Tam Vạn Anh Xích Truy Thê Ký

Chương 21:






“Ừm, những thủ tục đó chờ khi kỳ nghỉ kết thúc quay về đó hoàn tất là được, về phía công ty hàng không… đúng lúc mẹ tôi có quen người trong Vân Phi nên…” Nói đến đây Nam Hướng Bắc chững lại, gãi đầu ngượng ngùng, “Cũng không có vấn đề gì.”

“Hàng không Vân Phi?” Hơi ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại phản ứng, Tô Hướng Vãn cười nói: “Xem ra trong tương lai chúng ta còn là đồng nghiệp.”

“Ừm.” Gật gật đầu, Nam Hướng Bắc lại sờ lên sống mũi rồi nói trong thấp thỏm, “Tôi có thể gọi cô là sư tỷ không?”

“Hửm?” Không ngờ cô lại nói ra một câu như thế, Tô Hướng Vãn hiển nhiên rất sửng sốt, song vẫn lắc đầu, “Sao lại gọi như thế được, cô là phi công, còn tôi là tiếp viên, khác nhau mà.”

Cô rất muốn gọi Tô Hướng Vãn là “sư tỷ”, bởi vì lần nào nhìn mặt Tô Hướng Vãn trong lòng cô đều không ngừng gọi “đại sư tỷ đại sư tỷ”, Nam Hướng Bắc biết những lời đối phương nói rất có lý, nhưng cô vẫn cố tìm kiếm lý do, “Nhưng… cô là tiền bối mà. Gọi như vậy cũng được mà.”

“Không được đâu, làm vậy những phi công khác sẽ hiểu lầm.” Nhìn lên cô gái mang nét cố chấp ngồi trước mặt mình, Tô Hướng Vãn chợt nhớ đến Nam Cung Tòng Tâm từng chấp nhất đòi tặng màn thầu cho mình ngày nào, cô bất giác mỉm cười, trong mắt trên môi đều là ý cười.

Vốn định tìm thêm lý do để cô nhận lời cho mình gọi sư tỷ, nhưng cô đã nói thế thì Nam Hướng Bắc cũng vô phương, đành cúi đầu nhìn xuống tách cà phê, một lúc sau mới gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi.”

Mẹ cô từng nói quan hệ nhân sự trong công ty hàng không khác với trong quân đội, cô không thể vì tư lợi nhất thời mà khiến Tô Hướng Vãn gặp phiền phức, tuyệt đối không được.


Tô Hướng Vãn chỉ dùng một câu nói thì đã thành công đánh lui ý định muốn gọi mình là “sư tỷ” của Nam Hướng Bắc, song khi nghe đối phương nhận lời, cô lại không khỏi tự trêu, Nam Hướng Bắc đâu phải Nam Cung Tòng Tâm, thái độ và cách hành xử đương nhiên cũng khác nhau, sao cô lại ngây thơ đến mức liên tưởng họ với nhau chứ? Đúng là trúng tà rồi.

Khẽ lắc đầu xua tan dòng suy nghĩ vẩn vơ, cô bắt đầu chia sẻ với Nam Hướng Bắc một số vấn đề cần lưu ý trong công ty, đặc biệt là những việc cần phải làm. Không quân và hàng không quả là khác nhau rất nhiều, vì vậy mỗi một câu nói của Tô Hướng Vãn đều vô cùng hữu ích đối với một Nam Hướng Bắc chưa từng tiếp xúc với ngành hàng không.

Thời gian thấp thoáng trôi qua trong đề tài ấy, chẳng mấy chốc đã đến trưa, tối qua khi hẹn Nam Hướng Bắc cô đã nói sẽ mời ăn, vì vậy khi thấy không còn sớm nữa, Tô Hướng Vãn bèn ra ý bảo Nam Hướng Bắc cùng đi dùng bữa.

