Suốt một ngày Nam Hướng Bắc đều chìm đắm trong trạng thái hưng phấn, ngay cả việc tình cờ chạm mặt tên Tống Trạch đáng ghét khi rời khỏi công ty cũng không ảnh hưởng tâm trạng của cô.
Hôm nay Tô Hướng Vãn không ở công ty, không thể nhìn thấy cô, nhưng tối nay thôi cô sẽ cưới đại sư tỷ, vậy những việc khác đâu còn quan trọng nữa.
Suy nghĩ này khiến toàn thân Nam Hướng Bắc lan tỏa một cảm xúc phấn chấn lạ kỳ, cả khi ăn tối với ba miệng cô vẫn chưa khép lại được, Nam Cực không nhịn được bèn buông đũa trách: “Con có thể kìm chế một chút không.” Lườm con gái một cái, ông lại tiếp tục, “Dù có được gặp người yêu cũng không cần như vậy chứ, may mà hôm nay mẹ con không ở nhà, bằng không chắc chắn sẽ phát hiện ngay cho mà xem.”
Đương nhiên là ông không biết lý do thật sự khiến Nam Hướng Bắc vui như vậy là gì rồi, ông chỉ tưởng con gái vì được vào làm việc trong hàng không Vân Phi, có thể thường xuyên gặp ý trung nhân nên sung sướng mà thôi. Mặt khác, Nam Cực lại cảm thán, đứa con này thật là, thái độ đối với người yêu chẳng khác mình năm xưa, rồi cũng không quên thở dài cho gia tộc, người họ Nam sao đều yếu thế này!?
Nhớ lại trước đây, ông cũng từng không ngăn được nụ cười mỗi khi nhìn thấy Bắc Đường Lạc Anh, dẫu rằng lúc ấy, khí thế của Bắc Đường Lạc Anh đã rất mạnh mẽ, không hề thua kém hiện giờ.
“Ặc…” Ho húng hắng một cái cho qua chuyện, bị ba nói như thế Nam Hướng Bắc cũng thấy ngượng ngùng, thế là cố gắng khống chế cảm xúc, chỉ có điều độ cong trên khóe môi ấy thật khó để người ngoài không phát hiện tâm trạng của cô.
Nam Cực lắc đầu, Nam Hướng Bắc như đang đi lại con đường năm xưa khi ông theo đuổi Bắc Đường Lạc Anh, ông không biết nói gì hơn, chỉ đứng dậy bảo: “Việc còn lại giao cho con, ba về phòng làm việc đây.”
“Dạ.” Nam Hướng Bắc nhanh nhảu đáp. Thấy ba vào phòng cô liền nhìn sang đồng hồ, thấy gần đến giờ liền buông đũa, nhanh chóng thu dọn chén bát rồi về phòng, mở máy vi tính.
Vẫn chưa đến 6 giờ, nhưng hệ thống hiển thị Tô Mạc Lấp đã online. Rõ ràng vẫn còn hai tiếng nữa mới đến 8 giờ, nhưng Nam Hướng Bắc đã bắt đầu khẩn trương rồi.
Cảm giác như thế cô chưa từng trải nghiệm.
Lời mời chat thoại nhanh chóng được gửi qua, Nam Hướng Bắc nhanh chóng chấp nhận, đeo tai nghe vào và không quên thu âm, có một giây phút ngắn ngủi Nam Hướng Bắc rất muốn bật micro ở bên mình lên và trò chuyện với Tô Hướng Vãn, nói với cô thật ra Nam Hướng Bắc chính là Nam Cung Tòng Tâm, Tòng Tâm muốn lấy đại sư tỷ, không chỉ ở trong game, mà ở hiện thực cũng muốn.
