Tam Thế Hồ Ngôn

Chương 9:




Editor: Seni 
Cung Thiên Thọ ở phía Đông của Hoàng cung, bên cạnh Tẩy Yên Trì, cực kì yên tĩnh. Hạ Ngọc Hạm đi theo sau Lưu Dĩnh, vào chính điện cung Thiên Thọ, Từ Ân Điện.
Đi đến trước cửa đại điện, nàng lập tức nghe thấy trong điện truyền đến một trận cười sảng khoái. Nàng giương mắt nhìn, chỉ thấy trong điện có một vị vận y phục làm từ gấm Vân Nam dệt tơ vàng thêu mẫu đơn ngồi ở ghế chủ vị, có vẻ quý khí bức người. Trước kia Hạ Ngọc Hạm từng theo mẫu thân tiến cung, cho nên, nàng biết phụ thân này chính là mẹ đẻ của Lưu Dĩnh - Đặng Thái hậu.
Đặng thái hậu xuất thân không cao, chỉ là con gái của tiểu quan thất phẩm Dương Châu, vào cung chẳng qua chỉ là một quý nhân nho nhỏ. Chẳng qua, nàng tư dung xuất chúng, tiến cung liền được tiên đế nhìn trúng, từ đó muôn vàn sủng ái, thời gian ngắn ngủi ba năm đã thăng đến vị trí Hoàng quý phi. Nàng cũng tranh đua, trước sau sinh cho Tiên đế hai trai một gái, địa vị trong cung cao càng thêm cao, nếu không phải nguyên phối của Tiên đế - Sử Hoàng hậu hiền tuệ không có gì chê trách, thì có lẽ nàng lên đến vị trí Trung cung cũng chưa biết được.
Lưu Dĩnh là trưởng tử của Tiên đế và Đặng Thái hậu, nhân sử Hoàng Hậu không con, Lưu Dĩnh liền được Tiên đế lập làm Thái tử. Tiên đế mất là lúc Lưu Dĩnh chín tuổi, Bành Thành Công chúa đã xuất giá lúc đó mới chỉ có sáu tuổi, Thục Vương Lưu Kỳ mới ba tuổi. Mà Sử Hoàng Hậu bi thống quá độ, không được mấy tháng cũng theo Tiên hoàng đi, để lại Đặng thái hậu ở cái triều đình biến đổi liên tục này, một mình chăm sóc ba hài tử, cũng rất là không dễ dàng. Cho nên, Lưu Dĩnh luôn luôn cực kỳ hiếu thuận với mẫu thân, không chỉ gia phong nhà ngoại, hơn nữa mặc kệ mình bận rộn, mỗi ngày sau khi hạ triều, hắn đều tới cung Thiên Thọ thỉnh an mẫu thân.
Hạ Ngọc Hạm nghĩ, chính mình làm Lưu Dĩnh thê tử, về sau cần phải thay hắn tới chỗ Đặng Thái hậu nhiều hơn. Trước khi rời nhà, phụ thân từng nói qua, chính mình tiến cung, chính là để cho hắn không cần nhọc lòng chuyện nhà, mới có thể chuyên tâm trên triều.
Ánh mắt vừa chuyển, thấy ở bên phải Đặng thái hậu có một vị nữ tử trẻ tuổi mặc cung trang màu thủy lam thêu Lưu Vân, tướng mạo cực kỳ xuất chúng, khiến cho Hạ Ngọc Hạm không khỏi nhìn nàng thêm vài lần. Ở bên trái Đặng thái hậu, lại có một thiếu nữ mặc váy Như Ý màu thạch lựu, váy Thủy tiên màu trăng non đang lôi kéo tay Đặng thái hậu nói gì đó. Xem tình hình này, mối quan hệ giữa nàng này và Đặng thái hậu hẳn là cực kỳ thân mật. Nàng này tuy rằng không lớn lên xuất chúng như nữ tử áo lam kia, nhưng cũng rất là xinh đẹp.