Hai người đổi sang một địa điểm khác, gọi món xong lại tiếp tục trò chuyện, đến khi kết thúc bữa ăn thì đã là ba giờ chiều.Tô Hướng Vãn thật sự kinh ngạc vì điều này, cô và Nam Hướng Bắc chỉ mới gặp nhau lần thứ ba thôi, nhưng lại có thể nói chuyện ăn ý đến vậy, dù rằng đề tài của họ phần nhiều vẫn xoay quanh công ty, nhưng ngày thường khi đối mặt với các phi công hay thậm chí là tiếp viên, cũng chưa từng thấy cô có nhiều hứng chí đến thế.

Có lẽ vì Nam Hướng Bắc từng hai lần cứu cô và Tô Vi Tích chăng? Hay là vì cảm giác quen thuộc khó diễn đạt thành lời, và khí chất luôn dễ dàng khiến cô liên tưởng đến Nam Cung Tòng Tâm trên người của đối phương?

Tô Hướng Vãn nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao mình lại có thể tự nhiên với Nam Hướng Bắc như vậy, song khi nhìn cô gái cứ thỉnh thoảng lại nở nụ cười hơi khờ khạo và đôn hậu này, cô chợt nghĩ, có thêm một người bạn như thế trong công ty cũng là một việc khá hay.

Lúc thanh toán, Nam Hướng Bắc đã giành trả trước Tô Hướng Vãn.

“Không phải đã nói hôm nay tôi mời sao?” Tô Hướng Vãn nói với vẻ không vui.

“Hôm nay cô đã dạy tôi rất nhiều mà.” Nam Hướng Bắc cười nói, tay lại gãi đầu theo thói quen, “Không ngờ công ty hàng không lại phức tạp đến thế, nếu không nhờ cô nhắc nhở, sau này khi vào đó tôi chắc chắn sẽ không biết gì hết.”

“Không thể gộp hai việc lại với nhau.” Cô lắc đầu, lấy ví ra đưa lại tiền cho Nam Hướng Bắc, thấy đối phương muốn tránh, cô bèn giữ chặt tay Nam Hướng Bắc, “Cô đã cứu tôi, lại cứu con gái tôi, mời cô ăn một bữa tôi còn thấy chưa đủ, cho cô biết một số chuyện trong công ty thì có là gì, huống chi sau này chúng ta còn là đồng nghiệp, cô biết những việc đó cũng là lẽ đương nhiên thôi.”

Khi bàn tay ấy nắm lấy mình thì toàn thân Nam Hướng Bắc đã cứng đơ, gò má cũng từ từ nóng hổi, đầu óc như bị xóa sạch, đến mức Tô Hướng Vãn đã dứt lời mà cô vẫn chưa hồi thần, mãi đến khi tiền đã bị nhét vào lòng bàn tay Nam Hướng Bắc mới như bừng tỉnh, vội đẩy trở về.

Cặp mày liễu nhướng lên, đương nhiên là Tô Hướng Vãn không chịu nhận lại, đôi mắt xinh đẹp cứ thế mà nhìn chăm chăm vào Nam Hướng Bắc, nhìn đến khi bàn tay ấy chần chừ rút trở về. Một lúc sau mới nghe Nam Hướng Bắc nói: “Hmm… cô dạy tôi nhiều như thế, cũng xem như là một nửa sư phụ rồi…”

“Cô còn cứu mạng của tôi và con gái tôi ấy chứ.” Tô Hướng Vãn lập tức phản bác lại, còn không quên lườm Nam Hướng Bắc một cái như đã hết cách với cô, “Có phải là tôi phải lấy thân trả ơn không?”

Xoẹt, mặt của Nam Hướng Bắc như bị quét lên một lớp sơn màu đỏ, cô không dám trả lại tiền cho Tô Hướng Vãn nữa, đành lẳng lặng lấy ví ra để tiền vào. Bên kia, Tô Hướng Vãn nhìn thấy dáng vẻ cô như thế đã không nhịn được cười, trong đầu lại xuất hiện câu nói kia.

“Ơn nghĩa giọt nước, trả bằng con suối, ơn nghĩa con suối, trả bằng màn thầu.”


Hay là, cô cũng nên mua 1000 cái màn thầu tặng cho Nam Hướng Bắc để trả ơn hai lần cứu mạng?

