến lợi mới đúng, sao lại có vẻ vui mừng như thế.

"Sao lại nói thế?" Ngọc Phất nhìn hắn. Đồng Giáp và Ngân Quan đấu pháp không có gì phải lo, nên hai người cũng không chú ý lắm.

"Bọn chúng đả thương Đỗ đại ca, khiến hôm nay xuất chiến thiếu mất một người, đương nhiên mọi người sẽ phải tìm người khác thế vào. Đỗ đại ca là bị dương khí gây thương tích, đương nhiên sẽ sợ kẻ đánh lén dùng dương khí này sẽ tham gia đấu pháp hôm nay, Đỗ đại ca lại biết tôi dùng Huyền Âm chân khí, nên sẽ gọi tôi về để phòng bất trắc. Còn đối phương sở dĩ chọn đánh lén sáng hôm qua, mục đích cũng chính là cho tôi đủ thời gian để chạy trở về." Tả Đăng Phong nói. Cổ ngữ có câu ‘Yên tĩnh trí viễn’, những kẻ thường ở một mình sẽ có thói quen tĩnh tâm tự hỏi tự suy nghĩ tự trả lời.

"Bọn chúng dụ cậu trở về để làm gì?" Ngọc Phất cũng là người biết suy nghĩ, thấy ngay Tả Đăng Phong phân tích có lý.

"Giết tôi." Tả Đăng Phong thuận miệng đáp. Dưới chân Mao Sơn hiện giờ hơn một ngàn ngụy quân, kẻ nào cũng súng ống lăm lăm, đạn đã lên nòng, sẵn sàng nổ súng, chắc chắn hắn phải dữ nhiều lành ít.

"Nhiều người như vậy vây xem, bọn Nhật Bản không dám làm vậy đâu." Ngọc Phất nhìn chung quanh trái phải lắc đầu mở miệng.

"Ở Nam Kinh bọn chúng còn giết nhiều người hơn ở đây, không phải quỷ tử chuyên lạm sát kẻ vô tội hay sao. Có một số việc người không biết, hồi trước tôi truy đuổi hắn nhiều ngày, làm nhục hắn trước mặt bao nhiêu người, hắn hận tôi đến chết, hơn nữa hồi trước tôi đã từng tuyên bố nhất định sẽ giết hắn, hắn thấy tôi vừa hận vừa sợ, nên phải giết đi cho thoải mái." Tả Đăng Phong lắc đầu cười.

"Nếu quả thật như vậy, bọn chúng sẽ không phái sĩ quan cao cấp tới xem cuộc chiến." Ngọc Phất nhìn gian lều phía bắc.

Tả Đăng Phong quay sang xem, thấy ba tên quỷ tử ở đó đều là tướng quân, hơn nữa là tướng quân thật sự, khí chất của sĩ quan cao cấp không thể nào bắt chước được.

Tả Đăng Phong nhíu mày trầm ngâm, Ngọc Phất nói đúng, có lẽ là hắn cẩn thận quá mức, nếu như quỷ tử thật đến vì hắn, thì không cần phải mời ba tên tướng quân, vì một khi nổ súng náo loạn, ba tên tướng quân kia không thể nào sống sót.

"Đừng suy nghĩ nhiều, nếu bọn chúng thực muốn giết cậu, thì bây giờ đã ra tay rồi." Ngọc Phất vỗ vỗ bàn tay Tả Đăng Phong. Cô làm rất tự nhiên, xem hắn như em trai vậy.

Tả Đăng Phong gật đầu, khoanh tay trước ngực nhìn vào trong sân đấu

Những người vây xem xôn xao ồn ào, người Trung Quốc thích nhất là xem náo nhiệt, càng ồn ào càng vui, bảo họ im lặng là điều không thể, Tả Đăng Phong tai thính, có thể nghe được mọi người đang đàm luận áo choàng và bộ dáng của hắn, khiến hắn rất bực mình.

Trong số những người Huyền Môn Thái Đẩu, Ngân Quan có tu vi tinh sâu nhất, lớn tuổi nhất, tính tình trầm ổn nhất. Đồng Giáp công phu ngoại môn mạnh mẽ, vô cùng cương mãnh, hai người đánh càng lâu càng có lợi cho Ngân Quan, nếu kéo đến tối, thì ông có thể không chiến mà thắng.

Nhưng nhiều người vây xem quá, Ngân Quan cũng cũng không thể chỉ phòng thủ, ông là chưởng giáo một phái, phải giữ gìn thanh danh cho phái Toàn Chân, nên chỉ sau một thời gian ngắn thăm dò, đã dùng khí công đạo gia chính thống chính diện nghênh chiến Đồng Giáp. Bốn chưởng đụng nhau, khí lạnh thấu xương nổ tung không ngừng.

