Tam Thế Hồ Ngôn

Chương 3:




Edit: Tiểu Phong Tranh
Beta: Tiểu Phong Tranh
Đoan bá đoán không sai, hôm nay hai nữ tử xuất hiện ở Thanh Khâu đúng là nữ nhi thứ chín của Nam Hải Long Vương - Thấm Xu và thị nữ tùy thân của nàng - Phù Quyên. Sở dĩ hai nàng xuất hiện ở Thanh Khâu, quả thật cũng là vì thứ tử của Thanh Khâu Quốc chủ - Thuần Quân Công tử mà đến.
Một ngày trước đó, Thấm Xu còn nhởn nhơ vui vẻ ở Nam Hải, một chiếu thư của Thiên đế, làm xáo trộn cuộc sống yên bình không một gợn sóng của nàng. Nàng không biết Thiên Đế có phải già cả mắt mờ hay không mà có thể cảm thấy một con rồng là nàng đây có thể xứng đôi với một con hồ ly, còn hạ chiếu chỉ tứ hôn cho hai người.
Nhận được chiếu chỉ, Thấm Xu giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh [1]. Đường đường là Cửu Công chúa của Nam Hải Long Cung, lại có thể bị phối ngẫu với một con hồ ly tinh, đối với nàng quả thực là chuyện cười lớn nhất thiên hạ. Nàng vốn tưởng rằng cho dù mình không xứng với Thiên Tuyền Tinh Quân ngưỡng mộ từ nhỏ thì ít nhất Thiên Đế cũng sẽ chọn một người vừa mắt trong hai mươi tám tinh tú cho nàng. Không ngờ nàng ngàn tính vạn tính, lại không nghĩ đến Thiên đế sẽ chọn một con hồ ly cho nàng.
[1] Năm tia chớp cùng đánh vào đầu, ý nói phải chịu sự đả kích vô cùng lớn
Nhưng cho dù Thấm Xu tâm bất cam tình bất nguyện, cũng không dám ngang nhiên chống lại ý chỉ của Thiên đế, nhưng nàng thật sự không muốn cứ như thế không biết gì mà gả đi, vì thế, nàng bèn mang theo Phù Quyên lén tới Thanh Khâu, muốn thử thuyết phục Thuần Quân cự tuyệt hôn sự này. Đương nhiên, trước khi ra ngoài nàng cũng đã suy nghĩ, Thuần Quân cũng có thể có thể giống nàng, không dám chống lại mệnh lệnh của Thiên đế, có lẽ sẽ chấp nhận hôn sự này. Chẳng qua là, cho dù vậy, nàng cũng không thể không đến Thanh Khâu, xem có thể bới móc được sai lầm nào của Thuần Quân không, sau đó đến trước mặt Thiên Đế cáo trạng, hy vọng có thể mượn cơ hội này tránh duyên phận với con hồ ly kia.
Tuy rằng núi Bạch Hạc cách chỗ các nàng rất xa, nhưng Thấm Xu và Phù Quyên đều không phải phàm nhân, dùng pháp thuật dừng lại thời gian, hai người có thể đến trấn Cầm Thai trước khi trời tối. Thấy sắc trời đã xẩm tối, Thấm Xu và Phù Quyên không dám tùy tiện vào núi, bèn tìm một khách điếm trên trấn để ở lại.
Cùng lúc đó, chim Quán Quán Hòa Tô cũng đã tới trấn Cầm Thai. Chẳng qua nàng không ở lại giống như hai người, mà là lập tức bay về phía rừng núi có chút tối tăm.
Trong núi Bạch Hạc, có một đỉnh núi tên Cửu Tuyệt.
Năm trăm năm trước có một con tiểu hắc ưng tinh tên Câu Hành tới nơi này, chiếm đỉnh núi, tự xưng là Đại vương. Tuy rằng Câu Hành tuổi còn nhỏ, nhưng pháp lực rất là cao cường, chẳng qua hắn chỉ luôn ở trong núi tu luyện, không ra ngoài gây chuyện thị phi, cơ bản là sinh sống an ổn với các linh hồ xung quanh, cho nên, Thanh Khâu Quốc chủ - Kiển Tích cũng để hắn tùy ý ở lại nơi này.