Suy nghĩ này khiến nụ cười của Tô Hướng Vãn càng thêm rạng ngời, Nam Hướng Bắc ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt được nụ cười dịu dàng ấy, nhất thời như bị mất hồn, thế là cứ đứng đấy đơ mắt nhìn cô không nói được lời nào.

Thật sự quá bất lực vì ý tưởng của mình, Tô Hướng Vãn không khỏi lắc đầu muốn xua tan những suy nghĩ ấy, ngờ đâu vừa nhìn lên đã gặp ngay ánh mắt lạ lùng của Nam Hướng Bắc, chân mày nhíu vào nhau, cô rất nhạy cảm mà nghĩ đến chuyện gì đó, nhưng lý trí nhắc nhở cô đừng nghĩ ngợi lung tung.

“Hướng Bắc?” Tô Hướng Vãn khẽ gọi.

Hồn đã được gọi về, nhìn thấy ánh mắt của Tô Hướng Vãn, Nam Hướng Bắc chợt thấy lúng túng, vội nhoẻn miệng cười, “Nụ cười của cô lúc nãy, khiến tôi nhớ đến một người quen.”

“….Ừm.” Tô Hướng Vãn gật gù, không truy hỏi thêm mà chỉ mỉm cười nói, “Vậy chúng ta đi thôi.”

“Ừm.”

Bên ngoài nhà hàng, mặt trời vẫn còn tỏa ra rất nhiều năng lượng, nhìn Tô Hướng Vãn một tay cầm túi xách một tay ôm hoa, Nam Hướng Bắc vội tìm kiếm chung quanh, vừa thấy một siêu thị thì cô liền chạy nhanh sang đó, trước khi đi chỉ kịp nhắn lại một câu: “Chờ chút, tôi đi mua một thứ.”

Tô Hướng Vãn chỉ cảm thấy lạ lùng, chẳng hiểu Nam Hướng Bắc muốn làm gì.

Nhưng không lâu sau thì cô đã biết đáp án, bởi vì khi trở ra từ siêu thị, trên tay Nam Hướng Bắc đã có thêm một cây dù. Nam Hướng Bắc lại chạy về bên cô, bung dù ra che trên đầu cô, đồng thời còn tươi cười với cô gái đang lộ ra nét mặt ‘hóa ra là thế’ và nói: “Đi thôi.”

“Ừm.”

Lúc nãy khi dùng cơm, Nam Hướng Bắc có kể đại khái về cuộc sống trong bộ đội, Tô Hướng Vãn biết cô gái bên cạnh mình là người không sợ cực khổ và còn rất cố gắng, thời tiết khắc nghiệt cách mấy vẫn phải chạy bộ tập luyện, giờ đây lại chạy vào siêu thị mua dù chỉ vì những tia nắng này, nguyên do bên trong cô đương nhiên hiểu được, cũng chính vì hành động chu đáo này của Nam Hướng Bắc mà trong lòng cô chợt cảm nhận được một hơi ấm, chỉ là ngoài miệng vẫn không nói gì, vậy nên cả hai chỉ im lặng sánh bước cùng nhau đi trên con phố.

Trùng hợp thay, tiệm chuyên bán quà lưu niệm mà cô nhìn thấy trước đó cũng nằm trên con đường này, khi đi ngang nó, Tô Hướng Vãn dừng chân, Nam Hướng Bắc cũng vội thắng lại theo.

“Vào trong một lúc nhé.” Vừa nói với Nam Hướng Bắc xong thì Tô Hướng Vãn đã đẩy cửa bước vào, hiển nhiên là ông chủ tiệm còn nhớ cô gái có gương mặt xinh đẹp này, cặp mắt vốn đang chăm chú theo dõi màn hình vi tính của ông lập tức dứt ra, người cũng đứng dậy, “Cô Tô, tôi còn định gọi điện cho cô đây, móc khóa lần trước cô nói sắp về hàng rồi, một chút nữa thôi.”

“Một chút nữa thôi?” Vì tình cờ đi ngang nên cô mới định vào hỏi xem móc khóa màn thầu đã về hay chưa, không ngờ lại trùng hợp đến vậy! Tô Hướng Vãn lặp lại lời của ông chủ, sau đó nhìn sang Nam Hướng Bắc đứng ở sau lưng mình, bắt người ta đợi chung hình như không hay cho lắm, bèn hỏi, “Lâu không ông chủ?”


