Tam Thế Hồ Ngôn

Chương 13:




Edit: Seni
Khi Hồng San lại chuẩn bị đánh tiếp, Đặng Nhạc Lăng đã phục hồi tinh thần lại. Nàng dĩ nhiên không chịu phạt, bèn đẩy Hồng San ra, ôm mặt chạy về phía Từ Ân điện, vừa chạy vừa hét lớn: "Cô mẫu, mau tới cứu Nhạc Lăng! Hôm nay Nhạc Lăng sẽ bị người đàn bà đanh đá của Hạ gia này đánh chết mất!"
Đặng thái hậu nghe thấy động tĩnh trong viện, đi ra, vừa lúc thấy Đặng Nhạc Lăng chạy đến trước mặt mình, chưa nói đến nước mắt đầm đìa, gương mặt ăn hai bạt tai vừa đỏ vừa sưng. Thấy tình hình như vậy, Đặng thái hậu đau lòng không thôi, vội vàng bảo hộ Đặng Nhạc Lăng hộ sau lưng mình.
Hạ Ngọc Hạm thấy Đặng thái hậu ra tới, vội vàng tiến lên hành lễ: "Thiếp gặp qua Thái Hậu!"
Thượng Quan Ánh Tuyết cũng tiến lên hành lễ, sau đó đứng ở một bên, không nói chuyện nữa.
Đặng thái hậu thấy dáng vẻ bình tĩnh của Hạ Ngọc Hạm, lại nghĩ đến hai má sưng đỏ của Đặng Nhạc Lăng, không nhịn nổi, khiển trách Hạ Ngọc Hạm: "Thái Hậu sao? Hoàng Hậu, trong lòng ngươi còn có Thái hậu này sao? Tuệ phi đã làm sai cái gì mà ngươi làm vậy với nàng?"
"Tuệ phi nàng......" Hạ Ngọc Hạm ngẩng đầu, nhìn Đặng thái hậu, từng câu từng chữ mà nói, "Nàng bất kính với thiếp!"
"Nhạc Lăng không có, cô mẫu! Là Hoàng Hậu mới vừa rồi bị Thái Hậu quở trách vài câu, tâm tồn bất mãn, giận chó đánh mèo với Nhạc Lăng." Đặng Nhạc Lăng thút thít khóc.
"Tuệ phi, con mắt nào của ngươi thấy ta giận chó đánh mèo với ngươi?" Hạ Ngọc Hạm tức giận.
Đặng thái hậu cười lạnh một tiếng, nói: "Tuệ phi bất kính với ngươi? Ta tận mắt nhìn Nhạc Lăng lớn lên, từ nhỏ đã hiểu lễ, sao nàng có thể nói lời bất kính với ngươi?" Nói tới đây, Đặng thái hậu dùng ánh mắt sắc bén liếc Hạ Ngọc Hạm một cái, lạnh lùng hừ một tiếng, nói, "Chẳng lẽ, ý Hoàng hậu là, Đặng gia ta nghèo khó, không biết dạy nữ nhi?"
Đặng gia vốn là gia đình bình dân, bởi vì tiên hoàng sủng ái Đặng thái hậu, thăng quan cho phụ thân bà, nhưng cũng chưa đến chính tứ phẩm, vẫn là sau khi Lưu Dĩnh đăng cơ, Đặng gia mới phong hầu. Cho nên, nghe thấy Đặng thái hậu nói như thế, Hạ Ngọc Hạm hơi run, ngay sau đó cúi đầu hành lễ nói: "Thiếp không dám."
"Không dám?" Đặng thái hậu lạnh giọng, "Ngay ở Thiên Thọ cung của ta đụng tới người của ta, còn có cái gì ngươi không dám làm? Ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi có đặt Thái hậu ta đây vào trong mắt không? Hạ Ngọc Hạm, chừng nào ai gia còn sống, Thiên Thọ cung này không đến lượt ngươi làm chủ. Nếu ngươi muốn luận tội bất kính, hôm nay ngươi ở Thiên Thọ cung của ta chưa hỏi ý ta đã trách phạt người khác, chẳng lẽ không phải là đang bất kính với ai gia sao? Vậy ngươi phải bị tội gì?"
Nghe vậy, Hạ Ngọc Hạm cắn cắn môi, nói: "Thái Hậu, thiếp thân là Hoàng hậu, trừng phạt tội nhỏ của phi tần, là việc nên làm, không có ý bất kính với Thái hậu."