Tuy rằng không quen biết hai nữ tử này, nhưng Hạ Ngọc Hạm cũng đoán được, hai vị này hẳn là chính là hai vị phi tử mới được sắc phong của Lưu Dĩnh. Nữ tử áo đỏ đang thân thiết nói chuyện với Đặng thái hậu, hẳn là chất nữ nhà mẹ đẻ Đặng Thái hậu, con gái của Giang Dương hầu Đặng Giản, được phong làm Huệ Phi - Đặng Nhạc Lăng, mà nữ tử mỹ mạo mặc áo lam kia hẳn là con gái của Lưỡng Chiết Tiết độ sứ Thượng Quan Phiên, Thục phi Thượng Quan Ánh Tuyết.
Tuy rằng Đặng Nhạc Lăng cùng Thượng Quan Ánh Tuyết là cùng Hạ Ngọc Hạm một đạo bị sắc phong, nhưng các nàng lại so với Hạ Ngọc Hạm sớm một ngày tiến cung, sở bất đồng chính là, Hạ Ngọc Hạm là thừa phượng loan từ hoàng cung chính đại môn gia dương môn tiến cung, mà Đặng Nhạc Lăng cùng Thượng Quan Ánh Tuyết lại là ngồi cung liễn từ bên cạnh cửa hông an bình môn tiến cung.
Hậu là vợ, phi là thiếp.Đặng Nhạc Lăng và Thượng Quan Ánh Tuyết này đều là  quý nữ trâm anh thế gia, hiện giờ tiến cung làm phi, cũng không biết trong lòng các nàng có thể cảm thấy có vài phần ủy khuất hay là không đây?
Đúng lúc này, Đặng thái hậu nghe thấy tiếng động, nâng mí mắt, thấy Lưu Dĩnh đang cùng Hạ Ngọc Hạm bước vào ngưỡng cửa, cười nói: “Nha, Nguyên lang và Hoàng hậu tới!”
Đặng Nhạc Lăng cùng Thượng Quan Ánh Tuyết ngồi hai bên Đặng thái hậu vừa nghe vậy, nghển cổ trông lại, thấy Lưu Dĩnh và Hạ Ngọc Hạm đang đi vào, hai người vội vàng đứng dậy.
Lưu Dĩnh tiến lên hai bước, đi tới trước mặt Đặng thái hậu, khom người hành lễ với Đặng thái hậu, nói: “Nhi thần gặp qua mẫu hậu.”
“A Nguyên, mau đứng lên đi.” Đặng thái hậu cười nói.
“Tạ mẫu hậu.” Lưu Dĩnh đứng lên.
Hạ Ngọc Hạm vội tiến lên, quỳ xuống bái Đặng thái hậu: “Thần thiếp gặp qua Thái Hậu, chúc Thái Hậu phúc thọ an khang.”
Đặng thái hậu tỉ mỉ nhìn Hạ Ngọc Hạm, sau đó cười mỉm mở miệng: “Hoàng Hậu không cần đa lễ, cũng đứng lên đi.”
“Tạ Thái Hậu.” Hạ Ngọc Hạm khấu đầu một cái nữa, lúc này mới đứng dậy.
Đặng thái hậu quay mặt đi, cười nói với Đặng Nhạc Lăng và Thượng Quan Ánh Tuyết: “Tuệ phi, Thục phi, còn không mau tới tiếp kiến Hoàng đế, Hoàng Hậu.”
Nghe vậy, Đặng Nhạc Lăng cực kì hứng thú mà chạy đến trước mặt Lưu Dĩnh, nhõng nhẽo hành lễ, cười nói: “Nhạc lăng gặp qua Nguyên ca ca.” Dứt lời ngẩng đầu lên, nghịch ngợm nhìn Lưu Dĩnh chớp mắt vài cái.
Lưu Dĩnh nở nụ cười: “Đứng lên đi, Nhạc Lăng.”