“Khoảng 20 phút.” Chủ tiệm vừa nói vừa mang hai chiếc ghế ra đặt xuống đất, “Nếu không có việc gì gấp cô Tô có thể ở lại chờ, bên ngoài nóng như vậy, ngồi đây có máy lạnh vẫn thoải mái hơn.”

Cô hơi do dự, bèn quay lại nhìn Nam Hướng Bắc, chưa kịp mở lời thì Nam Hướng Bắc đã rất tinh ý mà nói: “Dù gì chiều nay cũng không có việc, cứ chờ vậy.”

“Ừm.” Cười nhẹ, Tô Hướng Vãn ngồi xuống chiếc ghế ông chủ vừa lấy ra, tay vẫn ôm bó hoa, tuy nó không nặng nhưng đi xa như vậy, cô ít nhiều cũng thấy mệt mỏi.

“Để hoa lên ghế đi.” Nam Hướng Bắc đã muốn cầm hoa giúp Tô Hướng Vãn từ sớm rồi, trời nóng như vậy cô thật sự không nhẫn tâm nhìn đại sư tỷ ôm bó hoa to như thế đi lại trên đường, trong lòng bắt đầu hối hận, cũng tại lòng thương người nhất thời bảo cô mua hết giỏ hoa đó, khổ thay Tô Hướng Vãn lại không chịu cho cô cầm giúp, bởi thế suốt chặng đường này cô cũng rất bất lực, giờ đây cuối cùng cũng túm được cơ hội, cô nào có chịu bỏ qua, “Tôi đã đứng quen rồi, lúc còn ở bộ đội tôi chẳng bao giờ chịu ngồi yên.”

Như cảm thấy vẫn chưa đủ, cô nhảy lên hai cái rồi nói tiếp: “Giống như bị mắc bệnh tăng động ấy.”

“Phụt ~” Tô Hướng Vãn thật sự không nhịn được cười trước cử chỉ trẻ con và không biết nghi kỵ của Nam Hướng Bắc, thấy cô cuối cùng cũng như nhớ ra ở đây còn có người khác mà bất chợt le lưỡi, nụ cười của cô càng thêm tươi rói, “Chờ khi cô vào công ty, nói kiểu nào tôi cũng không chịu phân cùng một tổ với cô đâu, để một người mắc bệnh tăng động lái máy bay, hmm… nguy hiểm thật.”

“È…” Đơ rồi, tay lại giơ lên gãi đầu, Nam Hướng Bắc không biết phải đáp lại thế nào nữa.

“Được rồi, tôi đùa thôi mà, qua đây ngồi đi.”

Thấy đối phương vẫn còn cố chấp, Nam Hướng Bắc bèn đi thẳng tới đó giành lấy bó hoa từ tay cô rồi đặt nó lên ghế, bấy giờ mới cười hì hì nói, “Tôi đi lòng vòng tham quan một tí.”

Như là sợ Tô Hướng Vãn sẽ còn tiếp tục bảo mình ngồi nghỉ vậy, vừa dứt câu Nam Hướng Bắc đã quay đi, đảo mắt một vòng, cuối cùng nhắm thẳng khu “Trượng Kiếm Giang Hồ” mà tiến tới. Đập ngay vào mắt cô là chiếc cổ cầm được khắc bằng gỗ, chỉ to bằng bàn tay, thủ công vô cùng tinh xảo, phàm là cầm sư trong Tiêu Dao Môn, chắc hẳn đều sẽ nhận ra ngay chiếc cổ cầm này, huống chi trên đó còn có hai chữ “Tiêu Dao”.

Để chiếc cầm trong lòng bàn tay, Nam Hướng Bắc nhẹ nhàng cọ sát ngón tay lên đó, vài giây sau đã quay lại đi tới chỗ thu ngân.

Sau đó, trước ánh mắt hoài nghi của Tô Hướng Vãn, cô mỉm cười đưa chiếc cổ cầm cho đối phương, “Tặng cho cô.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.