Tam Thế Hồ Ngôn

Chương 14:




Edit: Seni
Thấy Hạ Ngọc Hạm không tin, Lưu Dĩnh cười như không cười mà nhìn nàng, nói: "Mẫu hậu đồng ý hay không thì sao? Ta là Hoàng đế, chẳng lẽ lại không xử phạt phi tử của mình được?"
"Vậy, chàng xử phạt nàng ta như vậy có phải nặng quá hay không?" Hạ Ngọc Hạm cẩn thận hỏi. Nói thế nào thì Đặng Nhạc Lăng này cũng là biểu muội của hắn, thanh mai trúc mã hai người, không có khả năng không có tình ý.
"Lần này Nhạc Lăng đúng là rất quá đáng, nếu ta không nghiêm trị nàng, nàng còn có chỗ đứng trong cung hay sao? Hoàng hậu nàng đây về sau còn không phải để người khác tùy ý bắt nạt sao?" Lưu Dĩnh vẻ mặt căm giận mà nói.
Nghe Lưu Dĩnh nói thế, trong lòng Hạ Ngọc Hạm ấm áp vô cùng. Hóa ra, hắn làm như vậy là vì muốn lập uy trong cung giúp nàng. Hắn muốn mọi người trong cung đều biết, Hoàng hậu nàng đây có Hoàng đế chống lưng. Vì nàng, hắn lại có thể không lưu tình cháu gái ruột của Thái hậu, có được một phu quân như thế, Hạ Ngọc Hạm nàng còn có mong muốn gì nữa? Lúc này,trong lòng nàng cảm động đến tột đỉnh, nàng giữ chặt tay Lưu Dĩnh, nói: "A Nguyên, chàng, chàng có thể đối xử với ta như thế, ta thật sự...... Thật sự......"
"A Dư, ta và nàng là phu thê, đâu cần nói như vậy? Đây không phải là việc ta nên làm sao?" Hắn nhẹ nhàng vuốt má nàng, ánh mắt ôn nhu như nước.
"A Nguyên!" Nàng nhìn hắn, trong mắt có ánh sáng trong vắt, "Có thể được chàng đối đãi như thế, đời này kiếp này ta không còn mong muốn gì nữa."
"A Dư." Giọng nói của hắn cũng có chút khàn khàn, "Nàng phải nhớ kỹ lời nàng nói hôm nay. Cho dù sau này xảy ra chuyện gì, nàng cũng phải nhớ những lời đã nói hôm nay."
"Được." Nàng bổ nhào vào trong lồng ngực hắn, tựa đầu.
Đúng lúc này, đột nhiên giọng thái giám vang lên: "Thái Hậu đến!", "Thục phi đến!"
Giọng nói của thái giám kéo hai người Lưu Dĩnh và Hạ Ngọc Hạm đang chìm trong tình ý bừng tỉnh, hai người lưu luyến không rời tách ra, sau đó đứng lên, đi về phía cửa, chuẩn bị nghênh đón Đặng thái hậu.
Hai người mới vừa đi đến cửa, Đặng thái hậu đã vào trong phòng, theo sau là Thượng Quan Ánh Tuyết. Bây giờ phân vị của Đặng Nhạc Lăng quá thấp, ngay cả tư cách đi thỉnh an Thái hậu cũng không có, đừng nói đến cùng với Thái hậu đi đến Di Duyên cung.
"Mẫu hậu." Lưu Dĩnh tiến lên, cúi người hành lễ với Đặng thái hậu.
Hạ Ngọc Hạm đang chuẩn bị cúi người hành lễ với Đặng thái hậu, chỉ thấy Đặng thái hậu tiến lên hai bước, đỡ Hạ Ngọc Hạm đang muốn quỳ xuống đứng lên, mỉm cười nói: "Hoàng Hậu có thai, ở đây không có người ngoaì, mấy lễ nghi đó đều miễn đi."
Thấy Đặng thái hậu đối xử với mình ân cần như thế, Hạ Ngọc Hạm sửng sốt. Lúc trước Đặng thái hậu vì xả giận cho Đặng Nhạc Lăng, sai nô tài khỏe mạnh vả miệng mình, bây giờ Đặng Nhạc Lăng bị hàng mười cấp, biếm thành Quý nhân, nàng lại có thể đối xử ân cần với mình, đây rốt cuộc là có chuyện gì?