"Hoàng Hậu?" Vừa nghe đến hai chữ này, trong lòng Đặng thái hậu càng khó chịu. Bà cười lạnh một tiếng, nói, "Không cần nhắc nhở ai gia ngươi là Hoàng Hậu. Cho dù ai gia chưa từng làm Hoàng hậu thì sao? Hôm nay không phải không trị được Hoàng hậu ngươi! Ngươi không cần ỷ vào cha ngươi phụ chính từ thời Tiên đế, liền cảm thấy này hậu cung cũng là thiên hạ của Hạ gia ngươi! Ai gia hôm nay không phạt, sợ là ngươi còn không biết ai mới là chủ của hậu cung này!"
Nghe được lời này, Hạ Ngọc Hạm biến sắc. Xem dáng vẻ, Đặng thái hậu không chỉ muốn bảo vệ Đặng Nhạc Lăng mà còn muốn mượn cơ hội này phát tiết bất mãn với mình. Nhưng Đặng thái hậu là mẹ đẻ của Lưu Dĩnh, cho dù nàng có đầy bụng ủy khuất, cũng chỉ có thể nuốt vào. Vì thế, nàng đành phải gắt gao cắn môi, không hề hé răng.
Đặng thái hậu thấy Hạ Ngọc Hạm vẻ mặt ủy khuất, giống như dáng vẻ Hạnh Hoa ngậm sương, càng không vừa mắt, thầm nghĩ, con hồ ly yêu mị này nhất định dáng vẻ thường ngày đều như vậy, mới mê hoặc A Nguyên đến thất điên bát đảo. Hôm nay không cho nàng biết tay, lúc khác nói không chừng thật sự nàng không đặt Thái hậu này vào trong mắt. Vì thế, nàng hét lớn một tiếng: "Người đâu!"
"Có nô tỳ!" Một phụ nhân chừng hơn bốn mươi tuổi, thân mình khỏe mạnh bước lên.
"Hoàng Hậu Hạ thị bất kính bất hiếu, vả miệng hai mươi!" Đặng thái hậu lạnh giọng nói.
Nghe Đặng thái hậu nói thế, Hạ Ngọc Hạm cả kinh. Nàng vốn cho rằng Đặng thái hậu mượn cơ hội răn dạy mình một chút, hoàn toàn không nghĩ tới bà ta lại động thủ với mình. Mình phạt Đặng Nhạc Lăng mười cái, bà ta lại muốn phạt mình hai mươi cái, đây rõ ràng là để cho Đặng Nhạc Lăng hả giận. Nghĩ đến đây, nước mắt tràn lên, nhưng mà, nàng không muốn để cho người khác thấy chính mình mềm yếu, vì thế, nàng cố nén không cho nước mắt rơi xuống, đối với Đặng thái hậu nói: "Thái Hậu, thần thiếp cũng không phạm tội bất kính."
"Sao, ngươi còn dám không phục?" Đặng thái hậu vẻ mặt uy nghiêm.
Hạ Ngọc Hạm nghẹn lời. Nếu nàng thật sự nói không phục, đã có thể chứng thực tội danh bất kính bất hiếu. Vì thế, nàng đành phải ấp úng: "Thiếp, thiếp không dám."
"Nếu biết không dám, vậy liền ngoan ngoãn bị phạt đi." Đặng thái hậu lạnh lùng nói.
Nghe vậy, thân mình Hạ Ngọc Hạm khẽ run lên, nhưng lại không nói nữa, chỉ thẳng lưng đứng tại chỗ.
"Tứ Xảo, mau!" Đặng thái hậu ra hiệu với phụ nhân kia.
"Dạ." Phụ nhân tên Tứ Xảo lên tiếng, ngay sau đó đã đi về phía Hạ Ngọc Hạm.
Thấy Tứ Xảo càng lúc càng gần, trong lòng Hạ Ngọc Hạm căng thẳng. Lớn như vậy, còn chưa bao giờ bị người khác làm cho nhục nhã như vậy, nàng cắn chặt môi, lại một có một chút sợ hãi.
Hồng San thấy thế, lại là nôn nóng vạn phần. Mắt thấy Tứ Xảo đã sắp tới gần Hạ Ngọc Hạm, nàng đột nhiên một cái phi thân bổ nhào tới trước mặt Đặng thái hậu, khóc lóc: "Thái Hậu, là nô tỳ đánh Tuệ phi, nếu Thái Hậu muốn phạt, vậy phạt nô tỳ đi! Cầu xin Thái Hậu, đừng phạt nương nương, cho dù nô tỳ bị đánh chết ở chỗ này, cũng sẽ không có nửa câu oán hận."