Nhưng lý trí nhỏ nhoi còn sót lại không ngừng nhắc nhở cô làm thế sẽ có hậu quả gì, nỗi xung động được kìm chế, Nam Hướng Bắc chỉ im lặng lắng nghe tiếng của Tô Hướng Vãn và chăm chú vào hai người mặc y phục màu trắng đang nhìn nhau trong màn hình, mặc cho tình cảm trong mình không ngừng khuếch đại.
Người có cùng cảm giác ấy còn có Tô Hướng Vãn, cả hai chỉ đứng yên nhìn nhau, những người chơi khác chạy ngang cũng không ảnh hưởng nụ cười ngọt ngào của họ khi nhìn bức tranh trong màn hình.
“Tòng Tâm.” Thời gian cứ thế trôi đi, hệ thống bắt đầu nhắc nhở đôi tân nhân hãy vào vị trí chờ cử hành hôn lễ. Tô Hướng Vãn chợt gọi Nam Hướng Bắc.
“?” Nam Hướng Bắc nhanh chóng nhắn lại.
“Bật âm thanh bên em lên được không?” Giọng của Tô Hướng Vãn vẫn ôn hòa và dịu dàng như ngày nào, hôm nay còn mang một chút trông chờ, “Em có thể không nói chuyện, chị nghe tiếng động ở bên em là được.”
Nghe cô nói thế, Nam Hướng Bắc nhất thời không biết phải làm sao, vò đầu bứt tóc một hồi cuối cùng mới bật âm thanh bên mình lên. Dù gì thì chỉ cần không lên tiếng, đại sư tỷ sẽ không thể phát hiện…. Trong một ngày như vậy, cô không muốn từ chối đại sư tỷ một chút nào.
“Đại sư tỷ có nghe thấy âm thanh bên em chưa?” Nam Hướng Bắc gõ nhanh trên bàn phím, sau đó còn ho nhẹ một cái.
“Nghe thấy rồi.” Bên tai là tiếng gõ chữ và tiếng ho của đối phương, Tô Hướng Vãn chợt nở một nụ cười, nhìn xuống thời gian ở góc phải, cô bắt đầu nói một cách đầy hàm ý, “Vậy chị qua Thành Bắc đây, gần đến 8 giờ rồi.”
“Được.” Nam Hướng Bắc sớm đã quen với hình thức gõ chữ khi trò chuyện với Tô Hướng Vãn ở trên game, vì vậy cũng không lo lắng mình sẽ bất cẩn tiết lộ bí mật.
Thế là cả hai chia nhau đi đến vị trí của mình, một người ra Thành Đông của Hàng Châu, một người thì ra Thành Bắc. Trò chơi này được thiết kế rất đời thường, phía bên Thành Đông có một trang viên chuyên dùng làm nơi bái đường, cả những việc như động phòng cũng được tiến hành ở đây, mỗi khi có người chơi cử hành hôn lễ, nơi này tự nhiên sẽ rất có không khí, và Thành Bắc nơi tân nương đang có mặt cũng nhộn nhịp không kém.
Khi Nam Hướng Bắc điều khiển Nam Cung Tòng Tâm đến Thành Đông thì Phó Quân Quân và rất nhiều đệ tử phái Tiêu Dao đều đã có mặt.
Thay xong hỷ phục, chờ đến 8 giờ, hệ thống vừa nhảy thông báo ra Nam Hướng Bắc liền chọn NPC lên ngựa, đoàn người đón tân nương hào hoa nhất bám sát theo cô, các đệ tử của phái Tiêu Dao cũng kề cận ở phía sau, vô cùng hùng hậu.
Thành Đông tới Thành Bắc kỳ thực không cách nhau bao xa, chỉ vài phút là đến nơi, nhưng khi đã đón được tân nương lên kiệu hoa để quay về Thành Đông thì lại mất rất nhiều thời gian, bởi vì khi ấy họ phải đi vòng hơn một nửa thành Hàng Châu.
