Tam Thiên Nha Sát

Chương 4: Bám dính lấy nàng (Phần 1)




Ngày đầu tiên vào bên trong chính là náo loạn như vậy, nghe nói tối hôm đó tổng quản sự thiếu chút nữa bị đuổi đi, Huyền Châu tức giận chuyện ông ta làm bẩn điện Ngưng Bích, lập tức bắt ông ta thu dọn quần áo cuốn xéo. Tổng quản sự tuổi tác đã cao còn khóc đến mức nước mắt nước mũi ròng ròng. Sau đó các đệ tử khác khuyên can, nói rằng ông ta đã làm ở trong này hai mươi năm, dù sao cũng nên nể mặt ông ta một chút, ông ta mới được tiếp tục làm quản sự.
Đám tạp dịch được chứng kiến uy nghiêm của Huyền Châu, mới hiểu rằng trong này cũng nào phải chốn tiên cảnh gì, trái lại còn đáng sợ hơn so với phía ngoài. Người ta đã làm quản sự ở đây hai mươi năm mà còn chẳng được nể nang, nói chi đến đám người tầm thường bọn họ? Từ đó liền chuyên tâm làm việc, những nam tạp dịch không dám mơ tưởng chuyện bất chính, những nữ tạp dịch xóa hết lớp trang điểm, vứt bỏ mọi suy nghĩ vẩn vơ ra khỏi đầu.
Cũng may phía trong này rộng lớn, có nhiều phòng ở, cứ hai người ở chung một sân viện còn bỏ trống, đãi ngộ này so với bên ngoài còn tốt hơn bội phần.
Tối hôm đó, ngoài việc Thúy Nha vẫn thất vọng vì ngất xỉu vào đúng thời điểm mấu chốt, không được thấy hai vị Tử Thần và Huyền Châu đại nhân, làm cho hai tai Đàm Xuyên không lúc nào được yên, còn lại mọi chuyện đều suôn sẻ.
Sáng sớm một ngày sau đó, mọi người lục tục cầm theo lệnh bài tới phòng tạp dịch nhận công cụ, Đàm Xuyên thấy Thúy Nha vẫn bĩu môi phụng phịu, mặt mũi ỉu xìu, liền cười hỏi: “Rốt cuộc là em bực bội vì chưa được Cửu Vân đại nhân hôn, hay là vì chưa được thấy Huyền Châu đại nhân bọn họ?”
“Cả hai.” Thúy Nha dụi dụi mắt, đứa nhỏ này cả đêm bực bội ngủ không yên, mí mắt sưng húp như thể vừa bị người ta đánh, “Xuyên tỷ, tỷ nói xem vì sao em lại vô dụng như vậy, đúng thời khắc mấu chốt lại mất mặt xấu hổ?”
Đàm Xuyên trong lòng có quỷ, ha ha cười gượng hai tiếng, thử hỏi dò: “Vậy… Vậy nếu em thực sự được Cửu Vân đại nhân hôn, em làm sao bây giờ?”
[ trong lòng có quỷ: đang làm việc xấu nên cảm thấy bất an ]
“Gì mà làm sao bây giờ? Hôn thì hôn chứ sao… Em cũng đâu dám mơ được gả cho hắn, chỉ muốn hôn một cái coi như thỏa giấc mộng.”
Té ra … Té ra người ta nghĩ thông suốt như vậy, đúng là nàng làm chuyện thừa rồi. Đàm Xuyên nhớ tới chuyện hôm qua chính mình suýt bị Phó Cửu Vân nhận ra, lần này đến phiên nàng buồn bực, nghiến răng kẽo cà kẽo kẹt.
Lúc này trước cửa phòng tạp dịch đã xếp thành một hàng dài, đám tạp dịch đâu vào đấy căn cứ theo lệnh bài mà nhận công cụ. Đến lượt Đàm Xuyên, đưa ra lệnh bài, lại chỉ nhận được một bình sứ nhỏ và một cái muỗng bạc. Nàng tỉ mỉ xem xét thật lâu, cũng không hiểu nổi hai thứ này sử dụng thế nào.