Nghe thấy Lưu Dĩnh và Đặng Nhạc Lăng xưng hô với nhau như thế, Hạ Ngọc Hạm liền đoán quan hệ thường ngày của hai người hẳn là tương đối thân mật. Cũng phải, Đặng Nhạc Lăng là cháu gái ruột của Đặng thái hậu, nói vậy ngày thường thường xuyên ra vào hoàng cung, nàng và Hoàng đế hẳn coi như là thanh mai trúc mã đi?
Lúc này, Thượng Quan Ánh Tuyết cũng đỏ mặt đi đến trước mặt Lưu Dĩnh, quỳ xuống hành lễ, nói: “Thiếp Thượng Quan Ánh Tuyết gặp qua Hoàng đế bệ hạ, gặp qua Hoàng Hậu nương nương.”
Nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng của Thượng Quan Ánh Tuyết, Lưu Dĩnh quay mặt lại, dịu dàng cười, nói: “Thục phi, mau mau đứng lên.”
“Tạ bệ hạ, tạ Hoàng Hậu nương nương.” Giọng nói của Thượng Quan Ánh Tuyết giống như tiếng chim hoàng oanh uyển chuyển hót, vô cùng dễ nghe. Sau khi nàng đứng dậy, mang theo một tia tươi cười thẹn thùng lui về một phía, mềm mại giống như nụ hoa đào, thoạt nhìn thực sự khiến người khác phải yêu mến.
Lúc này, Lưu Dĩnh quay mặt đi, lại nói với Đặng Nhạc Lăng: “Nhạc Lăng, muội xem Thục phi hiểu quy củ như vậy, ta thấy muội còn phải theo nàng học nhiều đấy.”
“Nguyên ca ca, sao Nhạc Lăng phải học Thục phi?” Đặng Nhạc Lăng mở to hai mắt ngập nước mà nhìn Lưu Dĩnh.
Lưu Dĩnh cười cười, nhẹ giọng nói: “Muội còn chưa hành lễ với Hoàng hậu đâu.”
Nghe Lưu Dĩnh nói xong, Đặng Nhạc Lăng ngẩn ra, sau đó liếc mắt nhìn Hạ Ngọc Hạm một cái.
Hạ Ngọc Hạm vẻ mặt ý cười, chưa hé răng.
Đặng Nhạc Lăng chu môi, sau đó uể oải mà đến trước mặt Hạ Ngọc Hạm, quỳ xuống bái, nói: “Thiếp gặp qua Hoàng Hậu nương nương.”
Đặng Nhạc Lăng này chính là cháu gái ruột của Đặng thái hậu, biểu muội của Lưu Dĩnh, được Thái hậu vô cùng yêu thương, Hạ Ngọc Hạm nào dám lạnh nhạt với nàng, vội tiến lên đỡ nàng dậy, cười nói: “Huệ Phi không cần."
“Tạ Hoàng Hậu nương nương.” Đặng Nhạc Lăng đứng dậy, giương mắt nhìn Hạ Ngọc Hạm, trong mắt lộ ra một mạt chán ghét.
Thấy thế, trong lòng Hạ Ngọc Hạm giật mình, lại tỉ mỉ nhìn lại. Nàng tin, mình không nhìn sai, trong mắt Đặng Nhạc Lăng đúng là có một mạt chán ghét.
Thấy thế, trong lòng Hạ Ngọc Hạm không khỏi có điểm buồn bực. Trước kia mình chưa từng qua lại với Đặng Nhạc Lăng, sao lại có thể chọc nàng ghét? Chẳng qua, trong lòng nàng có chút không thoải mái, nhưng trên mặt chưa lộ nửa phần. Thấy Lưu Dĩnh ngồi bên trái Đặng thái hậu, nàng cũng chuẩn bị tới ngồi bên cạnh Lưu Dĩnh.
Đúng lúc này, chỉ nghe Đặng thái hậu mở miệng, nói với Hạ Ngọc Hạm: “Hoàng Hậu, ngươi cũng đến ngồi bên cạnh ai gia đi.” Dứt lời, nàng dùng ngón tay chỉ vị trí bên phải mình.