Nhưng mấy năm gần đây, từ khi Câu Hành trở thành thiếu niên trưởng thành, cũng có vài lần xung đột với những người xung quanh. Rốt cuộc nguyên do đều là vì nữ nhân. Hóa ra, nhiều năm sau khi Câu Hành trưởng thành, một lần ra ngoài ngẫu nhiên gặp được một nữ tử Hồ tộc xinh đẹp, sau khi nếm trải hương vị đời thì không để cứu vãn, đoạt người từ bốn phía xung quanh núi Bạch Hạc, khiến một mảnh chướng khí mù mịt, lòng dân oán thán. Đến cuối cùng, vẫn là Kiển Tích phái người tới xử lý việc này.
Dưới sự can thiệp của Kiển Tích, Câu Hành mặc dù có thu liễm, nhưng cái danh háo sắc của hắn làng trên xóm dưới không ai không biết, nhóm nữ tử cũng không dám tùy tiện đặt chân lên núi Bạch Hạc, sợ bị Câu Hành xem trọng, dẫn tới phiền toái.
Tất cả điều này, Thấm Xu ở Nam Hải chưa từng nghe qua, dĩ nhiên nàng không biết tránh xa hắc ưng tinh háo sắc Câu Hành kia.
Mà lúc này, Hòa Tô đã bay đến trước động phủ của Câu Hành. Chỉ thấy nàng nhìn ngó xung quanh, sau đó hai chân đặt xuống đất, cánh thu lên, liền đứng ở trên mặt đất. Đồng thời với lúc đặt chân lên đất, nàng cũng từ chim Quán Quán biến thành một nữ tử dung mạo xấu xí.
Nàng sửa sang lại xiêm y, sau đó lấy một gương đồng từ bên hông ra, giơ lên trước mắt, cẩn thận đánh giá bản thân, xác định bộ dáng này tuyệt đối sẽ không bị Câu Hành xem trọng mới yên tâm mà bước đi về phía trong động.
Mới vừa vào động, còn chưa đi được mấy bước, liền có một chim sẻ mỏ màu sáp bước tới. Tới trước mặt Hòa Tô liền biến thành một nữ tử áo xám. Chỉ thấy nàng ngăn trước mặt Hòa Tô, lạnh giọng hỏi: “Hòa Tô, ngươi tới đây làm gì?”
Hòa Tô không thèm để ý đến ánh mắt lạnh lẽo của nữ tử áo xám, vẻ mặt khiêm cung mà cười nói: “Ngô Đồng tỷ tỷ, ta có việc muốn cầu kiến Ưng vương.”
Ngô Đồng nghiêng mắt, liếc mắt nhìn Hòa Tô một cái, sau đó hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi nghĩ Đại vương là người mà ngươi muốn gặp thì có thể gặp sao? Nếu không có chuyện quan trọng, ta khuyên ngươi nên trở về đi!”
“Ngô Đồng tỷ tỷ, ta tới gặp Ưng vương, đương nhiên là có chuyện quan trọng.” Hòa Tô vội vàng nói, “Ta có tin tức tốt muốn nói cho Ưng vương!”
“Ngươi có thể có tin tức tốt gì chứ?” Ngô Đồng cười nhạo một tiếng.
Hòa Tô cười hì hì, nói: “Ngô Đồng tỷ tỷ, ta biết Ưng vương có mấy năm không gần nữ sắc đi? Có phải gần đây hắn rất tức giận đúng không? Có phải các người hầu hạ hắn cũng rất mất công không?”
“Không khiến ngươi quan tâm.” Ngô Đồng tức giận đáp lại.
“Ngô Đồng tỷ tỷ, tỷ đừng nghĩ nhiều, ta thật sự tới giúp các người.” Vẻ mặt Hòa Tô lấy lòng nói, “Ta biết ngày mai có một cái nữ tử tư dung tuyệt hảo muốn vào núi, Ưng vương mà biết, khẳng định sẽ rất vui mừng.”