Bốn người ngồi xuống, Lưu Dĩnh mở miệng hỏi: "Mẫu hậu tới Di Duyên cung có chuyện gì sao?"
Đặng thái hậu trừng mắt nhìn Lưu Dĩnh, quở trách: "Mẫu hậu ta đây, một hai phải có việc mới có thể đến xem con dâu sao?" Dứt lời, nàng quay mặt đi, cười cười với Hạ Ngọc Hạm, nói, "Lại nói, Hoàng Hậu có thai, ta làm tổ mẫu, dĩ nhiên muốn tới thăm hài tử của nàng."
"Đa tạ Thái Hậu." Hạ Ngọc Hạm cung kính nói cảm ơn.
Đặng thái hậu kéo tay Hạ Ngọc Hạm, mặt mang xấu hổ mà nói: "Hoàng Hậu à, chuyện sáng nay là ai gia không suy xét kỹ. Ai gia không biết ngươi có thai, lại không hỏi đầu đuôi ngọn nguồn, chỉ thấy mặt Nhạc Lăng vừa đỏ vừa sưng...... Ngươi biết, ai gia vẫn luôn coi Nhạc Lăng như nữ nhi của mình mà, thấy nàng như vậy nhất thời trong lòng rối loạn, mới có thể làm ra việc hồ đồ như thế. Hoàng Hậu, ngươi đừng để trong lòng."
Hạ Ngọc Hạm lắc lắc đầu, nói: "Thái Hậu là trưởng bối, thiếp là vãn bối, Thái Hậu muốn trách phạt thiếp, là phải."
"Hoàng Hậu tuy còn trẻ tuổi, lại hiểu chuyện như vậy, ai gia rất là thoải mái." Đặng thái hậu mỉm cười.
Hạ Ngọc Hạm cười cười, không lên tiếng nữa.
Đặng thái hậu thở dài, còn nói thêm: "Đáng tiếc Nhạc Lăng nhất thời hồ đồ, chống đối Hoàng Hậu, còn không thừa nhận, làm hại Hoàng Hậu bị ai gia trách phạt. Hoàng Hậu, ngươi không biết, sau khi ngươi ngất xỉu, A Nguyên vừa nghe tin đã đến. Hắn nghe nói ngươi bị phạt vì Nhạc Lăng, giận không thể át, lập tức truyền khẩu dụ, biếm Nhạc Lăng thành Quý nhân."
Nói tới đây, Đặng thái hậu ngẩng đầu lên, nhìn Lưu Dĩnh một cái, nói tiếp, "Đương nhiên, A Nguyên trừng trị nàng, cũng, cũng là đúng. Chẳng qua, Nhạc Lăng còn nhỏ không hiểu chuyện, ngươi là Hoàng Hậu, rộng lượng, người thường không thể sánh được, không cần so đo với nàng. Hoàng Hậu, ngươi nói, có phải hay không?" Sau khi nói xong, Đặng thái hậu yên lặng nhìn Hạ Ngọc Hạm.
Thấy ánh mắt tha thiết của Đặng thái hậu, đương nhiên Hạ Ngọc Hạm hiểu, bà muốn mình cầu tình cho Đặng Nhạc Lăng trước mặt Lưu Dĩnh. Chẳng qua, nghĩ đến những việc Đặng Nhạc Lăng làm sáng nay, trong lòng nàng vẫn hơi tức giận.
Lưu Dĩnh dưới cơn thịnh nộ biếm Đặng Nhạc Lăng, đều là vì mình, nếu mình xin hắn đừng trách phạt Đặng Nhạc Lăng, e là hắn còn làm hơn thế nữa. Hơn nữa, nếu một chút đều không trách phạt Đặng Nhạc Lăng, trong lòng nàng thật sự không nuốt nổi cơn giận này.
Nhưng hôm nay, Thái Hậu đã nói ra, nếu chính mình không tỏ vẻ, khẳng định bà ta còn bất mãn với mình hơn nữa, nói vậy, mối quan hệ giữa mình và Thái hậu còn tệ hơn. Dù sao Đặng thái hậu cũng là mẹ đẻ của Lưu Dĩnh, tình cảm mẹ con dĩ nhiên rất tốt, khó chịu với bà, chỉ khiến Lưu Dĩnh ở giữa khó xử.