Thấy thế, Hạ Ngọc Hạm hơi hơi run, ngay sau đó cung kính cười với Đặng Thái Hậu, đáp: "Dạ, Thái Hậu.” Sau đó đi qua, quy củ mà ngồi xuống bên phải Đặng thái hậu.
Đặng thái hậu nâng mặt, nói với Đặng Nhạc Lăng, Thượng Quan Ánh Tuyết: “Tuệ phi, Thục phi, các ngươi cũng ngồi xuống đi.”
Nghe Thái Hậu lên tiếng, Đặng Nhạc Lăng và Thượng Quan Ánh Tuyết cùng nhau tạ ơn, sau đó vội ngồi xuống bên dưới Lưu Dĩnh. Thượng Quan Ánh Tuyết dừng một chút, ngồi ở bên dưới Hạ Ngọc Hạm.
Hạ Ngọc Hạm thấy sau khi Đặng Nhạc Lăng ngồi xuống, liền nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo Lưu Dĩnh, nhẹ chu cái miệng nhỏ, bất mãn mà nói: “Nguyên ca ca, ta tiến cung cũng đã hai ngày, sao huynh cũng không tới gặp ta?”
Lưu Dĩnh quay đầu lại, nhẹ giọng nói với Đặng Nhạc Lăng: “Không phải là do ta không có thời gian sao? Đợi mấy ngày nữa……”
Hạ Ngọc Hạm đang cố gắng nghe Lưu Dĩnh và Đặng Nhạc Lăng nói chuyện, lúc này, Đặng thái hậu đột nhiên duỗi tay, kéo tay nàng qua, nắm trong tay.
Hạ Ngọc Hạm cả kinh, vội chuyển mắt, nhìn Đặng thái hậu, vẻ mặt kính cẩn nghe theo mỉm cười, kêu lên: “Thái Hậu.”
Đặng thái hậu lại chưa đáp lời, chỉ nâng mắt, quan sát kỹ lưỡng Hạ Ngọc Hạm.
Bị người khác nhìn như vậy, Hạ Ngọc Hạm chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên, lại không dám biểu lộ ra, vẻ mặt thẹn thùng mà cúi đầu.
Thấy Hạ Ngọc Hạm như thế, Đặng thái hậu nở nụ cười, nói: “Trước kia khi Hoàng Hậu theo Hạ phu nhân tiến cung, ai gia có nói qua, cô nương nhà Hạ Tư Mã này không chỉ có hiểu lý lẽ hiếu thuận, dáng vẻ khi lớn lên cũng xinh đẹp, cũng không biết nhi tử nhà ai có phúc khí có thể cưới đến như thê tử dịu dàng xinh đẹp này.” Nói tới đây, Đặng thái hậu quay mặt liếc Lưu Dĩnh, nói, “Không nghĩ tới, hòn ngọc quý trên tay Hạ Tư Mã lại bị nhi tử nhà ta coi trọng, gả vào nhà của chúng ta.”
Nghe thấy Đặng thái hậu nói như thế, sắc mặt Hạ Ngọc Hạm có vài phần thẹn thùng.
Đặng thái hậu liếc mắt nhìn Hạ Ngọc Hạm một cái, sau đó lại nói với Lưu Dĩnh: “A Nguyên, ngươi và Hoàng Hậu mới vừa tân hôn, tình thâm ý nùng, mẫu hậu cũng hiểu được. Chẳng qua, rốt cuộc Hoàng Hậu vẫn là kiều nữ được dưỡng trong khuê phòng, thân mình nhu nhược, nếu ngươi đối nàng mưa móc dày, mẫu hậu sợ nàng chịu không được.”
Nghe thấy Đặng thái hậu có thể nói như vậy trong tình cảnh này, Hạ Ngọc Hạm không khỏi có vài phần kinh ngạc, chỉ cảm thấy xấu hổ muốn chết, dứt khoát cúi đầu không hé răng.
“Nhi tử có chừng mực.” Lưu Dĩnh cười đã mở miệng.