Ngô đồng cũng biết Câu Hành lâu chưa gần nữ sắc, đúng là lửa giận trong lòng rất lớn. Nếu có một nữ tử làm hắn hạ hỏa, cũng là chuyện tốt. Vì thế, nàng do dự một lát, nói: “Nhưng Đại vương đã đáp ứng Quốc chủ Kiển Tích, không lợi dụng nữ tử Hồ tộc.”
Hòa Tô cười thần bí, nói: “Ngô Đồng tỷ tỷ yên tâm, nữ tử này không phải là Hồ tộc, thậm chí cũng không phải Thanh Khâu. Quốc chủ sẽ không bởi vậy mà trách Ưng vương.”
Vừa nghe Hòa Tô nói cô nương này không những không phải Hồ tộc, thậm chí cũng không phải Thanh Khâu, Ngô Đồng lắc đầu, nói: “Hòa Tô, cũng không bất kì nữ tử nào Đại vương cũng thích. Nhiều năm như vậy, trừ bỏ nữ tử Hồ tộc, Đại vương còn không có coi trọng những nữ tử tộc khác.” Phải biết rằng, nữ tử Hồ tộc không chỉ có dung mạo xinh đẹp, hơn nữa dáng người tuyệt đẹp. Sau khi thưởng thức qua nữ tử Hồ tộc, những nữ tử tộc khác đều không lọt được vào mắt Câu Hành.
“Ngô Đồng tỷ tỷ, có điều tỷ chưa biết, nữ tử ngày mai tới núi này, dung mạo khí độ đều không thua bất kì một nữ tử Hồ tộc nào ta đã gặp qua. Nếu như tỷ tỷ không tin, ngày mai có thể cùng Ưng vương đi xem, nếu Hòa Tô có lời nào sai, cam nguyện chịu tội cắt lưỡi.” Hòa Tô nhanh miệng nói.
Nghe Hòa Tô nói như vậy, Ngô Đồng có chút nửa tin nửa ngờ, hỏi: “Thật sự có so nữ tử còn đẹp hơn nữ tử Hồ tộc?”
“Dĩ nhiên là thật!” Hòa Tô gật mạnh đầu.
Nghe vậy, Ngô Đồng do dự một lát, sau đó gật đầu nói: “Vậy được rồi, ta đưa ngươi vào chỗ Đại vương, tự ngươi nói với hắn. Nếu hắn không vừa lòng, là ngươi tự làm tự chịu!”
“Đa tạ Ngô Đồng tỷ tỷ, yên tâm, Đại vương nhất định sẽ vừa lòng.” Hòa Tô vui mừng quá đỗi, vội đi theo phía sau Ngô Đồng, đi vào sâu trong động.
Lúc này, Thấm Xu mới đến Thanh Khâu một ngày, cũng không biết mình vừa tới đã bị người khác theo dõi, hơn nữa chính mình đang từng bước một đi vào một cái bẫy thật lớn.
Giờ Mão ngày kế tiếp, Thấm Xu lên đường, rửa mặt thu thập xong, cùng Phù Quyên ăn chút đồ ăn đơn giản ở khách điếm xong, chuẩn bị tới núi Bạch Hạc. Lúc ở khách điếm, nàng cũng có khéo léo hỏi thăm về Thuần Quân, nhưng chỉ cần nàng hỏi, người khác đều đáp trả về khen ngợi ngưỡng mộ về Thuần Quân.
Nghe được mấy điều này, Thấm Xu không khỏi có chút lo lắng. Nếu như Thuần Quân không muốn cự hôn, bản thân mình lại không nắm được sai lầm của hắn, sao có thể tìm được cớ để Thiên đế giải trừ hôn ước? Nghĩ đến đây, Thấm Xu thở dài trong lòng. Dù thế nào thì cũng đã tới, vẫn nên thử một phen.
Ăn xong, Thấm Xu và Phù Quyên lập tức đi núi Bạch Hạc. Trước đó Thấm Xu đã hỏi thăm rõ ràng, tuy Thuần Quân là nhi tử của Thanh Khâu Quốc chủ, nhưng hắn luôn không có hứng thú với việc triều chính, mấy năm trước càng là dọn ra khỏi Quốc đô - Tuân Thành, một mình ở tại trong động Thanh Tuyền bên dưới Phi Thanh Phong ở núi Bạch Hạc. Từ đó, trừ khi trong triều có việc, Kiển Tích phái người mời hắn trở về Tuân thành, nếu không hắn đều không rời khỏi Phi Vân Phong.