Quá trình này Nam Hướng Bắc không cần phải thao tác gì cả, nhóm người Phó Quân Quân thì chia làm hai đội như đã thương lượng từ trước, một đội phụ trách tung hoa, đội còn lại thì bắn pháo bông, toàn cảnh vừa tráng lệ vừa rực rỡ.
Chẳng bao lâu đoàn người đã có mặt tại Thành Bắc, nhìn Tô Mạc Lấp xưa nay chỉ mặc y phục màu trắng nay lại mang phụng quán và y bào màu đỏ, khăn che khiến cô không thể nhìn thấy gương mặt của đối phương, nhưng giây phút ấy, trong lòng Nam Hướng Bắc vẫn ngập tràn niềm vui ngọt ngào.
Đương nhiên, hệ thống không lý nào để tân lang đón tân nương dễ dàng như vậy được. Chỉ thấy vài NPC mặc trang phục quý phụ đứng chặn phía trước, Nam Cung Tòng Tâm phải trả lời hết câu hỏi của họ mới được nắm tay Tô Mạc Lấp.
“Thập lý Bình Hồ sương mãn thiên, thốn thốn thanh tơ sầu hoa niên.” Nam Hướng Bắc đọc thầm hai câu hiện trên màn hình, lắc nhẹ đầu rồi nhanh chóng lựa chọn đáp án: “Đối nguyệt hành đơn vọng tương hộ, chỉ tiện uyên ương bất tiện tiên.”
Câu một qua màn dễ dàng, cô thở phù một hơi rồi bắt đầu nhảy sang câu số hai, may thay lại là một câu thơ, nhưng câu thơ lần này cô không biết, thế là vội mở trình duyệt Baidu tìm kiếm đáp án.
Đột nhiên, chiếc điện thoại đặt trên bàn reo lên.
Nam Hướng Bắc tròn xoe mắt, rồi như nhận ra gì đó, cô tức thì cầm điện thoại lên muốn ngắt đi, song lại tự nhiên chau mày, không biết Tô Hướng Vãn có nhớ nhạc chuông của cô hay không. Đến khi nhìn xuống tên người gọi, cô đứng hình rồi.
Hai chữ “Tiểu Tích” đang không ngừng chớp nháy, giống hệt nhịp tim đập nhanh như trống vỗ của cô hiện giờ.
Làm… làm sao đây?
Nam Hướng Bắc nhìn vào màn hình, NPC vẫn đang chờ đáp án của cô, chiếc headphone trên tai cũng đang nhắc nhở rằng Tô Hướng Vãn sẽ nghe thấy giọng nói của cô. Sống lưng Nam Hướng Bắc thấm đẫm mồ hôi lạnh, vầng trán cũng sáng lên vì mồ hôi.
Cuối cùng tiếng chuông cũng ngừng reo, nhưng Nam Hướng Bắc vẫn hết sức bồn chồn, cô lau đi mồ hôi trên trán, hít sâu vài cái tự trấn an mình hãy bình tĩnh, bình tĩnh.
Âu Dương Vô Khuyết: “Tiểu Tủng, đề bài khó lắm sao, tụi này kiếm phụ cho, gửi qua đây mau.”
Phó Quân Quân: “Tiểu Tủng, phải nhanh lên đấy, nếu không sẽ lỡ mất giờ lành.”
Nhận được tin nhắn riêng của hai người bạn trong game, Nam Hướng Bắc càng thêm khẩn trương, do dự một lúc cuối cùng cô cũng lựa chọn đặt điện thoại xuống trước và tiếp tục tìm kiếm đáp án, hoàn thành từng câu hỏi một.
May mắn thay, dù mồ hôi đầm đìa nhưng Nam Hướng Bắc vẫn đã trả lời hết toàn bộ câu hỏi trong thời gian quy định. Nhìn NPC dẫn tân nương đến bên mình, cô không khỏi thở phù nhẹ nhõm, đồng thời lại rất bất an mà nhìn qua điện thoại, có nên gọi lại không đây?