Đặng thái hậu một chân đá Hồng San đi, vẻ mặt chán ghét nói: "Ngươi là cái thân phận gì, ở đây có chỗ cho ngươi nói sao? Người đâu, lôi tiện nhân này ra ngoài, trượng trách hai mươi!"
"Hồng San......" Nước mắt của Hạ Ngọc Hạm mau chóng rơi xuống. 
Hồng San xoay người quỳ gối trước mặt Đặng thái hậu, không ngừng dập đầu, miệng nói: "Thái Hậu, nô tỳ nguyện chịu bốn mươi trượng, tám mươi trượng cũng được, chỉ xin Thái Hậu đừng trách phạt Hoàng Hậu nương nương."
"Người đâu, còn không mau kéo tiện nhân này xuống cho ta!" Đặng thái hậu cau mày, rất là không kiên nhẫn.
"Dạ!" Hai thái giám vội tiến lên, kéo Hồng San còn đang dập đầu trên mặt đất xuống.
Hồng San ồn ào như vậy, Tứ Xảo nhất thời còn chưa chấp hành hình phạt với Hạ Ngọc Hạm, quay đầu lại, ngơ ngác mà nhìn Đặng thái hậu và Hồng San.
Đặng thái hậu xử lý Hồng San xong, thấy Tứ Xảo đứng trước Hạ Ngọc Hạm, vẫn chưa động thủ, giận dữ nói: "Tứ Xảo, ngươi còn không mau động thủ, chậm chạp cái gì?"
"Dạ." Tứ Xảo thấy Thái hậu tức giận, cuống quít xoay người lại, hành lễ với Hạ Ngọc Hạm, nói, "Hoàng Hậu nương nương, nô tỳ đắc tội!"
Hạ Ngọc Hạm giống như không nghe thấy lời nàng nói, hai mắt rưng rưng nhìn chằm chằm Đặng thái hậu, đôi mắt cũng không thấy chớp một chút.
Thấy dáng vẻ Hạ Ngọc Hạm bướng bỉnh như vậy, trong lòng Đặng thái hậu càng nổi trận lôi đình, lớn tiếng kêu lên: "Tứ Xảo, động thủ!"
"Dạ, Thái Hậu!" Dứt lời, Tứ Xảo vươn tay, giáng một bạt tai xuống má Hạ Ngọc Hạm. Có lẽ là e ngại thân phận của Hạ Ngọc Hạm, khi Tứ Xảo động thủ vẫn để lại vài phần sức lực, tuy là đánh vào má Hạ Ngọc Hạm "Bốp" một tiếng, nhưng làn da trắng nõn chỉ hơi hơi phiếm hồng, dấu tay cũng không in lại.
Thấy thế, Đặng thái hậu hiển nhiên rất không vừa lòng: "Tứ Xảo, ngươi đang vả miệng hay là đang gãi ngứa? Chuyện đơn giản như vậy, ngươi cũng làm không xong, ta thấy đôi tay kia của ngươi cũng không cần giữ lại nữa."
Nghe Đặng thái hậu nói thế, trong lòng Tứ Xảo hoảng hốt, lần xuống tay sau, liền dùng thành mười phần sức lực.
Hạ Ngọc Hạm đang đứng thẳng bị một cái tát này, người không khỏi lui về phía sau mấy bước, trong óc cũng là "Ong" một tiếng, trước mắt tối tăm, nháy mắt đã cảm thấy trời đất quay cuồng lên, người ngay sau đó té ngã trên đất, hai mắt tối sầm, bất tỉnh nhân sự.
Khi Hạ Ngọc Hạm tỉnh lại, phát hiện mình đã trở lại Di Duyên cung. Lưu Dĩnh đang ngồi bên cạnh nàng, nắm chặt tay nàng bên trong lòng bàn tay hắn, hai mắt chăm chú nhìn nàng.
Hắn thấy nàng mở hai mắt, biết nàng tỉnh, dịu dàng cười với nàng, nhẹ giọng hỏi: "A Dư, nàng tỉnh rồi sao?"
Thấy Lưu Dĩnh ở bên cạnh mình, dịu dàng hỏi chuyện, lại nghĩ đến mình chịu ủy khuất ở Thiên Thọ cung, hốc mắt nàng đỏ lên, nhẹ giọng gọi hắn: "A Nguyên......" Lời còn chưa dứt, nước mắt giống như hạt ngọc đã lăn xuống. Trải qua hai tháng sớm chiều bên nhau, trong lòng nàng, Lưu Dĩnh đã thành người thân thiết nhất của nàng, người duy nhất nàng có thể nương tựa trong cung, cũng là người duy nhất nàng có thể chia sẻ an ủi.