Hạ Ngọc Hạm hơi hơi trầm ngâm, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Lưu Dĩnh, cười cười, nói: "Thật ra, thiếp cũng cảm thấy bệ hạ phạt Đặng thị hơi nặng. Bệ hạ, chúng ta vừa có lân nhi, có thể lưu tình với Đặng thị một chút không? Như vậy, cũng coi như tích phúc cho hài tử của chúng ta."
Nàng nói hay như vậy, chỉ là kêu Lưu Dĩnh phạt Đặng Nhạc Lăng nhẹ chút, lại không kêu hắn không biếm nàng ta, hơn nữa như vậy, cũng coi như đã làm đúng ý Thái hậu, cầu tình cho Đặng Nhạc Lăng.
Lưu Dĩnh hiển nhiên hiểu rõ ý Hạ Ngọc Hạm, hắn nhìn nàng một cái, cười nói: "Nể mặt A Dư và hoàng nhi, vậy biếm Đặng thị thành Thuận nghi." Dứt lời, hắn cười với Hạ Ngọc Hạm, không nói gì nữa, chỉ cười.
Vốn Lưu Dĩnh biếm Đặng Nhạc Lăng thành quý nhân, bây giờ đổi thành Thuận nghi, chỉ hàng năm cấp. Hơn nữa phân vị tòng tứ phẩm cũng không tính là qúa thấp, ít nhất có thể đi Thiên Thọ cung thỉnh an Thái hậu. Làm như vậy, đầu tiên cho thấy Hạ Ngọc Hạm khoan dung độ lượng, thứ hai cũng coi như cho Thái hậu chút mặt mũi.
Chẳng qua, nghe Lưu Dĩnh vẫn muốn biếm Đặng Nhạc Lăng, trên mặt Thái hậu có vài phần thất vọng. Bà ta vốn nghĩ rằng, mình hạ mình tới thăm Hạ Ngọc Hạm, bảo nàng khuyên Hoàng đế bỏ qua cho Đặng Nhạc Lăng, vậy mà vẫn không được như ý nguyện.
Thấy sắc mặt Đặng thái hậu có chút âm trầm, Hạ Ngọc Hạm cũng không hề đáp lời.
Lưu Dĩnh thấy tình hình không ổn, gợi chuyện: "Mẫu hậu, thái y nói thai nhi của A Dư không ổn định, phải nghỉ ngơi nhiều chút, chúng ta cũng không quấy rầy nàng nữa, để nàng ấy nghỉ ngơi thật tốt."
"Phải." Đặng thái hậu gật gật đầu, nói, "Đúng rồi, ta gọi người mang theo thuốc bổ khí huyết tới đây, để Hoàng hậu bồi bổ thân mình thật tốt đi." Mặc kệ Hạ Ngọc Hạm này như thế nào, hài tử trong bụng nàng ta vẫn là tôn tử của mình, dĩ nhiên vẫn là quan trọng.
Lúc này, Thượng Quan Ánh Tuyết vẫn luôn yên lặng ngồi bên cạnh cũng cười nói: "Thiếp cũng mang theo một trái hồng tham nhiều năm trong nhà tới hiến cho Hoàng Hậu nương nương."
Nhìn người của Thiên Thọ cung và Chung Linh cung ôm hộp quà đứng đó, Hạ Ngọc Hạm cười cười, nói với Đặng thái hậu và Thượng Quan Ánh Tuyết: "Đa tạ Thái Hậu, đa tạ Thục phi." Sau đó ý bảo Hồng San thu lại đồ vật.
Đúng lúc này, Lưu Dĩnh ngồi bên cạnh nàng lại nói tiếp: "Từ Tùng, ngươi truyền lệnh xuống dưới, từ hôm nay trở đi, thuốc Hoàng hậu phải để Thái y xem qua mới có thể dùng, đồ ăn phải thử qua phương pháp thử độc của Ngự thiện phòng, nếu đồ dùng của Hoàng hậu và tiểu hoàng tử xảy ra chuyện gì, xử trảm toàn bộ những kẻ phụ trách, người nhà toàn bộ lưu đày Mạc Bắc!"
"Dạ." Từ Tùng liên tục gật đầu, "Vậy tiểu nhân lập tức đi truyền lệnh." Dứt lời bèn lui xuống.