Cao thủ so chiêu, không những so đấu linh khí, mà còn so đấu khí độ. Công phu khinh thân của Ngân Quan cao hơn Đồng Giáp, nhưng ông không kéo dài thời gian, đây là khí độ. Đồng Giáp lì lợm, nhưng cũng không dùng đấu pháp lưu manh, chịu đòn để lấy cơ hội tấn công, tuy hắn đã trở thành hán gian, nhưng vẫn là tông sư, nên trước mặt người khác cũng vẫn phải có khí độ. Nên tình hình trở thành hai người trực tiếp đối công.

"Mật Tông đại thủ ấn!" Đấu hơn mười chưởng, Đồng Giáp đột nhiên rống to.

"Toàn Chân Thiên Cương khí!" Ngân Quan cũng lập tức đỡ đòn. Luận võ tranh tài chính quy có một quy củ, là khi hô lên tên võ học của mình, nghĩa là muốn khiêu chiến với đối phương, rống to nghĩa là muốn dùng toàn lực. Nếu đối phương đáp lại, vậy nghĩa là đồng ý một chiêu định thắng bại.

Một chưởng này chẳng những quyết định thắng bại của trận đấu, còn quan hệ đến thể diện của mỗi người, càng quan hệ đến thể diện của Phật Môn và Đạo gia, nên cả hai người dùng hết tu vi mười thành, bốn chưởng chạm nhau, tiếng không khí nổ khiến lỗ tai muốn điếc đặc.

Mọi ánh mắt dồn xuống chân hai đấu thủ, xem mỗi người thối lui mấy bước.

Đồng Giáp lùi lại sáu bước, Ngân Quan cũng lùi sáu bước, nhưng bước cuối cùng của Ngân Quan ngập ngừng một chút mới bước, là Ngân Quan muốn giữ mặt mũi cho Đồng Giáp.

"A Di Đà Phật!" Đồng Giáp đứng vững, hai tay tạo hình chữ thập, hắn cũng là người sáng suốt, biết Ngân Quan làm vậy là để lại mặt mũi cho hắn.

"Vô Lượng Thiên Tôn!" Ngân Quan chắp tay hoàn lễ.

"Đồng Giáp và Ngân Quan Vương Tĩnh chân nhân hòa nhau." Tên phiên dịch tuyên bố kết quả. Hai người trở về vị trí cũ, Đồng Giáp lộ vẻ xấu hổ, Ngân Quan thần sắc tự nhiên.

Ngân Quan đã sớm thấy Tả Đăng Phong đến, nên sau khi quay về cũng không ngồi xuống ngay, mà chắp tay thi lễ với Tả Đăng Phong, Ngân Quan là trưởng bối, Tả Đăng Phong vội vàng đứng dậy hoàn lễ, tuy hắn tập đạo pháp nhưng không phải là người trong Đạo Môn, nhưng lúc này hắn vẫn chắp tay lễ, vì hắn đang đại biểu cho Đạo gia xuất chiến.

Nơi này lắm thầy nhiều ma, không thể thoải mái trao đổi, nên Ngân Quan chỉ khẽ gật đầu với Tả Đăng Phong rồi trở về chỗ ngồi.

Đấu pháp không dừng lại, sau một thời gian ngắn trận tiếp theo lập tức bắt đầu, Ngọc Phất hơi sửa lại búi tóc rồi nhấc người đi vào trong tràng, cô đi tay không vào trận, phất trần để tại ởchỗ ngồi.

Nữ ninja đứng dậy, chậm rãi đi vào, cây đao vẫn giắt sau lưng không hề để lại khiến những người đứng xem xôn xao, dưới mắt họ, phất trần là vũ khí của đạo sĩ, Ngọc Phất đã để lại vũ khí, thì nữ ninja kia cũng không nên giắt đao vào trận.

Ngọc Phất khi khẽ vuốt búi tóc đã lặng lẽ cắm hai cây châm vào phong bế hai huyệt vị phong, trì sau đầu, động tác rất nhỏ này Tả Đăng Phong cũng nhìn thấy, hắn biết Ngọc Phất làm như vậy là có nguyên nhân, cô tự biến mình thành kim giáp cương thi để xuất chiến, nên căn bản không cần sử dụng phất trần.

"Vô Lượng Thiên Tôn, Ngọc Phất Thôi Kim Ngọc lãnh giáo!" Ngọc Phất chắp tay, thông báo danh hào và tên thật cùng một lúc là truyền thống chiến đấu chính quy, chứng tỏ mình không phải là hạng vô danh.

Nữ ninja cúi đầu nói một câu tiếng Nhật, Tả Đăng Phong nghe được cô nói: "Thượng nhẫn võ sĩ, Tam Xuyên Tố."

Ninja là cách gọi củ người Trung Quốc, trên thực tế bọn họ tự xưng là võ sĩ, nhẫn giả chia làm ba cấp thượng trung hạ, thượng nhẫn là nhẫn giả cấp bậc cao nhất, Tam Xuyên Tố là tên của cô.

Phiên dịch dịch lại lời của nữ ninja, hai nữ nhân lại hành lễ với nhau, rồi cùng lùi lại. . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.