“Có chừng mực?” Đặng thái hậu giương mắt nhìn Lưu Dĩnh, cười như không cười mà nói, “Thực tủy biết vị [1], mẫu hậu còn không biết sao?”
[1] "Thực tủy biết vị" hay "Ăn tủy biết vị": nghĩa đen là khi ăn tủy chúng ta đều thấy mùi vị của tủy rất ngon, nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng là đã trải qua chuyện gì đó một lần lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa:3 
Lưu Dĩnh bị Đặng thái hậu nói cho nghẹn lời, xấu hổ mà cười cười.
Đặng thái hậu còn nói thêm: “Tuệ phi và Thục phi, lại nói còn tiến cung trước Hoàng Hậu, A Nguyên ngươi còn chưa có đi gặp bọn họ đâu, không biết đêm nay ngươi chỗ đi Tuệ phi hoặc Thục phi bên kia, cũng làm cho Hoàng Hậu hảo hảo nghỉ mấy ngày.”
Nghe được lời này, Hạ Ngọc Hạm sửng sốt. Hóa ra, Đặng thái hậu nói nhiều như vậy, là muốn chờ mình.
Chưa đợi Lưu Dĩnh nói chuyện, Đặng thái hậu quay mặt đi, hỏi Hạ Ngọc Hạm: “Hoàng Hậu, ngươi nói, ai gia nói có phải không?”
Nghe Đặng thái hậu gọi mình, Hạ Ngọc Hạm biết chính mình giả chết cũng không được, vội vàng ngẩng đầu lên, miễn cưỡng cười với Đặng thái hậu, nói: “Thái Hậu nói phải.”
Đặng thái hậu thấy Hạ Ngọc Hạm thông tình đạt lý như thế, vẻ mặt vui mừng cười cười, sau đó lại quay đầu, nói với Lưu Dĩnh nói: “A Nguyên, Hoàng Hậu cũng nói mẫu hậu nói phải, ngươi nói đi?”
Lưu Dĩnh hơi hơi nghiêng mặt,  liếc mắt nhìn Hạ Ngọc Hạm một cái, sau đó cười lạnh với Đặng thái hậu, nói: “Mẫu hậu yên tâm, nhi thần hiểu rõ.”
Nghe Lưu Dĩnh nói như vậy, Đặng thái hậu lúc này mới vừa lòng gật đầu.
Nghe thấy Lưu Dĩnh đáp ứng với Đặng thái hậu tới chỗ Đặng Nhạc Lăng và Thượng Quan Ánh Tuyết, trong lòng Hạ Ngọc Hạm không khỏi trầm xuống, một cảm xúc không nói ra được trào lên.
Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó ở trong lòng nói với chính mình, hắn là Hoàng đế, hắn không có khả năng là trượng phu của một mình ngươi. Ngươi là Hoàng Hậu, ngươi nhất định phải rộng lượng, nhất định phải có khí độ của mẫu nghi thiên hạ. Nghĩ đến đây, nàng gượng cười ngẩng đầu lên, không nghĩ vừa lúc đối diện với ánh mắt của Lưu Dĩnh. Nàng ngẩn ra, ngay sau đó vội lộ ra nụ cười hiền tuệ với hắn.
Lưu Dĩnh hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó cũng cười với nàng, dường như muốn nói hắn cũng rất hài lòng với biểu hiện của nàng ngày hôm nay.
Thấy hắn nhìn chằm chằm vào mình, nàng không biết nên tiếp tục cười hiền tuệ với hắn, hay là nên nói gì đó với hắn.
Đương lúc nàng không biết làm thế nào mới phải, Đặng Nhạc Lăng lại lôi kéo ống tay áo Lưu Dĩnh, sau đó nói gì đó với hắn, hắn liền quay đầu lại nhỏ giọng nói chuyện với nàng. Thấy hắn và  Đặng Nhạc Lăng thì thầm, nàng vội xoay mặt đi, trong lòng thở một hơi thật dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.