Tuy rằng đã hỏi thăm đường đi rõ ràng, nhưng nàng vẫn sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mới nhờ tiểu nhị vẽ đường đi từ trấn Cầm Thai đến Phi Vân Phong. Vào núi, nàng và Phù Quyên hai người bèn đi theo hướng trong bản vẽ, đi vào sâu trong núi Bạch Hạc.
Lúc đầu, Thấm Xu và Phù Quyên còn có thể thấy vài thợ săn tiều phu gì đó trên đường, nhưng tới giữa sườn núi, đã không còn thấy tung tích người nào.
Thấm Xu và Phù Quyên vẫn luôn sống ở Nam Hải, chưa từng đi vào núi sâu. Cho nên khi ở chỗ núi rừng rậm rạp này, nghe tiếng chim quái dị không biết truyền từ đâu tới, trong lòng Phù Quyên run rẩy sợ hãi. Nàng nắm chặt tay Thấm Xu, thì thầm: “Công chúa, sao ta lại cảm thấy nơi này càng lúc càng u ám?”
Thấm Xu ngẩng đầu nhìn khắp nơi, sau đó tự trấn định, nói với Phù Quyên: “Phía trong núi rừng ít khi thấy mặt trời nên mới vậy. Ngươi đừng tự mình dọa mình.”
“A.” Phù Quyên gật gật đầu, trong lòng vẫn là cảm thấy có vài phần lo sợ bất an.
Lại đi thêm nửa canh giờ, lúc này Thấm Xu và Phù Quyên mới ra khỏi cánh rừng. Thấm Xu nhìn xung quanh, sau đó lại từ lấy bản vẽ của tiểu nhị ra, chỉ vào ngọn núi cao ngất trong mây, nói với Phù Quyên: “Phù Quyên, đỉnh núi trước mắt chúng ta chính là Phi Vân Phong.”
Nghe vậy, Phù Quyên ngẩng đầu nhìn nhìn Phi Vân Phong, lại thấy bốn bề vắng lặng, liền nói với Thấm Xu: “Công chúa, từ đây mà đến Phi Vân Phong không xa lắm, không bằng chúng ta dùng thuật Ngự Phong [2] bay lên?”
[2] Ngự phong: cưỡi gió
Nghe Phù Quyên nói xong, Thấm Xu trầm ngâm một lát mới nói: “Được, nhưng chúng ta chỉ có thể ngự phong đến bên dưới Phi Vân Phong, không thể trực tiếp đến đỉnh núi, bằng không, hồ ly kia sẽ cảm thấy chúng ta vô lễ với hắn.”
“Đã biết, Công chúa.” Phù Quyên gật đầu đáp.
Dứt lời, hai người liền niệm thuật Ngự phong, nháy mắt, một trận gió từ dưới chân thổi lên, cuốn hai người bay về phía Phi Vân Phong.
Hai người vừa bay, đã tới phân nửa Phi Vân Phong, bởi vì sợ bị Thuần Quân phát hiện, khiến hắn bất mãn, Thấm Xu vội lôi kéo Phù Quyên. Nhưng không nghĩ tới, hai người xuống đất rồi, gió vẫn thổi như cũ không giảm, Thấm Xu thấy thế, vội lớn tiếng kêu lên: “Phù Quyên, ngươi mau thu hồi thuật Ngự phong.”
Nghe Thấm Xu nói như vậy, Phù Quyên kinh ngạc nói: “Công chúa, không phải ngươi chưa thu sao sao? Ta đã thu rồi mà!”
Nghe vậy, Thấm Xu sửng sốt, hỏi: “Ta và ngươi đều không niệm chú, vậy trận gió này là từ đâu tới?”
“Là của ta!”
Đột nhiên, một giọng nam âm trầm vang lên.
Nghe giọng nói này, Thấm Xu và Phù Quyên đều run lên, hai người vội quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Chỉ thấy trước mắt một trận gió đen thổi qua, một nam tử mặc áo đen liền đứng trước mặt hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.