“Chăm sóc hoa viên, chẳng lẽ không cần đến thùng đựng nước hay đòn gánh gì đó sao?” Đàm Xuyên khiêm tốn hỏi nữ quản sự.
[ hoa viên: vườn hoa ]
Nữ quản sự còn rất trẻ và xinh đẹp, vẻ mặt ngây ngô hỏi lại nàng: “Thùng đựng nước với đòn gánh là muốn dùng thế nào?”
“Chính là để gánh phân bón, tưới hoa viên ấy, không có phân bón làm sao hoa tươi tốt được?”
“Phân bón?!” Nữ quản sự biến sắc mặt, “Thứ bẩn thỉu như vậy sao có thể đem vào Quỳnh Hoa Hải! Ngươi, ngươi nghìn vạn lần không được làm càn!”
Đàm Xuyên vội vàng cúi đầu nhận lỗi: “Tiểu nhân không dám, xin quản sự chỉ giáo.”
Nữ quản sự còn chưa hết rùng mình: “Trong Quỳnh Hoa Hải đều là hoa tiên cỏ tiên, mỗi ngày chỉ cần mang bình sứ tới Thiên Thượng Trì múc đầy nước, nhỏ trên mỗi loại hoa cỏ một giọt, rất đơn giản.”
Quả là rất đơn giản.
Đàm Xuyên tự thấy hình tượng mình trong mắt quản sự, má trái viết Thô Bỉ, má phải viết Nông Cạn, trên trán là 2 chữ “Tục Nhân” thật to phát sáng lấp lánh, vì vậy tục nhân rất biết điều mà xin cáo lui.
Đi được một nửa, lại lộn trở lại, dè dặt cười làm lành: “Vậy … Xin hỏi Thiên Thượng Trì là ở đâu?”
Ánh mắt nữ quản sự nhìn nàng cho biết, đỉnh đầu nàng lại xuất hiện thêm 2 chữ “Ngu Xuẩn” rồi.
Hai lần trước Đàm Xuyên tới núi Hương Thủ, một lần mới chỉ nhìn qua loa, một lần thì không có lòng dạ mà quan sát, mười nơi thì có đến hơn tám nơi nàng chưa đi qua. Hôm nay vào được đến đây, dứt khoát phải xem cho đủ. Núi tiên đất lành, cảnh vật không chỉ đẹp, mà còn khiến người ta sợ hãi thán phục thật trái với lẽ thường. Thí dụ như Quỳnh Hoa Hải này, trong thời tiết giá lạnh vẫn nở rạng rỡ, mỗi đóa hoa to bằng lòng bàn tay, tím đỏ đủ màu, từng cụm từng cụm, trải dài tới tận chân trời. Một biển hoa rực rỡ sắc màu, tươi đẹp vô cùng, tuy thiếu một phần cung kính trang nghiêm của thần tiên, nhưng lại hơn một phần phú quý vui mừng.
[ hoa hải : biển hoa ]
Bốn góc của biển hoa, thậm chí không cần phải tìm kiếm, ai ai cũng có thể thấy rõ bốn dòng thác tinh tế đổ xuống từ giữa không trung, tựa như bốn con rồng bạc phát sáng lóng lánh, nơi đó chính là Thiên Thượng Trì.
Đàm Xuyên thuận tay hái một bông hoa đỏ thẫm, đặt trước mũi ngửi ngửi, không hề có mùi thơm, phải chăng hoa cỏ của thần tiên không có hương vị? Nàng vừa ngắm nghía vừa bước tới thác nước phía đông.
Giữa nơi hoa tiên thác đổ, có một tòa đình nhỏ xây bằng đá. Bên trong đình là một nam tử mặc đồ tím, mái tóc đen tuyền, hai mắt khép hờ, tay cầm một cái chén cũng bằng đá, đang ngồi trước bàn đánh cờ một mình. Dòng thác đổ xuống phía sau đình, nước bắn lên bàn ngọc, nhưng cách mặt đất ba tấc đã trở về hư vô, nửa giọt cũng không chạm tới bàn ngọc.
