Tam Thiên Lưu Hành

Chương 9: Biến số




Tác Giả: Tà Lão Quái
Sáng đến, trưa qua tối lại đến cứ như thế mà thoáng chốc ba ngày lại qua đi. Trong ba ngày này Đoạn Tam du hí gặp được vô số chủng loài yêu thú như: Huyết Hỏa Trư, Bạch Sắc Tam Lang, Ám Ảnh Ma Hạt, Thủy Nguyệt Tri Chu,... đủ loại hình hài quái thai, Thậm chí trong đó còn có vài con xuất hiện đẳng cấp Nhất Tinh cao cấp, đánh không lại Đoạn Tam đành chuồn sớm.
……………………….
Ngày thứ ba lại qua đi, chớp mắt hừng đông đã ló dạng
Đoạn Tam đang nằm đánh một giấc trên cành cây cổ thụ cũng chậm rãi nhảy xuống bãi đất. Theo dự tính số lương khô còn lại cũng không nhiều nên có thể hết hôm nay nữa thôi là hắn sẽ trở về.
Vì vậy hôm nay Đoạn Tam quyết định xông thử một lần vào vòng sâu hơn của Nội cảnh Yêu Nguyên Sâm Lâm.
Đi được chừng hai canh giờ, một lần nữa mùi máu lại xông ào vào mũi của hắn. lặng lẽ theo dấu của mùi máu, một khắc sau, hắn dừng lại bên một tuyệt cảnh.
Nơi tuyệt cảnh là một mảnh hồ khá lớn, khung cảnh xinh đẹp, hữu tình, ánh sáng le lói xuống mặt hồ rất miên man, biểu ngạn.
Tuy nhiên điểm chết người duy nhất đó là bên cạnh hồ một đán sói xám lăn lóc tan tác phơi thây chi chít, Máu huyết tung tóe khắp nơi bên cạnh hồ, những con giòi lúc nhúc trên những thân thể hư thối, trông con nào con nấy đều ú nụ to lớn như con heo!.
“Thảo Nguyên Địa Lang?”
Đoạn Tam nuốt cổ họng lung, sắc mặt hầu như đều tái cả lên. Hiển nhiên hắn nhận ra loài yêu thú này.
“Khoan đã!....Là Lang Vương!”
Bỗng chốc Đoạn Tam thử phóng mắt ra xa hơn, liền trố mắt ngạc nhiên lẫn đôi chút sợ hãi, ngay cả một con Lang Vương đẳng cấp Nhất Tinh cao cấp cũng bị tàn sát.
“Rốt cuộc là sinh vật gì đủ khả năng diệt sát Thảo Nguyên Địa Lang Vương….chẳng lẻ là yêu thú Nhất Tinh bá chủ”
Đoạn Tam sờ sờ cằm, đăm chiêu suy đoán.
“Khốn khiếp…điều này thật quả dị, chuần nhanh thôi”
Đoạn Tam lắc đầu thì thầm.
Bỗng:
“Chờ chút, mùi gì vậy… hình như là mùi Dạ Sơn Tham”
Đoạn Tam ngây ngốc hồi lâu:
“Không được…phải rời khỏi đây…nơi này quá quỷ dị”
Nhưng mà mới đi được mấy bước hắn liền quay người lại mặt gầm gầm nói:
“Không được..Nam tử hán đại trượng phu như ta há chi phải sợ mấy cái trò quỷ này...Với lại Trời trao của không lấy thì cũng phí!”
Dứt khoát một câu đầy nghĩ khí, nhưng thực chất bên trong một tâm hắn đang tràn ngập tham lam, hưng phấn khi nghxi đến sắp có được một gốc Dạ Sơn Tham.
Dạ Sơn Tham chính là linh dược Nhị tinh, mặc dù so với đại đa số linh dược Nhị Tinh thì phẩm chất nó không cao cho lắm, nhưng vẫn đối với tình cảnh hiện nay của Đoạn Tam đã là thứ cầu còn không được.
Nhưng mà càng nghĩ nhiều thì Đoạn Tam càng âm trầm hơn, theo như hiểu biết của hắn:
“Dạ Sơn Tham là một loại linh dược rất cổ quái, đại đa số chúng chỉ có thể sống trên đỉnh các ngọn núi nhỏ nơi có ánh sáng, sương sớm, nước mưa,…đổ xuống đầu tiên mới có thể sinh trưởng và cũng vì thế nên nó mới rất kén chọn hầu như không thể ở những môi trường khác.”
Đoạn Tam ngó chừng rồi thì thầm tiếp:
“Nhưng tại sao trong rừng rậm này lại xuất hiện Dạ Sơn Tham, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra…Thảo Nguyên Địa Lang đặc biệt chỉ chuyên sống ở thảo nên sao nay cũng hoạt động vao bên trong Yêu Nguyên Sâm Lâm.”
Đúng lúc này, lồng nguwck của Đoạn Tam bỗng chốc đạp nhanh hơn, điều mà từ trước đến giờ chưa bao giờ xảy ra.
“Thôi kệ, lấy đến linh dược rồi về, ở chổ này bất an quá”
Tuy nhiên, ngay lúc vừa rớ đến nơi Dạ Sơn Tham đang sinh sống, bỗng sau lưng Đoạn Tam, một cái gì đó thở phì phò phì phò như trâu:
“Mẹ kiếp…bị tập kích rồi!”
Tâm thần hắn vang lên một dòng suy nghĩ.
Đúng như thế, ngay khi dòng suy nghĩ ấy lóe lên thì phía sau một cánh tay màu đen bự như thiết trụ đấm mạnh vào bên xương sườn của Đoạn Tam, khiến hắn bị đánh bay mấy vòng.
“gúuuuu”
Con yêu thú đó sau khi đánh bay Đoạn Tam ra xa liền lấy hai tay đập ùng ùng lên ngực miệng gầm gào la hét.
Tiếp đến nó không yên lặng đứng dưới đất mà thoăn thoắt vươn tay lên đu lấy một cành cây trèo lên đó, lặng im quan sát nhất cử nhất động của Đoạn Tam.
Yêu thú này, hình thể cự kỳ to lớn, ít nhiều cũng gấp hai lần hắn, lông đen thui, hay tay như hai thiết chùy, mũi nhô cao hình trái tim, nhìn qua trông hơi giống mấy con vượn trong vườn sở thú ở Trái đất.
Không cần bàn cãi gì nữa, đây chắc chắn là đầu mệnh danh là “Nhất Tinh yêu Lực”―― Nhất tinh cao cấp gần tiến giai bá chủ yêu thú Đại Lực Ma viên.
Tình cảnh Đoạn Tam lúc này đơn giản mà nói thì thực là trớ truê, sớm biết có con này trấn giữ Dạ Sơn Tham hắn đã ba chân bốn cẳng rời đi cho rồi
Nhưng mà biết có thể sẽ bỏ mạng tại nơi khỉ ho cò gáy này nhưng Đoạn Tam sau khi đứng lên vẫn nở một nụ cười hưng phấn, khác với lúc đánh với Xích Thiết Cẩu.
Nụ cười khi đánh với Thiết Cẩu là nụ cười nắm chắt chiến thắng, còn nụ cười với con Ma Viên này là nụ cười hưng phấn khi một chút hi vọng chiến thắng có thể hắn cũng không có! Biến Số?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.