Lưu Dĩnh thấy thế, vội vàng lau nước mắt cho nàng: "A Dư, đừng khóc, cẩn thận thân mình."
"Ừ." Hạ Ngọc Hạm gật gật đầu, muốn ngừng nước mắt, lại như thế nào cũng không ngừng được. Ở  phủ Đại Tư Mã, nàng vẫn luôn được mọi người bảo bọc trong lòng bàn tay, nào từng chịu loại ủy khuất này trước mặt mọi người, nghĩ đến chuyện này, nước mắt lại không nhịn được mà lăn dài.
Lưu Dĩnh vội khuyên nhủ: "A Dư, nàng đừng như vậy. Nàng còn phải lo cho đứa nhỏ trong bụng nữa."
"Hả?" Nghe được lời này, Hạ Ngọc Hạm ngẩng đầu lên, vẻ mặt không thể hiểu được, "Hài tử? Hài tử nào chứ?"
Lưu Dĩnh cưng chiều lau nước mắt cho nàng, nhẹ nhàng cười, nói: "Đương nhiên là con của chúng ta a." Dứt lời, hắn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng.
Hạ Ngọc Hạm ngẩn người, hỏi: "Ta, ta có thai?"
"Ừ." Lưu Dĩnh mỉm cười gật gật đầu.
Đuôi mày khóe mắt hắn đều mang ý cười. Có thể nhìn ra được, lúc này hắn thực sự vui mừng.
Nghe thấy tin này, trong lòng Hạ Ngọc Hạm cũng vui mừng không thôi. Hài tử, hài tử của nàng và Lưu Dĩnh, nghĩ đến đây, ủy khuất và đau lòng đều biến mất, thay thế bằng vui sướng khó lòng giải thích.
Nàng nhìn Lưu Dĩnh, ngây ngốc hỏi: "Ta, ta thật sự sẽ làm mẹ?"
Lưu Dĩnh vươn tay, nhẹ nhàng nhéo má nàng: "Ta thật sự sẽ làm cha."
Có lẽ là hắn quá vui mừng, tay không biết nặng nhẹ, nhéo ở gò má sưng đỏ của nàng, làm nàng không nhịn được đau, hô một tiếng: "Đau!"
Lưu Dĩnh cả kinh, vội vàng rụt tay lại, nói: "Thực xin lỗi, A Dư, ta làm nàng đau sao?"
"Không đau." Hạ Ngọc Hạm nhẹ nhàng xoa xoa mặt, mỉm cười nhìn hắn.
"Sưng thành như vậy, sao có thể không đau chứ?" Ngón tay Lưu Dĩnh nhẹ nhàng lướt trên gò má sưng đỏ của nàng, vẻ mặt đau lòng.
"Ta, ta thật sự không sao." Hạ Ngọc Hạm cúi đầu, cay chát cười, nói, "Hôm nay ta chọc Thái hậu mất hứng, nàng muốn phạt ta, cũng, cũng là phải." Dứt lời, nước mắt lại một lần không nhịn được mà tràn mi.
"Nàng không cần ôm hết mọi chuyện vào mình." Lưu Dĩnh vươn tay, kéo nàng vào trong ngực, than nhẹ một tiếng, nói, "Ta đã biết mọi chuyện, việc này không trách nàng được, muốn trách, chỉ có thể trách Đặng quý nhân sinh sự."
"Đặng quý nhân?" Hạ Ngọc Hạm sửng sốt, "Đặng quý nhân nào?" Chẳng lẽ hậu cung của Lưu Dĩnh còn một Quý nhân mà Hoàng hậu mình đây không biết?
"Còn có Đặng quý nhân nào nữa." Lưu Dĩnh đảo mắt nhìn Hạ Ngọc Hạm, vẻ mặt bình tĩnh mà nói, "Dĩ nhiên là Đặng Nhạc Lăng."
"Cái gì?" Hạ Ngọc Hạm ngây người một lúc lâu, mới hồi phục tinh thần lại, hỏi, "Chàng, chàng biếm Tuệ phi thành Quý nhân sao?"
"Ừ." Lưu Dĩnh liếc mắt nhìn Hạ Ngọc Hạm, như muốn hỏi nàng ngạc nhiên gì chứ.
"Vậy, Thái hậu không tức giận sao?" Hạ Ngọc Hạm không thể tin được.
Phải biết rằng, Đặng Nhạc Lăng vốn là chính nhị phẩm Tuệ phi, vừa biếm đã thành Quý nhân, đây ước chừng là hàng mười cấp. Đặng thái hậu sẽ đồng ý cho Lưu Dĩnh biếm cháu gái ruột của bà ta như vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.