Đàm Xuyên tựa như bị sét đánh, trong chớp mắt liền xoay người định đi, nhưng vẫn chậm một bước, tiếng nói trong trẻo mà lạnh lùng của Tả Tử Thần từ trong đình truyền ra: “Tạp dịch bên ngoài, sao lại tới nơi này?”
Không muốn tới gần, đứng sau những bụi hoa tầng tầng lớp lớp, nàng chậm rãi hành lễ, bình tĩnh cất giọng: “Bái kiến Tử Thần đại nhân, tiểu nhân mới tới còn chưa thông thuộc đường lối. Đã quấy nhiễu nhã hứng của đại nhân, tội đáng muôn chết.”
Hắn không quay đầu lại, nhặt lên một quân cờ trúc đặt trên bàn cờ, khẽ hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Hồi bẩm Tử Thần đại nhân, tiểu nhân đang tìm Thiên Thượng Trì, muốn lấy nước để tưới Quỳnh Hoa Hải.”
“Đây chính là Thiên Thượng Trì, tới đây lấy nước, rồi mau đi đi.”
Đàm Xuyên thưa một tiếng rồi cúi đầu tới bên thác nước, hứng nước đầy bình sứ. Lúc đầu cảm thấy như có người nổi trống bên tai, thùng thùng từng tiếng, nhưng dần dần cũng yên tĩnh trở lại.
Bốn bề đều im ắng, nàng có thể nghe rõ tiếng vang khi hắn đặt quân cờ trúc xuống bàn cờ. Còn nhớ lúc trước kia, hắn luôn thích chơi cờ một mình, nàng khi đó còn nhỏ, quấn quít lấy hắn đòi đánh cờ cùng hắn, hắn không lay chuyển được nàng, chỉ đành đáp ứng với vẻ mặt kỳ quái. Liên tiếp ba ván, hắn đều thua tan tác, vô cùng thê thảm. Nàng quả thực không tin nổi, ngơ ngác nhìn khuôn mặt hơi phiếm hồng của hắn, lắp bắp nói: “Huynh… ờm, huynh lại nhường ta phải không?” Hắn quay mặt sang chỗ khác, lộ vẻ phiền muộn, nói một cách cứng ngắc: “Vừa rồi không phải muội luôn hỏi ta vì sao lúc nào cũng chơi cờ một mình sao? Đây chính là nguyên nhân.”
Tả Tử Thần thông minh tài giỏi, làm gì cũng tốt nhất, chỉ có điều kỳ nghệ tuyệt đối không chấp nhận được, chơi ván nào thua ván ấy, cho dù có thích chơi cờ đến mấy, cũng chỉ có thể ngồi chơi một mình, đại khái một phần là muốn giấu dốt, còn lại cũng thuận tiện xây dựng hình tượng quý công tử “cao không với tới”.
[ kỳ nghệ: tài đánh cờ ]
Không biết qua nhiều năm như vậy, kỳ nghệ của hắn có tiến bộ chút nào không.
Đàm Xuyên cảm thấy hiện tại chính mình có thể nhớ tới những chuyện cũ này mà tay không run, nước mắt không rơi, thật sự quá lợi hại, không nhịn được mà bội phục chính mình.
Thật cẩn thận nâng bình sứ đầy nước, nàng hướng mặt về phía Tả Tử Thần, đi lùi mười bước, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Xoay người, đi về phía trước, trí óc vừa thả lỏng thì đột nhiên nghe được một giọng nói, nàng thiếu chút nữa sặc chết, vội vội vàng vàng nâng bình sứ quỳ gối ở bên đường, dập đầu cúi lạy – đây chính là hành quốc lễ.
“Tiểu nhân bái kiến Huyền Châu đại nhân.”
Phía trước là một đoàn người chúng tinh phủng nguyệt, người đi đầu chính là Huyền Châu. Nàng ta cũng không thèm nhìn Đàm Xuyên đang quỳ rạp trên mặt đất, tuy nhiên khi đi ngang qua nàng, bước chân nàng ta hơi ngừng một chút.