Đặng thái hậu và Thượng Quan Ánh Tuyết nghe thấy Lưu Dĩnh nói như thế, đều sửng sốt. Lời này của hắn hiển nhiên là nói cho hai người nghe.
Đặng thái hậu vừa nghe, trong lòng lửa giận liền nổi lên. Đúng là bà ta không ưa Hạ Ngọc Hạm, nhưng có thể xuống tay với cháu ruột của mình sao. Hôm nay mới đánh Hạ Ngọc Hạm hai bạt tai, nhi tử của mình đã bắt đầu phòng bị mình. Nhưng lời này của Lưu Dĩnh đúng là không có gì sai, bà ta đành phải ép lửa giận xuống.
Vẻ mặt của Thượng Quan Ánh Tuyết lại vô cùng bình tĩnh, giống như lời Lưu Dĩnh nói chẳng liên quan gì đến nàng ta.
Hạ Ngọc Hạm cũng không nghĩ Lưu Dĩnh sẽ bảo vệ mình trước Đặng thái hậu và Thượng Quan Ánh Tuyết như thế, trong lòng đã cảm động vô cùng, đồng thời lại cảm thấy có vài phần xấu hổ.
Tiễn Đặng thái hậu và Thượng Quan Ánh Tuyết xong, Hạ Ngọc Hạm cười oán trách Lưu Dĩnh lúc trước không nên nói như vậy.
Lưu Dĩnh cười cười, nói: "Phòng bị trước vẫn hơn. Ta cảnh cáo trước, chung quy cũng tốt cho nàng và hài tử."
"Nhưng Thái Hậu vốn bất mãn với ta, chàng còn như vậy, sợ là bà càng không thích ta." Hạ Ngọc Hạm lo lắng.
Lưu Dĩnh duỗi tay kéo nàng vào trong lồng ngực, cười nói: "Nàng sinh cho bà một tôn tử mập mạp, tự nhiên bà nhìn nàng làm gì cũng sẽ thuận mắt thôi."
Nghe vậy, Hạ Ngọc Hạm không khỏi cong môi cười.
Hắn vươn tay, sửa sửa đầu tóc rối loạn của nàng, cười cười, nói: "Nàng đừng nghĩ đến những chuyện không vui đó nữa, ta đang rảnh, dẫn nàng đi dạo hoa viên nhé?"
"Được." Nàng mỉm cười đáp.
Hắn kéo tay nàng, hai người cầm tay nhau ra khỏi Di Duyên cung, đi dạo tới Ngự hoa viên.
Bên cạnh Tẩy Yên trì, Thiên Thọ cung và Hồ Tương vọng, có một vườn Hạnh Hoa, lúc này Hạnh Hoa đang nở rộ, liếc mắt một cái, một mảng hồng phấn, đẹp không sao tả xiết.
Hạ Ngọc Hạm và Lưu Dĩnh nắm tay nhau đi ở giữa, phảng phất đặt mình trong nhân gian tiên cảnh. Lúc này tâm trạng của Hạ Ngọc Hạm cực kì tốt, nàng quay đầu lại, nhìn về phía Lưu Dĩnh, lại phát hiện hắn đang nhìn mình không chớp mắt.
Nàng nghiêng mặt, cười hỏi: "A Nguyên, chàng nhìn ta làm gì?"
"Lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng là trong khu vườn này." Hắn cười đáp lại.
"Cái gì?" Nàng ngẩn ra, "Khi nào? Sao ta không biết chứ?"
"Mùa xuân năm ngoái, nàng theo Hạ phu nhân tiến cung gặp mẫu hậu, có phải đã tới nơi này không?" Hắn hỏi.
Nàng gật gật đầu, nói: "Mẫu thân nói chuyện với Thái hậu, ta không có việc gì, chuồn ra đi chơi, thấy nơi này Hạnh Hoa nở rộ, bèn chạy tới đi dạo. Chẳng lẽ lúc ấy A Nguyên chàng cũng tới? Sao ta lại không phát hiện nhỉ?"
"Sao nàng lại không phát hiện ra hả? Nàng còn nói chuyện với ta đấy." Hắn cười nói.
"Ta còn nói chuyện với chàng sao?" Vẻ mặt nàng nghi hoặc, dừng chân lại, yên lặng nhìn hắn. Đột nhiên, nàng như nhớ ra điều gì, nghẹn ngào kêu lên, "Chẳng lẽ, chàng, chàng là thị vệ kia?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.