Mới chớp mắt thì tân nương đã được tân lang dìu lên kiệu hoa, tân lang nhảy lên ngựa, đoàn người lại khua chiêng đánh trống quay về, đệ tử Tiêu Dao Môn tiếp tục tung hoa bắn pháo, mọi việc diễn ra vô cùng trật tự, chỉ một mình tân lang thấp thỏm không yên.
Trên đường về, điện thoại lại reo lên lần nữa. Cô cầm lên với vẻ không tình nguyện, quả nhiên, vẫn là Tô Vi Tích! Tiếng chuông càng vang, Nam Hướng Bắc càng hoảng.
Lúc này đây tân lang không cần làm gì cả, nhưng mà… nhưng mà cô vẫn không thể bắt máy!
Sao lại xui xẻo vậy chứ, đúng lúc hôm nay cô bật âm thanh bên mình, đúng lúc Tô Vi Tích lại gọi qua sớm như vậy… rốt cuộc là muốn sao đây!
“Tòng Tâm.” Chính trong lúc này, Tô Hướng Vãn im lặng nãy giờ đã bất ngờ lên tiếng, cô nói rất dịu, “Nếu em không muốn chị nghe thấy thì tắt âm thanh bên em đi, nghe điện thoại, không sao đâu.”
“Em….” Mở cửa sổ chat với Tô Hướng Vãn lên, Nam Hướng Bắc không biết phải nói thêm gì phía sau dấu chấm lược này nữa.
Và cũng trong giây phút ấy, tim cô đột nhiên lấp đầy nỗi hoảng sợ.
Một ngày nào đó, khi Tô Hướng Vãn biết được cô chính là Nam Cung Tòng Tâm, liệu có nổi giận vì sự che đậy này không?
“Điện thoại của em vẫn đang reo đấy, mau nghe đi.” Thật ra Tô Hướng Vãn cũng rất đau khổ, kìm chế rất đau khổ, bởi vì cô thật sự rất muốn cười, nhưng lại phải giữ bình tĩnh để nói chuyện với Nam Hướng Bắc.
Tô Vi Tích đang ngồi trên giường sofa trong phòng Tô Hướng Vãn, loa ngoài đã được bật lên, từng tiếng “tút — tút —” vang vọng không dứt. Nét mặt của cô bé Tô Vi Tích lâu nay ngoan hiền ghi đầy nghi vấn, môi thì chu lên. Nó không hiểu vì sao hôm nay mẹ mình lại kỳ lạ như vậy, còn chu môi, đơn giản là vì Bắc Bắc không nghe điện thoại của nó.
“Vậy… vậy em nghe điện thoại trước nha.” Sau cùng cũng nhắn lại như thế, Nam Hướng Bắc tắt âm thanh trong sự áy náy và nỗi bất an, rồi nhanh chóng bắt máy. Giọng nói ấm áp ngày thường nay chứa đầy chán chường: “Tiểu Tích….”
“Bắc Bắc.” Nghe thấy tiếng Nam Hướng Bắc thì Tô Vi Tích liền vui lên ngay, chỉ là bờ môi nhỏ xíu vẫn chu lên, “Bắc Bắc xấu lắm, không nghe điện thoại của Tiểu Tích.”
“T…” Miệng há ra nhưng trong nhất thời cô lại chẳng thể giải thích.
Tô Vi Tích quay sang mẹ mình, phát hiện gương mặt ấy đang nhìn mình cười rất tươi, nó chớp chớp đôi mắt to và đen, nói: “Bắc Bắc xấu xa, không chơi với Bắc Bắc nữa!”
Dứt lời thì cúp máy cái rụp.
Những câu này Tô Hướng Vãn đã dạy nó từ trước, Tô Vi Tích không biết vì sao mẹ phải ức hiếp Bắc Bắc, nó chỉ biết, việc mà mẹ làm đều là đúng.