Tỳ nữ phía sau lập tức hiểu ý, lạnh lùng chất vấn: “Ngươi là người nơi nào? Sao lại lảng vảng ở đây, quấy nhiễu nhã hứng của Tử Thần đại nhân?”
Đàm Xuyên lễ phép trả lời: “Tiểu nhân là tạp dịch phụ trách chăm sóc Quỳnh Hoa Hải, hôm nay tới đây để lấy nước ở Thiên Thượng Trì, không dám quấy rầy Tử Thần đại nhân.”
Huyền Châu lúc này mới liếc nàng một cái, tiếp tục đi phía trước.
Tỳ nữ kia lạnh nhạt nói: “Nếu là tới đây làm việc, Huyền Châu đại nhân cũng sẽ không trách cứ ngươi. Từ mai trở đi, không được tới góc phía Đông này lấy nước.”
Đàm Xuyên vâng một tiếng, im lặng nhìn đoàn người đi về hướng đình nghỉ mát, Tả Tử Thần buông quân cờ, đứng dậy nắm tay Huyền Châu. Nàng bình thản dời tầm mắt, gió nơi này thật lớn, thổi làm hai mắt cay xè. Nàng cố mở to mắt, chậm rãi đứng dậy, phủi bụi đất dính trên quần áo, bước nhanh về hướng ngược lại.
Trước kia Huyền Châu luôn một lòng một dạ quấn quít lấy Tả Tử Thần, thù ghét mọi người con gái tới gần hắn, đến nay xem ra nàng ta đã được thỏa lòng mong ước.
***
Rót hai giọt nước trong bình sứ vào muỗng bạc, đổ lên khóm hoa tường vi, chỉ trong nháy mắt cây tường vi giống như được tưới nước tiên, từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều trở nên tươi sáng rực rỡ, trên cánh hoa còn thấp thoáng đọng giọt nước trong suốt, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Đàm Xuyên nhịn không được vươn tay sờ sờ, thế này cũng quá thần kỳ rồi, mới chỉ có hai giọt nước mà thôi.
Bím tóc trên đầu đột nhiên bị nâng lên từ phía sau, tiếng nói trầm ấm mà êm dịu của Phó Cửu Vân bỗng chốc vang lên bên tai nàng: “Thế nào? Hôm nay vẫn dùng dầu hoa quế rẻ tiền sao?”
Đàm Xuyên hoảng sợ thiếu chút nữa đánh vỡ bình sứ, giật nảy mình xoay lại, lùi về sau ba bốn bước, bổ nhào xuống đất, có lẽ vì muốn che giấu thất thố, nàng nói vô cùng lớn tiếng: “Tiểu nhân bái kiến Cửu Vân đại nhân!”
Phó Cửu Vân khoanh tay, mỉm cười: “Ồ? Ngươi rất sợ ta?”
Đàm Xuyên vội lắc đầu, nịnh nọt giải thích: “Cửu Vân đại nhân thân thiện hòa nhã, tiểu nhân sao có thể sợ? Tiểu nhân chẳng qua là muốn biểu đạt sự tôn kính trong lòng…”
Phó Cửu Vân cười càng thêm vui vẻ, nói dịu dàng: “Hạ nhân núi Hương Thủ tuy rằng có nhiều, nhưng ngươi là người đầu tiên bày tỏ lòng ngưỡng mộ như vậy. Đại nhân ta rất cảm động nha. Ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi?”
Đàm Xuyên nhẫn nhịn trên lưng nổi đầy da gà: “Tiểu nhân tên gọi Đàm Xuyên, năm nay mười tám tuổi.”
Phó Cửu Vân vừa buồn cười, vừa có chút ghét bỏ đánh giá thân thể gầy yếu của nàng: “Mười tám tuổi? Trông không giống nhỉ.”
“Đây là … Tiểu nhân ốm yếu từ nhỏ… nên hơi gầy một chút…”
Hắn gật đầu, im lặng một lúc lâu. Đàm Xuyên tưởng hắn lại muốn giở trò gì, không khỏi âm thầm cảnh giác, ai dè hắn lại xoay người nhẹ nhàng rời đi, tiếng nói trầm ấm của hắn theo gió bay tới tai nàng: “Tiểu Xuyên Nhi, có dùng thêm nhiều dầu hoa quế nữa, cũng không trở thành mỹ nữ được.”
Đàm Xuyên ngạc nhiên ngẩng đầu, hắn đã sớm đi xa.
Tối hôm đó, nữ quản sự xinh đẹp trẻ tuổi dẫn theo một đám tạp dịch nâng kiệu khua chiêng gõ trống, trước sự chứng kiến của bao con mắt, đi tới nơi ở của Đàm Xuyên.
“Đàm Xuyên, ngươi ra đây.” Nữ quản sự cao giọng gọi tên của nàng.
Đàm Xuyên bận rộn cả ngày, mệt mỏi ngay cả cơm cũng chưa ăn, nằm ở trên giưởng nửa mê nửa tỉnh, Thúy Nha lay mạnh nàng, như trời sắp sập đến nơi: “Xuyên tỷ! Mau, mau dậy thôi! Quản sự đốt đuốc tới tìm chúng ta có chuyện rồi!”
Đàm Xuyên ngơ ngơ ngác ngác khoác áo ra ngoài, bên ngoài người đứng đông nghìn nghịt, có xem náo nhiệt, có đố kị thèm thuồng.
“Đại nhân, thế này… Tiểu nhân phạm vào tội gì sao?” Nàng dè dặt hỏi nữ quản sự.
Nữ quản sự nhìn nàng với vẻ mặt phức tạp, lắc đầu, cao giọng nói: “Cửu Vân đại nhân truyền lời, tạp dịch Đàm Xuyên đối nhân xử thế khôn khéo thân thiện, nói năng hoạt bát, ta rất yêu mến, lệnh cho nàng đêm nay tới hầu hạ.”
“Oa” —— Xung quanh lập tức ào ào như chợ vỡ, mọi người nhao nhao tranh nhau nói, Đàm Xuyên còn choáng váng ngây ngốc, mãi cho đến khi có người tới gần muốn dùng vải bịp mắt nàng lại, nàng mới vội vàng nhảy dựng: “Khoan… khoan đã! Quản sự đại nhân, thế này là sao…”
Nữ quản sự thở dài một hơi, vừa hâm mộ vừa hiếu kỳ đánh giá nàng: “Đừng hỏi ta, đây là có chuyện gì, ta còn muốn hỏi ngươi. Cửu Vân đại nhân rốt cuộc là coi trọng ngươi ở điểm nào?”
Nàng ta vung tay, lập tức có người tiến lên bất chấp phản kháng, dùng vải bịt kín mắt Đàm Xuyên, sau đó nhét nàng vào kiệu, một tiếng khởi kiệu, chúng tạp dịch đồng loạt nâng kiệu, khua chiêng gõ trống, đốt pháo rầm rộ rời đi, giống như sợ người khác không biết Phó Cửu Vân hắn đêm nay muốn tìm một nữ tạp dịch phía ngoài tới hầu hạ.
Một đường lắc la lắc lư, không biết đã bao lâu, Đàm Xuyên chỉ cảm giác cỗ kiệu dừng lại, sau đó có người tới đỡ, dẫn nàng đi vòng vèo một hồi lâu, rốt cuộc cũng ngừng lại.
Trong lòng nàng hoảng sợ, không biết Phó Cửu Vân lại âm mưu gì, mảnh vải che trên mặt rất khó chịu, cũng không dám lấy tay tháo xuống. Ngây ngốc đứng cả buổi, không thấy có người đến tiếp đón, nàng sợ hãi vươn tay sờ soạng xung quanh, bỗng nhiên sờ thấy một nắm tóc, vô ý thức túm lấy giật giật, trước mặt lập tức vang lên một tiếng “Này”, đúng là giọng của Phó Cửu Vân.
Đàm Xuyên vội kéo miếng vải trên mặt xuống, bổ nhào xuống đất: “Tiểu… Tiểu nhân bái kiến Cửu Vân đại nhân!”
–––––
Zinny: Mình là mình thích cảnh bạn Xuyên kéo tóc bạn Cửu Vân nha :”>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.